Edit: Miinu — Beta: Chicho*****“Cung – Hoàng đế nhuốm máu” chính là phần sau của “Cung – Vương quyền đẫm máu”. Bộ phim này được khởi quay ở một phim trường nhỏ gần thành phố B từ khoảng một tháng trước, nay đã sắp xong xuôi, nghe nói cuối năm là công chiếu.
Tra Thanh Nhạc đi vào phim trường. Bên trong bỗng chốc xôn xao. Nhóm diễn viên và người đại diện đều sôi nổi chào hỏi hắn, thậm chí còn có mấy đạo diễn cho ngừng quay để ra đánh tiếng một câu. Tra Thanh Nhạc xua tay, ý bảo mọi người không cần để ý đến mình. Sau đó, hắn xách một cái ghế ra góc, ngồi tạm xuống.
Điện ảnh Tra thị phát triển rất mạnh. Đa số nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty đều là người được đào tạo chính quy. Ngoài những diễn viên gạo cội cùng đám siêu sao ra, chuyên viên quay phim, nhà chế tác và đạo diễn đều là người nổi tiếng. Mà phim do Điện ảnh Tra thị đầu tư cũng nhiều lần góp mặt trong các liên hoan phim ở châu Âu, hoặc là những tác phẩm nghệ thuật tiên phong, ai xem cũng chẳng thể nào hiểu được.
Song, “Cung – Hoàng đế nhuốm máu” lại không nằm trong hai trường hợp kể trên.
Tuy nhắm vào chủ để cung đấu gió tanh mưa máu và mánh lưới tranh đoạt vương quyền, nhưng bộ phim này vẫn thuộc mô tuýp tình yêu cũ rích. Cả đạo diễn lẫn diễn viên góp mặt trong phim đều là người mới. Nhân vật hot nhất trong đó, chính là Kỷ Lam mới nổi gần đây.
Cái tên Kỷ Lam này, Tra Thanh Nhạc vắt hết óc cũng không nhớ ra, chẳng qua là trên đường đi dùng điện thoại lên mạng tra cứu được.
Hiện giờ, ống kính đang ghi hình Kỷ Lam. Hắn đứng trên chính điện giữa hoàng cung, hiên ngang nói với các thần tử lời thoại đại khái là “giúp đỡ hoàng thất, diệt trừ gian nịnh” linh tinh gì đó. Tuy bộ phim điện ảnh này không được đầu tư nhiều, trường quay được làm cũng rất đơn sơ, song trang phục vẫn rất đáng khen ngợi.
Bản thân Kỷ Lam đã đẹp, mặc trang phục cổ vào lại càng phiêu dật tuấn mỹ bội phần. Phía sau hắn có một nữ diễn viên mặc Hán phục đang ngồi, khiến cho khung cảnh lại thêm vài phần hơi hướng cổ điển.
Đúng vào lúc ấy, có một người mặc long bào bước ra từ sau cánh gà. Thế mà toàn thân hắn lại tản mác khí phách Đế vương. Hả? Cái người mặc long bào kia, chẳng phải là Giang Vân Thiều hay sao?
Mới từ phòng hóa trang đi ra, Giang Vân Thiều liền nghe nói Tra Thanh Nhạc đến trường quay thăm mọi người. Vì thế cho nên, hắn nhanh chóng né tránh khu vực ghi hình mà chạy tới, ngồi xuống cái thùng đạo cụ bên cạnh Tra Thanh Nhạc.
Trên thực tế, từ sau khi Tra Thanh Nhạc tới đây, không biết đã có bao nhiêu người đặt mông ngồi xuống cái thùng này với hy vọng lôi kéo làm quen. Diễn viên có, người đại diện cũng có, nhưng đều bị Tra Thanh Nhạc lạnh mặt, lấy lý do “mong được nhìn thấy thái độ làm việc thật chuyên nghiệp” để đuổi đi. Giờ Giang Vân Thiều lại ngồi xuống, không ít người lia ánh mắt vui sướng khi người gặp họa sang. Tất cả mọi người ở đây đều mong chờ chuyện hắn cũng bị đuổi đi.
Tuy nhiên, Giang Vân Thiều hoàn toàn thờ ơ đối với thái độ của mọi người, trong mắt hắn chỉ có một mình Tra Thanh Nhạc: “Tam thiếu gia, đã lâu không gặp.”
“Ừ…” Dù sao cũng từng có một đêm tình triền miên, Tra Thanh Nhạc không trưng ra bản mặt quan tài cấm tới gần như với những người khác. Hắn mở miệng hỏi: “Chẳng phải bộ trước anh đóng vai thái giám à? Sao phần tiếp theo lại biến hóa thành Hoàng đế rồi?”
Giang Vân Thiều điều chỉnh ngọc bội đeo bên hông một chút, rũ mắt cười nhạt: “Tôi cũng đang cố gắng đi lên một cách chậm chạp mà!”
“Anh đây thật sự là… từ dưới bùn bay lên hẳn mây xanh.”
“Tam thiếu gia là người đại phú đại quý, tôi may mắn dính vào một chút liền được ăn theo rất nhiều!”
Tuy ngoài miệng nói lời ca ngợi, thế nhưng vẻ mặt của Giang Vân Thiều lại không hề kiêu ngạo hay nịnh nọt. Có lẽ vì trên người có long bào phụ trợ, nên gương mặt hắn sáng ra không ít. Đồ diễn vừa vặn hệt như quần áo cắt may càng tôn lên bờ vai rộng cũng như đường cong hoàn hảo nơi thắt lưng hắn.
Sau khi nhìn thoáng qua, tầm mắt của Tra Thanh Nhạc đã bị khóa chặt lại trên thân thể đối phương, thậm chí còn hơi có cảm giác không dứt ra nổi.
Giang Vân Thiều quấn một cái khăn cổ vô cùng tinh xảo. Chân mày và đuôi mắt đều được vẽ xếch lên, nhờ thế mà cặp mắt vốn rũ xuống như con chó nhỏ lại có thêm vài phần tinh tế và sắc bén tựa như mắt phượng. Chuyên gia trang điểm khéo léo nhấn sâu các đường nét trên khuôn mặt hắn, khí chất cà lơ phất phơ được hạn chế rất nhiều, ngay cả bộ dáng cười mỉm thẹn thùng cũng có thể lộ ra khí phách mơ hồ.
Thấy Giang Vân Thiều không bị đuổi đi, còn nói chuyện thật vui với Tra Thanh Nhạc, không ít người có mặt ở phim trường lộ ra vẻ mặt ghen tị. Người đại diện của Điện ảnh Thiên Hà cũng hớn hở bu lại đây: “Tam thiếu gia à, gần đây tiểu Giang luôn nhớ tới ngài. Ban nãy ở phòng hóa trang, vừa nghe nói ngài tới, cậu ta thậm chí còn chẳng chịu chờ để mặc nốt long bào. Ngài xem, mũ vua với áo ngoài còn chưa mặc đâu.” Vì chuyện Giang Vân Thiều qua đêm với Tra Thanh Nhạc vào hôm đó, người đại diện hiển nhiên là cảm kích vô cùng.
Đúng như Trịnh Tử Du nói, với thân phận diễn viên hạng bét của Giang Vân Thiều, nếu có thể bám lên người thiếu gia giàu có giống như Tra Thanh Nhạc, bất kể với bản thân hắn hay Điện ảnh Thiên Hà, đều là một bước lên mây. Bởi vậy, người đại diện hết sức nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ.
Tuy nhiên, hôm nay Tra Thanh Nhạc không tới vì Giang Vân Thiều. Hắn lướt ánh mắt theo cặp chân dài xuống đôi giày ống của Giang Vân Thiều rồi chuyển tới hiện trường quay phim, đặt lên người Kỷ Lam đang ủ rũ vì bị NG.
“Tôi nhớ lần trước anh Kỷ nói nếu có cơ hội hợp tác sẽ đồng ý thảo luận về nội dung bộ phim cùng với tôi. Như vậy, tối nay tôi muốn mời anh Kỷ ăn cơm, chẳng biết anh ấy có chịu cho tôi vinh dự này không?”
Không ngờ Tra Thanh Nhạc lại nhắm tới một nghệ sĩ khác ở trước mặt Giang Vân Thiều, người đại diện vô cùng xấu hổ: “Chuyện này… tiểu Kỷ…”
Giang Vân Thiều lại như chẳng có vấn đề gì: “Tối nay tiểu Kỷ có hẹn ăn cơm và trả lời phỏng vấn với biên tập tạp chí. Nhưng nếu tam thiếu gia có thành ý, tôi nghĩ chắc chắn cậu ấy sẽ tranh thủ thời gian. Có điều, hôm nay quay phim không thuận lợi lắm, tiến độ khá trễ, tiểu Kỷ còn có hai cảnh rất quan trọng cần quay, chỉ e tam thiếu gia phải đợi thêm một chút. Lại nói, ngồi không thế này cũng hơi bị buồn, chi bằng…”
“Hửm?”
“Một lúc nữa tôi mới đến lượt quay… Trên xe trợ lý của tôi có phòng thay quần áo, nếu tam thiếu gia mệt, mời ngài lên đó nghỉ ngơi. Về phần nội dung bộ phim, ngài cũng có thể “xâm nhập” tìm hiểu từ chỗ tôi mà… Tôi tin tưởng nhất định chuyến đi này của ngài sẽ không nhàm chán!” Nói xong, Giang Vân Thiều cầm lấy cái áo khoác vắt trên tay người đại diện, sải dài bước chân, vô cùng thong dong mà đi về phía chiếc xe trợ lý.
Tra Thanh Nhạc nhìn chằm chằm bóng lưng của người nọ, tầm mắt dao động từ hai vai đối phương xuống tới thắt lưng thon gầy… Bỗng chốc, trong đầu hắn lóe lên hình ảnh một đêm kia. Hiển nhiên, bộ dáng Giang Vân Thiều run rẩy rên rỉ dưới thân hắn chính là tiêu điểm.
Tuy hắn đến đây vì Kỷ Lam, thế nhưng trước bữa chính, thưởng thức món khai vị cũng là một chuyện vô cùng mỹ mãn!
Bất tri bất giác, Tra Thanh Nhạc đã đứng lên, hai chân không tự chủ được mà lướt về phía chiếc xe trợ lý. Trước khi lên xe, hắn còn tự nói với mình rằng: chỉ làm một lần thôi, phải giữ thể lực, buổi tối còn có món ngon tuyệt vời đang chờ đợi! Kết quả, thời điểm mở cửa xe, nhìn thấy Giang Vân Thiều mang theo nụ cười đầy kiêu ngạo ngả người ngồi đợi, lửa lòng hắn đã bùng lên trong nháy mắt.
Long bào của thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc không được làm bằng gấm hoa lấp lánh ánh kim giống như Thanh triều. Ngược lại, nó được làm bằng vải dệt màu đen, bên trên có thêu rồng vàng, thể hiện được sự trầm ổn mà vẫn không kém phần khí phách của bậc vương giả. Trang phục này tôn lên sự mị hoặc và khí thế vô cùng cường đại trên mình Giang Vân Thiều.
Hắn cởi một chiếc giày, vươn bàn chân trần lại đây, còn dùng ngón chân cọ vào bắp đùi trong của Tra Thanh Nhạc. Động tác này trăm phần trăm chính là khiêu khích. Vẻ mặt hắn không hề lăn tăn sợ hãi, ánh mắt hơi híp lại, giọng nói trầm thấp mà cực kỳ biếng nhác: “Ái khanh, có chuyện gì?”
Tra Thanh Nhạc ngẩn ra. Sau đó, hắn nhanh chóng phản ứng, lập tức hóa thân vào nhân vật.
Vẻ mặt cùng tư thế hiện giờ của Giang Vân Thiều, tuy mê hoặc, nhưng khí thế Đế vương vẫn không hề suy giảm. Đôi con ngươi thâm trầm mà triền miên, sóng mắt lưu chuyển tựa như sương khói xa mờ hư ảo. Tra Thanh Nhạc lập tức tưởng tượng ra một vở kịch cổ trang máu chó: vì muốn bò lên vương vị, Hoàng tử thiếu niên cấu kết với đại thần, không từ thủ đoạn, thậm chí cả thân thể mình cũng sẵn sàng bán đứng.
Nắm lấy bàn chân của Giang Vân Thiều, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào gan bàn chân hắn, Tra Thanh Nhạc cười tà: “Thần tận trung vì nước, muốn được Hoàng thượng ban thưởng.”
“A…” Giang Vân Thiều hơi ngẩng đầu, thân thể khẽ run: “Ái khanh… Ái khanh muốn cái gì?”
“Thần nghe nói Hoàng thượng tinh thông âm luật, muốn Hoàng thượng… thổi tiêu cho vi thần!” Khi Tra Thanh Nhạc đè lên người Giang Vân Thiều, bàn tay hắn cũng lập tức duỗi vào bên trong long bào, cách áo lót vuốt ve phần ngực của đối phương một cách đầy tình sắc. Cùng lúc đó, hắn cũng đong đưa thắt lưng, để bộ phận đã căng tràn sức sống của mình đụng mạnh vào một vật thể cứng rắn nào đó ở giữa cặp chân đang mở rộng của người kia.
“Tra ái khanh, ngươi đây là… khi quân phạm thượng!”
“Hoàng thượng không cho phép thần phạm thượng ư?”
“Nghịch thần tặc tử, Trẫm chỉ hận không thể uống máu ăn thịt ngươi!” Giang Vân Thiều quát lớn đầy uy nghiêm, đồng thời há miệng cắn vào cổ Tra Thanh Nhạc. Hắn cắn không nhẹ, giống như thật sự muốn gặm một miếng thịt của đối phương.
Đau đớn khiến cho Tra Thanh Nhạc càng thêm hưng phấn. Chỉ là trang phục diễn được làm quá đoan chính và tinh xảo, rất khó cởi. Nghiên cứu mất một lúc lâu, hắn cũng không tìm được bí quyết, dần dần mất đi kiên nhẫn, định xé mạnh ra một cách thô lỗ.
“Đừng xé, lát nữa còn phải ghi hình…” Giang Vân Thiều vội vàng giúp hắn, tự tay cởi đai lưng và vén vạt long bào. Ngay sau đó, chẳng biết hắn lấy đâu ra một cái bao cao su, nhét thẳng vào tay Tra Thanh Nhạc.
“Hoàng thượng chuẩn bị đầy đủ quá, thần chắc chắn sẽ không phụ sự mong đợi của ngài!” Tra Thanh Nhạc cười phì một tiếng, đẩy ngã Giang Vân Thiều, một phen kéo quần trong của hắn xuống, đâm ngón tay vào giữa khe mông.
“A… tam thiếu gia…” Giang Vân Thiều bị đau đến hít mạnh một hơi: “Nhẹ chút…”
“Sao không gọi ái khanh nữa? Hoàng thượng của ta!” Giang Vân Thiều quay về hiện thực, nhưng Tra Thanh Nhạc lại chơi đến nghiện, đắm chìm trong vở kịch “khi quân phạm thượng” mình tưởng tượng ra, nhập vai loạn thần tặc tử đến là sống động.
Quá trình nới rộng qua loa kết thúc, Tra Thanh Nhạc kéo khóa quần xuống, đội mũ bảo hiểm cho mũi tên đã lên cung của mình. Hắn nâng một chân Giang Vân Thiều lên, dựa vào một ít chất bôi trơn ít đến đáng thương có sẵn trên đầu mũ để đâm mạnh vào.
“A —— ưmm ——” Tiếng rên rỉ đau đớn của Giang Vân Thiều nhanh chóng bị nụ hôn mãnh liệt của Tra Thanh Nhạc ngăn chặn.
Nửa người dưới bị mở rộng mặc người kia xâm phạm, không có bất cứ phản kháng gì. Thế nhưng trên phương diện giao lưu môi lưỡi, Giang Vân Thiều lại hoàn toàn không chịu yếu thế. Hắn đáp lại nụ hôn của Tra Thanh Nhạc một cách kịch liệt. Đầu lưỡi hai người quấn riết lấy nhau. Ai cũng liều mạng hút nước bọt trong miệng đối phương. Mãi đến khi đều cảm thấy thiếu dưỡng khí, bọn họ mới buông nhau ra. Lúc ấy, giữa làn môi hai người còn vương một đường chỉ bạc.
Dù không gian trong xe trợ lý tương đối rộng, nhưng diện tích chỗ ngồi cũng rất có hạn. Tư thế hiện giờ khiến cho hai người đều khó vận động. Vì thế, Tra Thanh Nhạc quyết định tạm thời rút ra, xoay Giang Vân Thiều qua chỗ khác rồi mới tiến vào một lần nữa.
Lần này, Giang Vân Thiều bị đâm vừa sâu vừa mạnh, thậm chí cả người còn bị dồn về phía cửa sổ xe.
“Ái khanh… ái khanh, ngươi xem…” Giang Vân Thiều chống hai tay lên cửa kính xe, để mặt hướng về phía trường quay, nói đứt quãng: “Ngươi xem… đám thần tử… đang nghị luận cái gì… ở sau lưng Trẫm?”
“Bọn họ đang nghị luận chuyện khuê phòng bí mật của Hoàng thượng. Bọn họ đang âm mưu lật đổ ngài, rồi muốn làm gì thì làm với ngài đó!”
Giang Vân Thiều nghiêng đầu sang chỗ khác, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mờ mịt như bị giăng kín sương mù: “Vậy… ái khanh có bảo vệ Trẫm không?”
“Hoàng thượng cứ yên tâm, thần chắc chắn dốc hết “tinh lực”, một lòng “trung tinh” đền nợ nước!” Một giây trước khi đạt tới cao trào, Tra Thanh Nhạc rút phần đàn ông của mình ra khỏi hang động nóng bỏng của Giang Vân Thiều. Hắn nhanh tay tháo mũ bảo hiểm. Ngay lập tức, chất dịch trắng đục dâng trào, bắn thẳng tới bờ mông cong vểnh và bắp đùi thon dài của đối phương.
“Ưm…” Giang Vân Thiều lần một bàn tay tìm xuống nửa thân dưới, sờ sờ mó mó. Sau đó, hắn mờ mịt nhìn đầu ngón tay dính đầy chất dịch nhớp nháp của mình, rồi đột ngột đút vào trong miệng, liếm láp một cách đầy tình sắc tựa như là ăn kem que.
Tra Thanh Nhạc tung hoành tình trường nhiều năm, thế mà cũng bị hành động của đối phương làm cho đỏ mặt, bụng dưới bắt đầu căng tức, bộ phận vừa mới phun trào tinh hoa lại có dấu hiệu phục hồi.
“Ái khanh… ngươi làm dơ Trẫm rồi…” Nói xong lời ấy, Giang Vân Thiều chống người ngồi dậy, ghé qua hôn lên khóe miệng của Tra Thanh Nhạc. Trước khi bị đối phương ôm lấy, hắn nhạy bén tách ra, mặc lại quần áo đàng hoàng tử tế.
Đối diện với đôi mắt nhuốm đầy khao khát của Tra Thanh Nhạc, Giang Vân Thiều cười đến là tràn trề khí thế Đế vương: “Ái khanh lui đi, Trẫm phải xử lý việc triều chính.”
Tra Thanh Nhạc đã nổi hứng, làm sao có thể thả người đi. Hắn lập tức ôm chặt thắt lưng của đối phương, nắm cằm người ta mà hôn mạnh xuống, tính toán đến cái gọi là “Đêm xuân khổ đoản nhật cao khởi, từ nay về sau quân vương không tảo triều (1)“.
(1) Hai câu thơ trong bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Đọc thêm về bài thơ ở ĐÂY.Giang Vân Thiều không giãy dụa cũng không đáp lại. Thế nhưng, giữa lúc hôn môi, hắn bình tĩnh nói: “Tam thiếu gia, sắp đến lượt tôi diễn rồi, tôi chỉ là một diễn viên hàng bét, không thể để đoàn phim chờ được đâu.”
“Tôi…” Tôi bỏ tiền lăng xê anh thành sao lớn.
Tra Thanh Nhạc suýt nữa đã phun ra những lời này. Hắn cắn chặt răng, không cam lòng mà nhéo một cái lên mông của Giang Vân Thiều: “Nhanh đi đi, tôi chờ anh!”
“Chẳng phải tam thiếu gia muốn đợi Tiểu Kỷ à?” Giang Vân Thiều cười gian xảo, mở cửa nhảy xuống xe.
Thế nhưng, những lời người này bỏ lại đã thành công khiến cho Tra Thanh Nhạc phải sửng sốt. Phản ứng đầu tiên của hắn vậy mà lại là: Tiểu Kỷ là ai?!
Đương nhiên, sau đó Tra Thanh Nhạc đã nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn cười đầy bất đắc dĩ, ăn súp lơ quen miệng rồi, thành ra cao lương mĩ vị cũng chẳng còn tha thiết. Lúc này, trong đầu óc hắn đều là bộ dáng gợi cảm không gì sánh được của Giang Vân Thiều. Hắn chỉ hận không thể tóm người nọ lại đây, miệt mài đến khi mông Giang Vân Thiều nở hoa một trận.
Tóm lại, Tra Thanh Nhạc đã quên mất lời tự nhủ trước lúc lên xe: chỉ làm một lần để bảo tồn thực lực cho trận chính phía sau.
Lúc chỉnh lại quần áo, Tra Thanh Nhạc tùy tiện quan sát không gian trong xe vài lần. Điện ảnh Thiên Hà không phải là công ty lớn, nghệ sĩ trực thuộc cũng không đủ tiếng tăm, cho nên xe trợ lý thật sự rất tầm thường, không có phòng vệ sinh, chỉ có một bàn ăn nho nhỏ, bên trên đặt một cái cặp lồng cơm còn chưa ăn. Ghế ngồi trong xe chất đầy trang phục diễn cùng với đủ thứ đồ hóa trang linh tinh khác. Trên vách thùng xe còn dán mấy áp phích in hình nghệ sĩ, đương nhiên là có ảnh của Kỷ Lam với tạo hình nhân vật trong “Cung”. Tạo hình này đúng là ngọc thụ lâm phong, đẹp trai không ai bì kịp.
Đảo mắt một vòng, nhưng Tra Thanh Nhạc hoàn toàn không tìm được ảnh chụp của Giang Vân Thiều. Quả nhiên là hạng nghệ sĩ tôm tép, ở cái công ty nhỏ xíu này còn không ngoi lên được tầm trung, hiển nhiên cũng chẳng thể ló mặt ra ngoài giới giải trí bao la rộng lớn.
Tuy nhiên, cái chuyện “tôi lăng xê anh” suýt nữa thốt ra trong lúc bốc đồng, với Tra Thanh Nhạc mà nói, hoàn toàn không phải là việc khó.
Tập đoàn Tra thị có tiềm lực rất lớn trong giới truyền thông cũng như có nguồn tài nguyên dồi dào cho nghiệp diễn. Bên chế tác ngày nào cũng ghi hình vài ba tiết mục, bên điện ảnh mỗi tuần đều có phim được chọn để đầu tư, bên đĩa nhạc hàng tháng đều phát hành album mới, bên diễn xuất nhận tới cả trăm hoạt động giải trí lớn nhỏ mỗi năm. Tra Thanh Nhạc muốn nâng đỡ ai, chung quy cũng chỉ cần một câu nói mà thôi. Song, hắn lại không muốn lợi dụng thân phận của mình. Là người ngoài ngành, hắn căn bản không biết Giang Vân Thiều diễn xuất ra sao, so với tùy tiện nhét đối phương vào một bộ phim do Tra thị đầu tư, hắn thà dùng tiền giải quyết cho dứt khoát.
Lúc Tra Thanh Nhạc chỉnh sửa lại quần áo và xuống xe, Giang Vân Thiều đã bắt đầu diễn xuất. Bấy giờ, hắn đã mặc long bào, đội mũ vua cẩn thận, đang ngẩng đầu đứng trước long ỷ giằng co cùng ngũ hoàng tử. Khí thế của hắn cường đại, uy nghiêm đến loá mắt, hoàn toàn không thua kém gì so với Kỷ Lam.
Tra Thanh Nhạc đứng nhìn một lúc, khao khát khó khăn lắm mới lắng xuống lại hừng hực bốc lên một lần nữa… Rõ ràng tên kia có một gương mặt khá ôn hòa, thậm chí còn tương đối lơ tơ mơ, tại sao vừa mặc long bào vào đã có khí phách của đấng cửu ngũ chí tôn rồi?! Chẳng lẽ đây chính là diễn xuất?!
Lẽ nào người này thật sự là một miếng ngọc thô?!
Nếu vậy, có lẽ hắn có thể nghiêm túc cân nhắc về chuyện nâng đỡ đối phương, hoặc là dứt khoát giúp người kia hủy hợp đồng với Điện ảnh Thiên Hà, quay sang ký với Công ty Điện ảnh của Tra thị?!
Cứ như vậy… trên thực tế chính là bao nuôi Giang Vân Thiều nhỉ?
Mục tiêu của Tra Thanh Nhạc vốn không phải người này… Đối phương vốn chỉ là bữa ăn nhẹ méo mó có hơn không… Thế nhưng mùi vị của hắn lại ngon đến vậy, tùy tiện ăn hai miếng đã nghiện rồi!
Nếu đã quyết định bao nuôi, vậy thì bắt đầu luôn từ đêm nay đi!