Biệt Thái Nhập Hí

Chương 12



Phòng VIP  nằm trên tầng chót của một khách sạn năm sao, Superior Suite.

Bên ngoài tuyết không ngừng rơi, bên trong tiếng nước tí tách theo phòng tắm truyền ra.

Di động bị ném trên sô pha bỗng nhiên sáng điện, rung rung rồi vang lên, tiếng chuông khiến cho căn phòng lập tức trở nên ồn ào,di động vang lên nửa ngày nhưng không ai tiếp máy.

Người đầu dây bên kia  lại gọi lại liên tiếp vài lần, cuối cùng rốt cục cũng buông tha, trong phòng khách cũng  khôi phục lại thanh tịnh.

Ánh trăng đã hiện ngoài cửa sổ, khách sạn nằm ở ngã tư đường, xe cộ qua lại như nước, xa xa ánh đèn nhấp nháy, thành thị đêm giao thừa là một bức tranh đầy màu sắc âm thanh,nhưng trong phòng lại là một mảnh yên tĩnh quạnh quẽo.

Tiếng nước dần dần ngừng, cửa phòng tắm mở ra, người từ bên trong đi ra.

Giống như được tính toán tỉ mỉ, di động vào lúc dó lại vang lên, bất quá lần này thanh âm truyền ra từ phòng ngủ, người nọ tùy ý cầm chiếc áo khoác trên giường, từ bên trong lấy ra điện thoại, nhìn cũng không nhìn trực tiếp nghe “Uy”, giọng nam trầm thấp dễ nghe.

Nước trên người vẫn chưa được lau khô, thậm chí áo tắm cũng không có mặc, người nọ mang điện thoại, tìm cái gì đó xung quanh,  đến khi thấy cách đó không xa trên bàn có giấy cùng bút liền không nhanh cũng không chậm, tiêu sái đi qua. [*dỏ dãi*]

Người nọ quang lỏa thân mình, dáng người thon dài, nương ánh đèn ngoài cửa sổ, làn da hắn trắng nõn trơn bóng, xương bả vai khỏe khoắn , vòng eo thon gọn, mông vểnh cao, mặc dù gầy nhưng cơ thể thoạt nhìn mạnh mẽ nhanh nhẹn.[*đổ máu – tích tích tích*](chỗ này ta chém)

Tóc có chút dài, nhưng lại được tạo kiểu gọn gàng, bọt nước giống như ngôi sao nhỏ, lại theo đường cong thân thể  hắn chậm rãi trượt, mãi cho đến mắt cá chân, hắn cũng không để ý, hãy còn xoay người ghi chép cái gì, thỉnh thoảng “Ân” Hai tiếng, thanh âm miễn cưỡng , không chút để ý.[tiểu sinh: , cái này còn hơn xuân cung đồ. :”>]

Sắp kết thúc, người ở đầu dây  bên kia đại khái nói thứ gì,thần sắc hắn biến đổi, thanh âm bỗng nhiên cất cao nghiêm khắc,“Không cần, không cần cậu nhiều chuyện, tôi sẽ tự mình đi hỏi……”

“…… Ân…… Tái kiến”

Ngắt điện thoại, lúc này mới dùng khăn mặt trên cổ lau mái tóc, vừa đi ra phòng ngủ tiện tay ném nó tới trên ghế sa lon.

Vừa muốn xoay người, khóe mắt nhìn màn hình điện thoại trên ghế sa lon, hắn mở di động, kỳ thật không cần nhìn cũng đoán được là ai, đã sớm nói cho đối phương biết về chuyến bay, thời gian, khách sạn, tất cả đã nói cho đối phương rồi.

Mở ra danh sách cuộc gọi, “Cố”  quả nhiên là cái tên đứng đầu bảng.

Ngón tay theo bản năng muốn ấn gọi lại, nhưng nghĩ đến chuyện vừa nghe được, hắn vẫn là nhịn xuống . Một số việc trước kia nếu chưa xử lý xong, hai người vẫn là không cần gặp mặt.

Hắn không mặc y phục, chậm rãi đi đến cửa số lớn , nhà nhà sáng trưng, xinh đẹp an hòa.

Trên tấm thủy tinh mông lung hiện lên bóng người,trong đầu không thể khắc chế lại nghĩ tới người luôn đứng bên cạnh hắn,khuôn mặt người nọ luôn mang  ý cười kêu tên mình, thủy chung, ôn nhu đến ẩn nhẫn làm bạn với mình.

“Tiểu Kì……”

Mềm nhẹ , thanh âm mang điểm thương tiếc vang ở bên tai, thanh niên mạnh quay đầu.

Phòng to như vậy, trừ bỏ hắn, tất nhiên là, không có một bóng người.

“Ca ca……” Tựa tiếu phi tiếu gợi lên khóe miệng, người đàn ông nọ liền dựa trán vào cửa sổ thủy tinh lạnh như băng.

Một chút cũng không muốn trở về sau những ngày đông, bởi vì thủy chung hăn cảm thấy được, từ sau cái mùa đông đó đến nay và cả về sau, mùa đông nào cũng vô cùng rét lạnh khiến con người ta đờ đẫn.

Sở Chu về đến nhà cũng không quá muộn, hắn mở cửa, ánh đèn dịu dàng bao trùm phòng khách

Tăng Kế không biết đã về được bao lâu, đang ở trên ghế sa lon , TV cách đó không xa truyền tới âm thanh của các tiết mẹc văn nghệ.

Sở Chu rửa tay qua loa rồi cũng ngồi lên ghế.

Tăng Kế nằm ở trên ghế sa lon híp mắt, thân thể chiếm hơn phân nửa cái sô pha, thấy Sở Chu trở về cũng không nói cái gì, tiếp tục nhắm mắt lại,Sở Chu dính sát vào, y mới miễn cưỡng không chịu cho đối phương mà thay đổi vị trí.

Sở Chu thấy chính mình gần Tăng Kế,thấy y không có hờn giận, liền lòng tham không đáy la hét “Tay lạnh quá a” liền cho tay vào trong quần áo Tăng Kế.

Sở Chu ban đầu chính là muốn cho tinh thần Tăng Kế tốt hơn một chút, kết quả hắn lại sờ nghiện , theo sườn thắt lưng, xương sườn một chút đụng đến ngực.

Ngón tay còn dính chút nước lạnh, chạm vào điểm nổi lên trước ngực Tăng Kế, tinh tế vuốt ve, quả nhiên, Tăng Kế rất nhanh bảo trì không được vẻ bình tĩnh trầm mặc, nhẹ nhàng mà “Ngô” một tiếng.[beta *la hét* : sắc khuyển.]

Khóe mắt còn mang theo chút hồng hồng khi say rượu, Tăng Kế cuối cùng cũng mở to mắt, trong mắt ba quang liễm diễm, dường như sợ không đủ câu dẫn, không ngớt những tiếng rên nhẹ cùng nét cười nhẹ câu nhân vốn dĩ đó,“Thật sự là háo sắc, giờ đã bắt đầu, là muốn kiên trì đến ‘Khóa năm’ sao.”

Tay Sở Chu lại càng hăng say, hắn không kiên nhẫn với đám quần áo trở ngại, cúi đầu hôn khóe mắt Tăng Kế, âm thanh khàn khàn muốn Tăng Kế đem quần áo chính mình cởi.

“…… Có muốn uống thứ gì đó giải rượu không? Đầu có cảm thấy choáng váng hay không?”

Phía dưới đã muốn tiến hành được một nửa, Sở Chu còn quan sát thần sắc Tăng Kế, thấy bộ dáng đối phương nhăn mày nhẫn nại, vội dừng lại động tác thân thiết hỏi.

Tăng Kế tuy rằng ngay từ đầu có điểm không khoẻ,  cảm giác ầm ĩ bên tai từ trong buổi dạ hội vẫn bám riết không dứt, nhưng giờ phút này lại đang rơi vào cảnh đẹp, liền có thể nhẫn nại được, bỗng nhiên lại bị Sở Chu đánh gãy, thậm chí còn muốn rút ra để đi tìm cái gì mà giải rượu này nọ cho y, trong lòng tức muốn chết, hung hăng tốn hơi thừa lời nói: ” Cậu được đấy, vậy mà vẫn có thể phân tâm,” Y thấp giọng mắng: ” Chờ đó cho tôi…”

Tăng Kế phía dưới giật giật,hạ thể  Sở Chu bị một tầng ấm áp gắt gao vờn quanh, sự vây nhiễu từ đối phương khiến hắn hít mạnh một hơi, cử động nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng vì chính mình mà biện giải “ Em không phải là vì lo nghĩ, sợ anh khó chịu sao, sáng mai dậy lại không thoải mái.”

“Đi tìm chết, ai cần cậu lo……”

Sở Chu cúi đầu hôn, đại khái là lần đầu tiên trải qua việc “Làm vận động trên giường nhưng lại không chuyên chú phân tâm nên không chiếu cố tốt cho y”  đã khiến nữ vương muốn nổi bão, liền ngọt giọng mà hống y:“Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi, em không nên nghĩ tới cái khác, em cần phải hầu hạ anh thư thái….”

Tăng Kế mở miệng còn muốn mắng, Sở Chu lần này cực có kinh nghiệm, chắn, lấp, bịt miệng đối phương, xen kẽ giữa những nụ hôn hứa hẹn:“Chúng ta lần này làm cho xong ‘Khóa năm’, chuyện sang năm nói sau……”

Theo sô pha một đường vào phòng ngủ, tình cảm mãnh liệt khuấy động cả không gian.

Tiếng chuông điểm mười hai giờ, Sở Chu ngã vào trên giường, vuốt ve người đang mệt mỏi ghé vào trên người, nhẹ nhàng nói,“Năm mới vui vẻ.”

Không có lời đáp lại, chỉ có phần eo nơi đó bị người ta một chút lại một chút ôm chặt.

Sở Chu cười cười, cố lấy hết dũng khí đem trái tim cùng những suy nghĩ vốn giấu kín trong lòng thật lâu giờ nói ra: “Tăng Kế, chúng ta không cần phải tiếp tục mối quan hệ người ở chung nữa.” Động tác ở phần eo dừng lại, trong phòng liền hoàn toàn yên tĩnh.

“Chúng ta cùng một chỗ, anh làm người yêu của em đi.” [beta:*Tung hoa*]

Mang điểm cường ngạnh lại mang điểm khẩn cầu.

Tăng Kế nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay là tỉnh, qua thật lâu, cúi đầu mới nghe được một tiếng “Ân”, nếu không phải Sở Chu vẫn cẩn thận không yên chờ đợi, thì có lẽ sẽ bị bỏ qua.

Nhưng, cũng may, cuối cùng là vẫn nghe được. Đồng ý .

Sở Chu nói không nên lời cảm xúc trong lòng, từ nhỏ đến lớn học nhiều thứ như vậy, hắn vẫn là hình dung không được.

Chính là trong ngực tràn đầy vui mừng cùng nồng đậm thỏa mãn, lại làm cho cả người đều thoải mái.

Trước kia luôn oán hận, luôn chậm chạp không bước tới, hạnh phúc chưa bao giờ đến, nào biết có một ngày vươn cánh tay mới phát hiện, ngay tại đó lại có thể chạm tới.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lão e, ta viết đủ 2000 _


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.