*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Miinu — Beta: Chicho*****Lúc Tra Thanh Nhạc về đến nhà họ Tra đã là hơn mười giờ tối. Hắn rón rén đẩy cửa phòng Tra Ngọc Châu, muốn xem thử ông ngủ có ngon không, nào ngờ lại phát hiện đèn bàn vẫn sáng, Tra Ngọc Châu ngồi trên giường, đang tự xoa đầu gối. “Ông nội, ông chưa ngủ à?” Tra Thanh Nhạc vội vàng đi vào, ngồi một bên giúp ông xoa bóp.
Đối mặt với cháu yêu, Tra Ngọc Châu hiếm khi tỏ thái độ nghiêm túc: “Chờ con.”
Động tác trên tay hơi khựng lại, Tra Thanh Nhạc nhẹ giọng hỏi: “Ông có chuyện muốn nói với con sao?”
“Hồi trưa… làm bậy!”
Đúng là bị phát hiện rồi! Ngẫm lại cũng đúng, hắn giấu người vụng về như thế, sao qua nổi ánh mắt tinh tường của ông? Ông ngồi không lâu đã vội rời đi, hẳn là sợ nấn ná thêm sẽ khiến hắn lòi đuôi, mất mặt trước bác trai bác gái!
“Ông, con xin lỗi, sau này… con sẽ không thế nữa.”
“Vẫn là… người nọ?”
Tra Thanh Nhạc gật gật đầu.
“Hừ!” Ông Tra cau mày, ra lệnh: “Bỏ hắn đi!”
“Dạ?” Tra Thanh Nhạc sửng sốt. Bị ông nội vạch trần, hắn còn có thể chuẩn bị tâm lý được, nhưng bị ông ra lệnh cưỡng chế cắt đứt quan hệ với Giang Vân Thiều, hắn lại cảm thấy hết sức bất ngờ. Hắn vốn tưởng những chuyện như thế này tuy ông nội không thích, nhưng cũng chẳng rảnh để quan tâm! Tra Ngọc Châu lặp lại một lần nữa: “Bỏ!”
Tra Thanh Nhạc hơi nóng nảy: “Ông nội, ông không thích hắn? Ông ghét hắn à?”
“Hắn là… cái gì… đáng để ông… thích… hay ghét?!” Tra Ngọc Châu khinh miệt hừ một tiếng. Ông chỉ tận mắt nhìn thấy Giang Vân Thiều một lần vào hôm tỉnh lại, sau đó, tuy Giang Vân Thiều có đến đưa cơm, nhưng đều đứng ngoài cửa, không xuất hiện trước mặt ông nữa. Ông vốn tưởng Giang Vân Thiều là một người biết chừng mực, chỉ cần nhắc nhở cháu trai một chút là được, không nghĩ tới bọn chúng dám làm chuyện xằng bậy ở văn phòng. Nhìn thái độ chột da của thư kí, chỉ sợ chuyện này đã ồn ào khắp cả công ty. Tra Thanh Nhạc còn trẻ, chưa đến tuổi kết hôn, chơi bời một chút cũng không sao, nhưng nếu bỏ ra quá nhiều vì một nghệ sĩ, làm ảnh hưởng tới danh tiếng công ty, vậy thì không được. Đương nhiên, ông cũng không đến mức bảo Tra Thanh Nhạc “thanh tâm quả dục”, như thế quá là không biết cảm thông, cho nên ông dịu giọng nói: “Đổi một người… hiểu chuyện.”
“Ông nội…” Tra Thanh Nhạc cười khổ. Sao hắn lại không hiểu ý của Tra Ngọc Châu chứ. Đổi một người hiểu chuyện? Thật ra là đổi một người không khiến hắn yêu thích như vậy đi! Không thích, tự nhiên sẽ không cưng chiều, không cưng chiều đương nhiên cũng sẽ không vượt quá giới hạn.
“Cho con… xem một thứ…” Tra Ngọc Châu chỉ vào két sắt, đọc mật mã.
Tra Thanh Nhạc đi qua mở két sắt, lấy một sấp văn kiện ra, nhanh chóng xem một lần, sau đó bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Anh cả làm thâm hụt tài sản công ty?” Đây là báo cáo điều tra tài chính của Truyền thông Tra thị ở nước ngoài. Báo cáo cho thấy, từ hai năm trước Tra Khách Thừa đã bắt đầu tham ô tài sản của công ty để tiến hành đầu tư cá nhân. Con số ban đầu tương đối nhỏ, đầu tư thu lợi xong có thể lập tức bổ sung vào, nhưng năm nay hắn lại bị lỗ, phải giật gấu vá vai, mức tham ô càng ngày càng lớn, giờ đã xuất hiện thiếu hụt nghiêm trọng rồi.
“Chuyện này bác có biết không?”
Tra Ngọc Châu gật gật đầu: “Nó gạt ông… Con của nó… nó che chở…”
“Ông nội, ông định xử lý thế nào?” Truyền thông Tra thị là tập đoàn có cổ phiếu niêm yết trên thị trường chứng khoán, tội danh tham ô công quỹ không nhẹ, mức tham ô lại lớn như vậy, một khi công khai, Tra Khách Thừa chắc chắn sẽ bị vướng vào vòng tù tội. Tra Ngọc Châu rũ mắt, trầm ngâm trong chốc lát mới nói: “Tết Âm Lịch… ông đã… cho nó cơ hội… nó không quý trọng… Hiện giờ… bác cả của con… gạt ông… coi ông là lão hồ đồ…”
“Ông nội, con cảm thấy chuyện này, hay là chúng ta cho anh cả một cơ hội nữa…”
“Cơ hội… là của con!” Tra Ngọc Châu nắm lấy bàn tay Tra Thanh Nhạc, bóp nhẹ một cái: “Thiên Khuyết… muốn bảo vệ con trai… Tra thị… sẽ là của con!”
Tra Thanh Nhạc ngẩn ra, lập tức hiểu được ngụ ý trong lời nói của Tra Ngọc Châu.
“Trước cuối năm nay… mọi thứ sẽ được an bài… thời điểm then chốt… con làm việc… phải có chừng mực!”
Trong cuộc họp báo cáo công tác quý hai của Truyền thông Tra thị, các hạng mục tăng trưởng của Điện ảnh Tra thị rất ổn định. Những cổ đông âm thầm phê bình Tra Thanh Nhạc vì kết quả quý một không như ý, cuối cùng cũng không gây khó dễ cho hắn nữa. Ngoài việc phân tích số liệu kinh doanh, Tra Thanh Nhạc còn cố ý nhấn mạnh về tình hình thu mua rạp chiếu phim hiện giờ. Sau khi thống nhất điều chỉnh một vài chi tiết trong kế hoạch, mọi người quyết định sẽ tổ chức một buổi lễ khai trương lớn vào dịp Giáng sinh.
Nói đến việc thu mua rạp chiếu phim, Tra Thanh Nhạc còn phải cảm tạ Dương Vân. Cô gái này thật sự rất có năng lực, kinh doanh rạp chiếu phim vài năm tích lũy không ít quan hệ, dưới sự hỗ trợ của cô, công cuộc thu mua rạp chiếu của hắn cũng đi vào giai đoạn cuối. Thậm chí, Tra Thanh Nhạc còn bàn với Trịnh Tử Du xem có nên mời cô làm quản lý hệ thống rạp chiếu của Tra thị không.
Qua một thời gian tiếp xúc, Tra Thanh Nhạc và Dương Vân đã thân quen hơn. Hai người cũng không khách sáo “cô này” “ngài nọ” nữa mà đã gọi thẳng tên, coi nhau như những người bạn. Một ngày, sau khi nói chuyện với một chủ rạp chiếu phim xong, trên đường trở về, Dương Vân nhìn chằm chằm nửa bên mặt nghiêng của Tra Thanh Nhạc, đột nhiên cảm thán: “Đáng tiếc… cậu quá trẻ.”
“Tôi không trẻ, chị liền ra tay với tôi hả?” Hết năm nay Tra Thanh Nhạc sẽ tròn hai mươi ba, Dương Vân lớn hơn hắn bốn tuổi.
“Đúng vậy!” Dương Vân gật đầu: “Cậu biết chơi, tôi cũng thế, chúng ta rất hợp.”
Tra Thanh Nhạc cười nói: “Giữ mãi suy nghĩ đó là không được, hoàn cảnh của chị và tôi khác nhau, sao không đi tìm tình yêu đích thực của mình?”
“Tình yêu đích thực, tôi có!” Dương Vân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Nhưng ba tôi bảo nếu tôi chọn tình yêu, ông ấy sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà… Khổ nỗi người tôi yêu lại là một nghệ thuật gia rất bình thường, cả ngày đều ở trong nhà kho điêu khắc đá. Trời nóng, ngay cả cái điều hòa cũng không mua nổi, cuối cùng tôi sợ anh ấy bị cảm nắng, bỏ tiền lắp cho.”
“Ồ…” Tra Thanh Nhạc hiểu rõ, đây chính là tình tiết tiểu thư nhà giàu yêu phải một thanh niên nghèo.
“Ba tôi luôn bắt tôi đi xem mắt, thật ra tôi không bài xích chuyện tìm một đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối. Nhưng những người đàn ông kia đều quen thói ăn chơi đàng điếm, tình nhân nhiều như kẹo hồ lô(1), tùy tiện cầm một que trúc xiên xuống cũng được cả đống. Đã thế, bọn hắn lại đòi hỏi vợ mình một lòng chung thủy. Đúng là quá ghê tởm!” Dương Vân quay đầu, đột nhiên hỏi: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu bị Phùng Cát ngăn ở toilet, lúc đi ra còn dắt theo một diễn viên, đấy là tình nhân của cậu à?”
(1) Kẹo hồ lô (Hình)Tra Thanh Nhạc không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng im lặng hiển nhiên là cam chịu.
“Chuyện cậu vì anh ta mà đánh Phùng Cát ở hộp đêm đã sớm lan truyền khắp nơi… Thật không ngờ cậu cũng là người có tình có nghĩa.” Nói xong, Dương Vân lại liên tục cảm khái: “Cho nên… nếu cậu lớn hơn vài tuổi, chúng ta có thể bàn bạc một chút, kết hôn rồi cậu chơi của cậu, tôi chơi của tôi, không ai cản trở ai hết.”
“Đừng bi quan, nói chuyện với bác Dương đi, chắc chắn bác ấy sẽ thông cảm.”
Dương Vân lắc đầu: “Cậu còn quá nhỏ, chưa cảm nhận được áp lực này đâu. Nếu cậu ba mươi ba tuổi thì đã hiểu được lời nói của tôi rồi.”
Áp lực sao? Đúng thế, bây giờ Tra Thanh Nhạc còn trẻ, ông nội chỉ muốn hắn “đúng mực”, chứ không yêu cầu hắn kết hôn sinh con.
Sau khi đưa Dương Vân về nhà, Tra Thanh Nhạc trở lại công ty. Lúc vào thang máy, hắn gặp được Tra Khách Tỉnh. Hai anh em trò chuyện vài câu, Tra Khách Tỉnh phải về văn phòng mình ở tầng chín nên ra khỏi thang máy trước Tra Thanh Nhạc. Bất kể trên phương diện thành tích công tác hay là tầm ảnh hưởng ở công ty, Tra Thanh Nhạc đều biết bản thân không bằng Tra Khách Tỉnh. Ông nội một lòng muốn hắn kế thừa sản nghiệp nhà họ Tra, thực sự là một chuyện rất khó khăn. Thời gian một, hai năm không thể giúp hắn đủ sức đối đầu với Tra Khách Tỉnh. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đang cố gắng, Tra Khách Tỉnh cũng không ngừng cố gắng. So khả năng, hắn chưa chắc hơn Tra Khách Tỉnh, so thế lực, Tra Khách Tỉnh cũng có Tra Thiên Khuyết đứng phía sau. Rõ ràng hắn vốn yếu thế hơn một chút, nhưng vụ việc mà Tra Khách Thừa gây ra trước mắt, hiển nhiên cho hắn một cơ hội lật ngược thế cờ.
Ông nội đã có chứng cứ Tra Khách Thừa tham ô công quỹ từ lâu, nhưng vẫn giấu diếm không chịu công khai. Ông không đồng ý chờ hắn học thạc sĩ xong mà cố ý gọi hắn về tiếp quản Điện ảnh Tra thị, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn hắn đứng vững gót chân trước khi mọi việc lộ ra. Ông nội nói trước cuối năm… chỉ sợ là do ông dự đoán lỗ hổng tài vụ của công ty ở nước ngoài chỉ chống đỡ được đến cuối năm thôi. Khi đó, nếu bác cả không muốn con lớn ngồi tù thì chỉ có thể hy sinh ích lợi của đứa thứ hai. So với hành vi trái pháp luật như tham ô công quỹ, việc bao nuôi ngôi sao này nọ căn bản không là gì. Chỉ cần từ giờ đến cuối năm hắn không gây ra chuyện lớn, ví dụ như lên đầu báo bằng một tấm ảnh nóng đồng tính, thì Tra thị sẽ là của hắn đúng như kế hoạch ông nội đã vạch ra. Tra Thanh Nhạc vào văn phòng, mệt mỏi ngồi xuống ghế, ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bình tĩnh mà suy nghĩ thì Tra Khách Tỉnh là người anh họ không tồi. Tuy hai người không thân thiết lắm, nhưng trên phương diện công tác, Tra Thanh Nhạc rất khâm phục Tra Khách Tỉnh. Mà thế thì sao chứ, đến lúc phải tranh giành, đừng nói anh em họ, đến anh em ruột còn chẳng nương tay nữa là. Thực chất khi mới vừa về nước, Tra Thanh Nhạc đã không có nhiều dã tâm đối với Tra thị. Từ đầu tới cuối, hắn chỉ là không muốn làm ông nội thất vọng thôi. Trước sự kỳ vọng của ông, hắn không thể bảo con không muốn tiếp nhận những thứ này! Tuy nhiên, ngồi lên vị trí giám đốc của Điện ảnh Tra thị hơn một năm nay, thời gian không dài nhưng coi như đủ trải nghiệm, hắn đã không còn bình thản như ban đầu.
Khi bị Phùng Cát dùng tiền áp bức, trong lòng hắn không hâm mộ sao? Nếu toàn bộ Tra thị đều do hắn định đoạt, vậy thì chuyện xây dựng khu văn hóa và hệ thống rạp chiếu phim sẽ không khó khăn đến vậy. Cho nên mới nói, ham muốn của con người là không có giới hạ, hai bàn tay trắng thì không nói làm gì, nhưng nếu đã có một chút quyền lực cùng tiền tài thì sẽ càng lúc càng muốn có được nhiều hơn.
Tra Thanh Nhạc lấy điện thoại ra, mở album bị khóa mã. Trong này lưu rất nhiều ảnh nhạy cảm của Giang Vân Thiều. Hắn xem qua một lượt rồi đặt tay trên nút bấm chuẩn bị xóa đi. Lại nói, Giang Vân Thiều cũng thật là sơ ý, không kiêng kị gì để mặc cho hắn chụp ảnh riêng tư, cũng chẳng sợ sau này nổi tiếng, đống ảnh kia sẽ trở thành lịch sử đen trong sự nghiệp. Nhưng như thế mới phù hợp với tác phong của Giang Vân Thiều.
Cẩn thận ngẫm lại, từ ngày hai người gặp mặt lần đầu, Giang Vân Thiều đã không giữ lại một chút nào, đem cho tất cả những thứ có thể cho, đồng thời đòi lấy thứ mà bản thân mong muốn. Hiện giờ cũng vậy, trước tiên Giang Vân Thiều cho Tra Thanh Nhạc thấy tâm ý của mình, sau đó lại kiên nhẫn chờ đối phương đáp lại… Hắn không bức ép, thậm chí không hạn chế thời gian, điều kiện duy nhất chính là không được kết hôn.
Trong thời gian ngắn sắp tới, Tra Thanh Nhạc không có kế hoạch kết hôn, kéo dài, hai năm, ba năm không phải vấn đề, nhưng tám năm, mười năm thì chắc chắn là không thể… Mà kéo dài như thế có ý nghĩa gì? Mọi chuyện tiếp diễn, kết quả cũng chỉ có mấy khả năng… Một là Tra Thanh Nhạc chán, chơi thêm vài ba năm liền bỏ Giang Vân Thiều. Hai là Giang Vân Thiều hết hy vọng, ở bên Tra Thanh Nhạc vài năm rồi chủ động rời đi. Ba là… Hắn đáp lại tình cảm của Giang Vân Thiều, hai người có một cuộc tình lãng mạn trong bóng tối, cuối cùng giấy không gói được lửa, hắn thân bại danh liệt, còn sự nghiệp của Giang Vân Thiều cũng tan thành mây khói.
Nói thật, Tra Thanh Nhạc cảm thấy khả năng thứ ba rất dễ xảy ra. Hắn sợ mình không cầm lòng được. Dù là cậu bồi bàn dục hỏa đốt người năm đó hay anh người tình quyến rũ mị hoặc hôm nay, tất cả đều khiến hắn không thể tự kềm chế. Hắn thật sự rất thích Giang Vân Thiều, có lẽ chỉ kém yêu một chút thôi. Mà dù hắn nhịn được, nhưng Giang Vân Thiều có thể nhịn được không? Hai khả năng đầu có hướng phát triển lý tưởng, là kết cục tốt nhất của mối quan hệ bao nuôi, nhưng cũng rất có thể sẽ là dây dưa không rõ. Hắn không đáp lại tình cảm của Giang Vân Thiều, hiện giờ Giang Vân Thiều còn thờ ơ bình tĩnh, nhưng sau một vài năm, liệu đối phương có thay đổi? Có khi nào sẽ vì yêu sinh hận? Đến lúc đó hai bên làm loạn dẫn đến tin đồn đồng tính linh tinh, tương lai của hắn cũng thành mây bay. Tóm lại, quan hệ bao nuôi một khi dính dáng đến tình cảm, lại không thể công khai ở bên nhau thì chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ cả.
Đi theo con đường ông nội vạch sẵn, cuối cùng hắn sẽ kế thừa Tra thị. Khác với một cậu ấm nhà giàu chỉ biết ăn chơi, hắn sẽ là người cầm lái một tập đoàn lớn, tất cả những chuẩn mực đạo đức đều cần chú ý, không thể bị một chút gièm pha, bởi cái giá phải trả không hề rẻ! Cho nên vẫn là nghe theo đề nghị của ông nội đi, khi mọi chuyện còn nằm trong tầm kiểm soát, phải chia tay với Giang Vân Thiều trong hòa bình, đổi một tình nhân không khiến hắn mất đi chừng mực!
Cuối cùng, Tra Thanh Nhạc cũng ấn ngón tay xuống, tất cả những hình ảnh tràn đầy quyến rũ của người kia đã bị xóa đi trong tích tắc.
“Hoa hướng dương” được xác định sẽ tham gia Liên hoan phim Venice vào tháng 8 năm nay. Công đoạn cắt ghép dựng phim đã hoàn thành, dàn diễn viên lại bị triệu tập, chuẩn bị tiến hành thu âm. Chất giọng của Giang Vân Thiều không tồi, trầm thấp dễ nghe. Bởi vì mười mấy tuổi đã tới Mĩ cho nên hắn bắt chước giọng điệu người Hoa lớn lên ở nước ngoài rất giống, vô cùng thích hợp với thân phận của nam chính trong phim. Hắn vốn tưởng công việc này sẽ hoàn thành một cách nhẹ nhàng, không ngờ một trăm hai mươi phút phim nhựa phải thu âm mất những năm ngày, nói đến khan cả cổ. Thật vất vả mới thu âm xong, đạo diễn lại nói phân đoạn cuối cùng có hiệu quả tốt lắm, thu lại tất cả những phân đoạn trước đó đi!
Giang Vân Thiều lớn tiếng hỏi vị đạo diễn đang cúi đầu nói chuyện với kỹ thuật viên phòng thu: “Đạo diễn Phí, có phải anh đã phát hiện chuyện tôi chỉnh đồng hồ báo thức của anh hồi ở Pháp không?”
Đạo diễn Phí cười ha ha: “Cậu cho là trò trẻ con đó của cậu qua được mắt tôi à? Ngoan ngoãn thu âm lại cho tôi đi!”
Năm nay, đạo diễn Phí đã bốn mươi lăm, luôn luôn bận rộn, ăn mặc lôi thôi, tính tình lại kém, trên trường quay rất thích mắng người. Trong đoàn làm phim, những diễn viên khác kể cả là diễn viên có tiếng cũng đều sợ ông. Vậy mà nghé non Giang Vân Thiều lại ra vẻ không hề sợ cọp, dám cùng ông nói giỡn. Tuy ngoài miệng oán giận, nhưng Giang Vân Thiều vẫn giữ vững tinh thần thu âm lại. Bước vào thế giới nội tâm của nhân vật sau nửa năm bỏ bẵng, dần dần hắn cảm thấy hơi hiểu được tâm tư của đạo diễn Phí. Mặc dù nhân vật kia sống khá vô tư, song vẫn luôn ở trong trạng thái mỏi mệt. Lúc quay phim, đạo diễn cũng cố ý quay nguyên một ngày một đêm khiến hắn cực kỳ uể oải. Giờ ngẫm lại, có lẽ là đạo diễn muốn hắn bám sát hoàn cảnh của nhân vật để bù lại diễn xuất vốn còn non nớt! Khi ra khỏi phòng thu âm thì trời đã tối, lúc đi xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, Giang Vân Thiều không nhịn được lên tiếng hỏi: “Đạo diễn Phí, ngài có hài lòng với diễn xuất của tôi không?”
“Tàm tạm!” Đạo diễn Phí nói chuyện không hề khách sáo: “Tôi chọn cậu không phải vì cậu có khả năng diễn xuất mà vì cậu thích hợp, cho nên cậu diễn thế nào, tôi sẽ dựng phim thế ấy.”
Giang Vân Thiều bất đắc dĩ cười rộ lên: “Tôi sẽ coi lời ngài nói thành lời khen tôi hồn nhiên vô tư như nhân vật!”
Lái xe trở về Bích Thủy Loan, Giang Vân Thiều mở cửa phòng, vừa vứt chìa khóa sang một bên vừa gọi: “Thiếu Gia, ba ba đã về…”
“Gâu… gâu… gâu gâu…”
Bình thường chú cún bự màu vàng sẽ bổ nhào tới làm nũng với Giang Vân Thiều, nhưng hôm nay lại chỉ có tiếng sủa mà không thấy bóng. Giang Vân Thiều nhíu nhíu mày, đang định mở công tác điện thì đột ngột bị một người bên cạnh ôm lấy, lập tức bị đẩy ngã, đè xuống ghế sa lông. Giang Vân Thiều giãy dụa theo bản năng, nhưng khi bị người kia hôn, hơi thở quen thuộc khiến hắn bình tĩnh ngay lập tức: “Tiểu Nhạc, dọa tôi làm gì, sao vậy?”
Tra Thanh Nhạc không đáp, vẫn hôn môi Giang Vân Thiều một cách tinh tế và cẩn thận. Hắn luồn tay vào trong áo đối phương, lần theo thắt lưng vươn ra phía trước vuốt ve, cuối cùng vùi đầu vào ngực Giang Vân Thiều, cách một lớp áo cắn cắn đầu v* bên trái, lại vuốt ve đầu v* bên phải.
“Ưm…” Bị đùa bỡn như vậy, cơ thể Giang Vân Thiều nhanh chóng nóng lên. Hắn vươn tay cởi thắt lưng của Tra Thanh Nhạc, xoa nắn phần đàn ông đã cứng lên kia.
Hơi thở của Tra Thanh Nhạc dần dồn dập, động tác âu yếm ngày một thô lỗ. Hắn vén cao áo sơ mi của Giang Vân Thiều, gặm cắn vài cái, dùng đầu lưỡi liếm bờ ngực trần trụi của đối phương, trượt thẳng một đường xuống dưới, vẽ vài vòng quanh rốn. Cùng lúc đó, hắn nâng mông Giang Vân Thiều lên xoa nắn mấy cái rồi đột ngột dùng sức xé. Xoẹt một tiếng, đũng quần vải rách toạc theo đường chỉ may.
Giang Vân Thiều hoảng sợ, khép hai chân lại theo bản năng, song lại bị Tra Thanh Nhạc dùng sức tách ra. Ngay sau đó, quần lót của hắn cũng bị xé rách, gậy th*t đang trên đà cứng lên bị vuốt ve mạnh mẽ, đau đớn và sung sướng liên tục đan xen.
Giữa màu đen kịt của màn đêm và những tiếng chó sủa ồn ào, một cảnh tượng âu yếm hoang dã đầy thô bạo đang diễn ra. Dù là bên “bạo lực” hay bên “chịu đựng” đều bị kích thích vô cùng mạnh. Tra Thanh Nhạc vẫn tiếp tục hôn xuống, đầu lưỡi liếm qua bụng, dọc theo rãnh bẹn trượt vào đùi trong của Giang Vân Thiều. Hắn không ngừng liếm mút phần da thịt non mềm đó, cắn một miếng nhỏ, dùng răng nanh nhay nhay đầy tinh tế.
“A…” Dưới trạng thái bị kích thích mãnh liệt, Giang Vân Thiều liên tục run rẩy. Hắn nắm chặt bả vai Tra Thanh Nhạc, nếu không phải còn cách lớp quần áo, hẳn là móng tay hắn sẽ cào rách da thịt đối phương. Lúc Giang Vân Thiều đang cảm thán hôm nay đối phương kiên nhẫn làm dạo đầu hơn hẳn bình thường, Tra Thanh Nhạc lại làm ra một hành vi càng vượt ngoài dự liệu của hắn. Người kia trượt đầu lưỡi vào vùng giữa hai chân hắn, cuối cùng há miệng ngậm lấy bộ phận đã hoàn toàn cứng lên của hắn.
“Tiểu Nhạc?! Ưmm…” Giang Vân Thiều kinh ngạc ngồi bật dậy, ngay sau đó lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngã xuống ghế sa lông.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong khoảng thời gian một năm rưỡi kể từ lúc bọn hắn quen biết và xác lập quan hệ bao nuôi.
Nơi nhạy cảm nhất được khoang miệng ướt át bao vây. Đầu lưỡi người kia không ngừng vòng quanh lỗ nhỏ ở trên đỉnh, phần gốc còn được mấy ngón tay xoa nắn đầy âu yếm. Chưa bao giờ được hưởng thụ loại đãi ngộ này, Giang Vân Thiều sảng khoái đến mức nước mắt cũng trào ra, miệng bật lên những tiếng nức nở, không bao lâu đã tước vũ khí đầu hàng. Cao trào đến quá nhanh, Tra Thanh Nhạc không nhả ra kịp lúc, bị tinh dịch làm sặc. Tuy kinh nghiệm của hắn khá phong phú, nhưng đây là lần đầu tiên khẩu giao cho người ta, đương nhiên, nếm tinh dịch cũng là lần đầu tiên. “Khụ…” Dùng tay áo lau lau miệng, Tra Thanh Nhạc lấy ra một lọ bôi trơn, đổ vào lòng bàn tay, sau đó quệt lên mông Giang Vân Thiều.
Giang Vân Thiều còn đang thất thần sau cao trào, thân thể mềm mại, mặc người kia đùa nghịch. Dưới sự hỗ trợ của gel bôi trơn, ngón tay làm nhiệm vụ nới lỏng nhanh chóng lên đến con số ba, ra ra vào vào, không ngừng đâm rút.
“Tiểu Nhạc, vào đi!” Giang Vân Thiều nói bằng chất giọng khàn khàn vô cùng quyến rũ. Hắn tự động tách hai chân ra, đồng thời cũng hơi nâng mông, sẵn sàng cho tư thế “gậy ông đập lưng ông”. Nhưng Tra Thanh Nhạc không vội, vẫn kiên nhẫn nới rộng. Bốn ngón tay của hắn nhẹ nhàng mơn trớn vách thịt ướt át, cuối cùng chạm tới một điểm có thể làm cho tất cả đàn ông phải phát cuồng.
“A… Tiểu Nhạc… chỗ đó…” Động thịt bỗng dưng căng thẳng, nơi đã bắn một lần lại dựng đứng lên. Giang Vân Thiều không kiềm chế được khẽ đong đưa eo, bật ra những âm thanh rên rỉ, khao khát cầu xin đối phương tiến thêm bước nữa.
Lúc này Tra Thanh Nhạc mới rút ngón tay ra, đặt phần đàn ông sục sôi máu nóng của mình vào khe mông của đối phương, chen giữa những nếp uốn quanh lối vào, chậm rãi xâm nhập.
“Ưm…” Khao khát được lấp đầy, Giang Vân Thiều bật ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn. Hắn ôm lấy bả vai Tra Thanh Nhạc, nhỏ giọng nỉ non: “Tiểu Nhạc… dùng sức chiếm lấy tôi đi…” Được bôi trơn đầy đủ, động thịt chặt khít đã trở nên ướt mềm, cây gậy cực lớn của Tra Thanh Nhạc tiến vào rất thuận lợi, không dừng lại một chút nào đã bắt đầu điên cuồng va chạm.
Thân thể Giang Vân Thiều lay động theo nhịp đẩy đưa của Tra Thanh Nhạc. Mỗi lần điểm nhạy cảm nằm sâu bên trong bị đối phương đâm tới, thân thể hắn liền co rúm lại. Cảm giác hưng phấn đến cực khoái này khiến hắn không thể rên rỉ nổi, chỉ có thể há miệng thở dốc cho đỡ khó thở vì hưng phấn quá độ. Tra Thanh Nhạc đang cố ý kích thích hắn. Cứ vài lần thúc vào lại hung hăng đâm tới điểm kia, dùng chính cây gậy th*t của mình để cảm nhận sự co thắt điên cuồng bên trong cơ thể người nọ, hưởng thụ sự bao bọc chặt chẽ và triền miên.
Theo một lần va chạm mãnh liệt của Tra Thanh Nhạc, Giang Vân Thiều trượt người, phân nửa cơ thể rơi khỏi ghế sa lông. Miếng vải trải trên mặt ghế sa lông bằng da đã thấm đẫm mồ hôi, dúm dó bám trên lưng hắn.
“Ngoan nào, đừng lộn xộn!” Trong cuộc ái ân lặng lẽ, Tra Thanh Nhạc rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên. Hắn tóm chặt thắt lưng Giang Vân Thiều, xoay người đối phương lại, sau đó vươn tay mò mẫm đằng trước, xoa nắn bộ phận căng tràn nhựa sống của người kia.
“Ưmm… Sao hôm nay anh… A…” Nơi mẫn cảm lại bị đâm mạnh, Giang Vân Thiều mềm nhũn toàn thân, nửa người trên dán vào mặt ghế, chỉ có cái cái mông là nhếch cao để đón nhận sự va chạm mạnh mẽ của người phía sau. Dưới sự đùa nghịch nhiệt tình từ năm ngón tay Tra Thanh Nhạc, vật phía trước của hắn ngày càng cứng rắn, thân thể cũng mỗi lúc một nóng hơn. Khoái cảm bủa vây cả trước lẫn sau khiến cho tường thịt bên trong càng thêm nhạy cảm. Theo từng cú thúc, dây thần kinh trên khắp cơ thể hắn đều căng lên, dục vọng dựng thẳng căng phồng đến cực hạn, cuối cùng đạt tới cao trào lần thứ hai. Tra Thanh Nhạc lên đỉnh sau một đợt va chạm mãnh liệt, trút tất cả tinh dịch nóng cháy vào cơ thể Giang Vân Thiều.
“Ha…” Vùi đầu bên cổ Giang Vân Thiều thở dốc trong chốc lát, Tra Thanh Nhạc mới hơi nâng người lên, vừa hôn cổ đối phương, vừa vuốt ve sống lưng hắn. Lướt ngón tay dọc theo khe mông, cắm vào động thịt ấm nóng, Tra Thanh Nhạc bắt đầu đâm rút, kéo theo rất nhiều tinh dịch tràn ra.
“Ưmm… Tiểu Nhạc…” Giang Vân Thiều nghiêng đầu muốn nói, nhưng môi lại bị người kia lấp kín.
Đó là một nụ hôn tràn đầy tính xâm lược. Giang Vân Thiều cảm thấy lưỡi bị quấn đến suýt rụng luôn. Lúc hắn sắp sửa ngất đi vì thiếu dưỡng khí, người phía trên mới miễn cưỡng chuyển rời nụ hôn sang má, cằm hắn, nhưng sau đó vẫn nhanh chóng trượt về khóe môi.
Giang Vân Thiều há miệng, gian nan lắm mới nói được hết lời: “Tiểu Nhạc… lấy thuốc lá giúp tôi…”
Tra Thanh Nhạc ngẩn ra, nhớ đến lần đầu tiên của hai người, khi ấy Giang Vân Thiều cũng hút một điếu “thuốc xong việc”. Mò mẫm trong cái túi của chiếc quần bị xé rách, hắn lấy được bật lửa và thuốc lá, chủ động giúp Giang Vân Thiều châm lên. Vào khoảnh khắc ánh lửa lóe lên, Giang Vân Thiều đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Nhạc, anh muốn chia tay với tôi, phải không?”
Tra Thanh Nhạc cứng người. Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam phản chiếu ngọn lửa đang lay động, “Làm sao anh biết…”
“Ha ha…” Giang Vân Thiều cười rộ lên: “Đột nhiên anh cuồng dã như vậy, chắc chắn là do tâm tình thay đổi. Cũng chỉ có hai lý do, một là đồng ý đáp lại tình cảm của tôi, hai là muốn tôi hết hy vọng!”
“Vân Thiều…”
“Tôi đoán, khả năng thứ hai dễ xảy ra hơn!”
Ngọn lửa trên bật lửa biến mất, trong đêm đen chỉ còn lại đốm sáng lập lòe từ đầu điếu thuốc. Vì thế, Giang Vân Thiều không nhận ra mặt Tra Thanh Nhạc đã đỏ bừng, ngay cả hàm răng cũng đang run nhẹ. Suy nghĩ bị vạch trần, Tra Thanh Nhạc xấu hổ không chịu nổi. Rõ ràng đã định vứt bỏ người ta, lại còn ôm ý tưởng làm bừa “lần cuối”. Hắn cảm thấy mình quá là vô liêm sỉ! Tra Thanh Nhạc ngồi dậy, gãi gãi tóc, đang định nói gì đó thì Giang Vân Thiều đã xoay người, cưỡi trên thân hắn.
“Vân… Vân Thiều?”
“Tiểu Nhạc cũng nghĩ vậy mà…” Giang Vân Thiều ngậm thuốc trong miệng, vòng tay xuống dưới, nắm chặt bộ phận đã mềm đi của Tra Thanh Nhạc, nhét vào khe mông mình rồi vặn vẹo thắt lưng. Không lâu sau, gậy th*t của người kia lại cứng lên một lần nữa. Giang Vân Thiều chậm rãi ngồi xuống, miệng khẽ tràn ra một tiếng thở dài: “Dù sao cũng là lần cuối, tôi phải để đại gia chơi đã mới được!”
“…” Là tự anh muốn chơi đã chứ gì?!
Mất thể diện, áy náy cùng không biết nói gì, giờ phút này tất cả đều biến thành lửa tình nồng cháy. Tra Thanh Nhạc đỡ phần đàn ông của mình, tìm vị trí thích hợp, đẩy hông đâm tới, xâm nhập vào nơi khiến hắn lưu luyến kia thêm lần nữa.
“A… sâu quá…” Giang Vân Thiều chống hai tay trước ngực Tra Thanh Nhạc, phối hợp vặn vẹo cái mông.
Trong bóng đêm, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của Tra Thanh Nhạc nhưng có thể cảm nhận được động tác ngày càng thô lỗ của đối phương. Tưởng tượng một chút, gương mặt thánh khiết đẹp đẽ như thiên sứ kia khi bị lửa tình đốt cháy sẽ có hương sắc gì.
“Tiểu Nhạc… dùng sức một chút… để tôi vĩnh viễn không quên được cảm giác này…”
Lời mời gọi ấy chính là liều thuốc kích thích mạnh mẽ nhất, thành công khơi dậy bản năng tàn sát bừa bãi của đàn ông. Tra Thanh Nhạc nhảy dựng lên, đảo khách thành chủ đè Giang Vân Thiều xuống. Tinh dịch từ lần trước đó làm dịu ma sát của gậy th*t cứng rắn, điểm mẫn cảm nằm sâu trong hang động nóng cháy non mềm không ngừng chịu kích thích, thân thể Giang Vân Thiều ngày một nóng lên. Hắn hoàn toàn bị thu phục bởi thứ tình ái điên cuồng, phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, trầm thấp, mê người: “A… đâm sâu quá… Ư… không chịu được…”
“Không chịu được?! Hôm nay tôi sẽ làm đến mức anh thật sự không chịu được!”
Chiếc sô pha không nhỏ nhưng vẫn không chứa đựng được tình cảm mãnh liệt của hai người, cả hai ôm nhau ngã nhào xuống mặt thảm, thuốc lá cũng bị Tra Thanh Nhạc dập đi. Tra Thanh Nhạc nâng chân Giang Vân Thiều lên, gấp tới trước ngực, đè toàn bộ thân thể xuống, va chạm mạnh mẽ, tàn sát bừa bãi. Giang Vân Thiều đã lên đỉnh hai lần nhưng vẫn không hề uể oải, trái lại thân thể còn mẫn cảm hơn. Khi người kia đâm tới, hắn thả lỏng cơ thể, lúc đối phương rời khỏi, hắn lại siết chặt lấy như muốn đuổi theo kéo người kia về. Nếu nói thời khắc hôn môi là Tra Thanh Nhạc muốn nuốt gọn đầu lưỡi của Giang Vân Thiều, vậy thì khi ân ái, chính Giang Vân Thiều là người hận không thể khiến gậy th*t của Tra Thanh Nhạc ở lại trong cơ thể mình mãi mãi.
“Ưm… Tiểu Nhạc… đừng rời đi…”
Trong bóng đêm, đáy mắt Tra Thanh Nhạc chỉ còn hình bóng Giang Vân Thiều. Tâm trí hắn đã bị dục vọng xâm chiếm, không còn chứa bất kì suy nghĩ gì. Đầu óc hắn chỉ tồn tại một tín hiệu duy nhất – mạnh mẽ xâm phạm người này, hung hăng chiếm cứ người này, hoàn toàn hủy hoại người này, để người này vĩnh viễn thuộc về riêng hắn!
Tiểu Nhạc, đây là lần cuối, anh đã chán rồi sao?
Lần cuối? Ai nói, làm sao tôi chán được, cảm giác như thế này, cả đời tôi cũng không biết chán…
“Ưm… Vân Thiều… Vì sao?” Tra Thanh Nhạc mở rộng vòng tay nhưng lại ôm phải một cái đầu lông lá, bị liếm cho ướt hết cả mặt. Hắn mở mắt, liền thấy con cún bự đang nhấc hai chân trước bám lên mặt giường, ghé nửa người vào người hắn, thè cái lưỡi dài, chăm chú liếm.
“Gâu… gâu gâu…” Thấy chủ nhân thức dậy, Thiếu Gia vui vẻ kêu vài tiếng.
Xoa đầu con chó, Tra Thanh Nhạc xốc chăn đứng lên, mặc bộ đồ ngủ được gấp gọn đặt ngay ngắn ở đầu giường.
Lúc đi ra phòng khách, tâm trạng hắn hơi căng thẳng, kết quả lại nhìn thấy Giang Vân Thiều mặc quần jeans áo sơ mi ngồi xổm trên mặt thảm, cầm khăn ướt chà chà lau lau.
“Dậy rồi à, ăn sáng đi.” Giang Vân Thiều ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi rói, dường như không có gì khác với mọi khi.
Nhưng hơi thở của Tra Thanh Nhạc lại bắt đầu trở nên dồn dập. Thứ hấp dẫn ánh mắt hắn không phải bữa sáng phong phú trên bàn mà là hai chiếc vali đặt ở gần cửa.
Hắn há miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh đang lau cái gì?”
“Tinh dịch đấy, thảm và sô pha đều dính, nếu không lau sẽ phải mang đi giặt!” Giang Vân Thiều nói như thì thầm. Sau khi lau sạch vết bẩn cuối cùng, hắn chống tay đứng dậy, thản nhiên xoa xoa thắt lưng mình, nở nụ cười nhìn Tra Thanh Nhạc vẫn không hề nhúc nhích: “Vốn muốn ăn một bữa cơm cuối cùng với anh, nhưng anh không muốn ăn, vậy tôi đi đây!” Nói xong, hắn cầm áo khoác đi về phía cửa. Tra Thanh Nhạc vội vàng xông lên, tóm lấy cánh tay hắn: “Anh không cần đi đâu cả, nhà đã sang tên anh, tôi mới là người phải đi…”
Giang Vân Thiều lắc lắc đầu: “Tôi không đáng giá cái này…”
“Tôi nói anh đáng là đáng!” Tra Thanh Nhạc kích động rống lớn một tiếng, thậm chí đến bản thân hắn cũng phải giật mình: “Tôi sẽ bồi thường cho anh, anh muốn gì cũng được…”
“Gì cũng được?” Giang Vân Thiều chớp chớp đôi mắt, tham lam nhìn Tra Thanh Nhạc – nhưng là nhìn thân thể hắn, linh hồn hắn, chứ không phải địa vị hay tiền tài của hắn. Bất chợt hiểu được ý tứ của người kia, bàn tay đang nắm chặt của Tra Thanh Nhạc lặng lẽ buông ra.
Kết quả, Giang Vân Thiều lại mở miệng an ủi: “Đừng buồn, bất kể thế nào, chúng ta cũng đã có được một khoảng thời gian tốt đẹp, không phải sao?”
“Ừ…” Bên bị vứt bỏ thản nhiên ung dung như thế, kẻ bỏ rơi người ta như hắn còn lằng nhằng thì quá dọa người. Tra Thanh Nhạc cũng đứng thẳng lưng, ra vẻ thoải mái cười: “Chúng ta đã có khoảng thời gian tốt đẹp ở căn phòng này, cho nên, để lại cho anh làm kỷ niệm!”
“Thời gian tốt đẹp sẽ ở trong trí nhớ, chứ không phải trong phòng, nếu anh nhất quyết muốn cho tôi, vậy đem bán giúp tôi rồi lấy tiền đi làm từ thiện đi!”
Tra Thanh Nhạc vội vàng nói: “Thế còn đàn dương cầm, đàn dương cầm anh vẫn dùng chứ?”
“Đàn tốt như vậy đúng là rất tiếc, nhưng tôi không có chỗ để, cho nên cũng giao cho anh xử lý đi!” Giang Vân Thiều nói xong, khom lưng vẫy vẫy tay với chú cún bự: “Thiếu Gia, con muốn đi cùng ba ba hay là ở lại?”
Dường như hiểu được điều gì, Thiếu Gia âu âu vài tiếng, lùi dần về phía cửa sổ, ỉu xìu cụp tai xuống, vùi đầu vào hai chân trước, trốn tránh lựa chọn gian nan này. Giang Vân Thiều thở dài, giương mắt nhìn Tra Thanh Nhạc, tội nghiệp hỏi: “Anh có đồng ý tiếp tục nuôi nó không?”
Tra Thanh Nhạc vội nói: “Đương nhiên!”
“Vậy được rồi, để nó tiếp tục sống những ngày tháng của thiếu gia đi!” Giang Vân Thiều cầm mấy món đồ chơi bằng lông trên giá, ném vào lưng con cún. Con cún ngẩng đầu nhìn hắn, nức nở một tiếng rồi dứt khoát quay người tặng cho hắn một bóng mông.
“Vô lương tâm!” Giang Vân Thiều như phải chịu đả kích lớn lao, tựa như chuyện bị con chó ghét còn đang buồn hơn chuyện bị Tra Thanh Nhạc bỏ rơi. Hít vào mấy hơi, Giang Vân Thiều đi giày, xách hàng lý lên, vẫy tay với Tra Thanh Nhạc: “Tôi đi đây.”
“Vân Thiều…” Tra Thanh Nhạc tiến lên phía trước một bước, cầm lấy tay nắm cửa, hoàn toàn quên mất mình đã hạ quyết tâm vào mấy phút đồng hồ trước, lại bắt đầu lắp bắp. Cuối cùng Giang Vân Thiều cũng có chút thương cảm, ghé sát lại hôn lên hai má Tra Thanh Nhạc, lông mi rung rung, cánh môi run rẩy: “Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua, tạm biệt!” Dứt lời, hắn không hề do dự, mang theo hành lý xoay người bước đi với tốc độ cực nhanh. Lúc Tra Thanh Nhạc kịp phản ứng, vươn tay ra thì chỉ còn chụp được khoảng không.
Giang Vân Thiều nhanh chân bước về phía trước, mười mấy giây chờ thang máy cũng không quay đầu lại, kiên định và bình tĩnh rời khỏi căn nhà có thú cưng cùng đại gia bao nuôi đã bầu bạn với mình gần một năm trời.
Tra Thanh Nhạc như người mất hồn quay lại phòng khách, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế sa lông. Con cún bự chạy như điên tới, cắn tay áo hắn lôi ra bên ngoài. Thấy Tra Thanh Nhạc bất động, nó vừa thở phì phì vừa kêu to. “Gâu… gâu gâu… gâu gâu gâu…”
“Vừa rồi gọi mi thì mi giả chết, bây giờ người ta đi rồi mi lại cáu kỉnh, có cần xấu tính như vậy không?!” Tra Thanh Nhạc kéo nó vào lòng, thở dài bên tai nó: “Chấp nhận hiện thực đi! Ba ba mi ly hôn với cha mi rồi. Về sau mi sẽ theo cha, cha sẽ nuôi mi thật béo tốt, sẽ không để mi biến thành cô bé lọ lem!” Nói xong, Tra Thanh Nhạc phát hiện hốc mắt mình hơi ươn ướt, vội vàng vùi mặt vào đám lông rậm rì của con cún.
Mẹ kiếp, rõ ràng hắn là đại gia, rõ ràng là hắn bỏ người kia. Kết quả Giang Vân Thiều dứt khoát xách vali rời khỏi, bỏ lại hắn ngồi trên sa lông ôm chó khóc, hệt như bà vợ bị chồng bỏ rơi, mang theo đứa con nương tựa lẫn nhau mà sống qua ngày. Có lầm hay không hả?!