Biệt Thự Của Người Đã Khuất

Chương 11: Và kẻ sát nhân là…



bà Adams buông ra một tiếng thét nhỏ. Bà nhảy ra khỏi ghế rồi ngay lập tức ngồi xuống cùng cái thân hình run rẩy.

Tiền sĩ Jones vặn cho loa to hơn nữa, và hầu như hoảng hốt xoay và đẩy tất cả những núm vặn và những cần gạt trong dàn nhạc.

Bernadette O Donnell tóm lấy cánh tay của Bob và ấn thật mạnh. Ánh mắt của bà hướng vào chiếc loa, như thể không phải bà chỉ nghe thấy giọng của Dora phát ra từ đó, mà còn nhìn thấy Dora nữa.

Bộ ba thám tử trao cho nhau những cái nhìn báo động. Không một ai biết cần làm gì. Như có một lời nguyền một phép thuật kỳ quặc bao phủ cả nhóm những người có mặt. Không một ai dám nói hoặc dám động đậy nữa, vì sợ rằng mình sẽ cắt đi mối liên kết bí hiểm sang với bên kia thế giới. Cuộn băng bây giờ lại im lặng, và khi giọng bà O Donnell vang lên ở lần sau đó, tất cả đều hoảng hốt giật nảy người lên.

- Nếu thật sự em đã bị giết, thì có thể em biết kẻ sát nhân. Xin hãy nói cho chúng ta biết, liệu em có biết thủ phạm là ai, Dora. Hãy nói cho chúng ta biết, ai đã giết em!

Sau vài giây đồng hồ im lặng, giọng Phantom quay lại. Thêm một lần nữa nghe như nó từ một đỉnh cao vời vợi phả xuống dưới mặt đất từng nột nhạc, từng nồt nhạc, giọng hát thấp dần cho đến khi trở thanh một giọng nói bình thường. Ở giữa chừng, nghe rõ một tiếng hắt hơi của Bob. Thế rồi hồn ma Dora nói tiếp:

- Các bạn gái thân yêu của tôi! Tôi biết câu trả lời. Tôi biết câu trả lời. Tôi biết … tôi biết … tôi biết thủ phạm. kẻ đã giết tôi… tôi đã nhìn vào mắt nó trước khi ngã xuống … trước khi tôi chết… kẻ đó ở rất gần… gần lắm… gần lắm! -

Giọng nói run rẩy như một ngọn nến trong gió bảo và khẽ xuống. Trong một tích tắc, cả ba thám tử đã e sợ là mối giao tiếp bị cắt đứt. Nhưng rồi giọng nói lại chắc chắn trở lại.

- kẻ giết tôi ở đây… bên cạnh các bạn… bên cạnh chúng ta… gần lắm! - Giọng nói sụp xuống dưới, trầm hơn và trầm hơn nữa, cho tới khi chỉ còn là một tiếng rầm rì trầm đục, mỗi lúc một nhỏ hơn, một nhỏ hơn, rồi câm bặt.

- Nếu em đã trả lời chúng ta, Dora, chúng ta xin cám ơn em! Kẻ có lổi sẽ bị trừng phạt thích đáng. Chúng ta rất thương nhớ em, Dora.

- Tiếng thở dài của bà O Donnell vang lên, rồi tiếng bước chân của bà. Một tiếng "click" rất lớn kết thúc đoạn ghi âm. Tiến sĩ Jones bấm lên nút Stop, và tiếng rầm rì của đoạn băng cũng tắt.

Nhiều giây đồng hồ chìm vào sự im lặng chết chóc. Kể cả Justus cũng không biết phải nói gì. Hàng vạn suy nghĩ như xoay vòng trong đầu cậu. Những gì mà cậu vừa chứng kiến thật sự là chuyện không thể xảy ra! Nhưng tất cả đều nghe! to và rõ!

- Kia! - Peter đột ngột thét lên, giọng cao vói lên. Tay cậu hỉ về phía cửa sổ.

Justus xoay lại và chỉ còn kịp nhìn thấy một dáng người cúi xuống, biến ra khỏi tầm nhìn của họ.

- Gã đàn ông đã một lần quan sát chúng ta! Chính là gã.

- Đuổi theo, - Justus kêu lên, nhưng Bob lúc đó đã nhanh lẹ đến bên khuôn cửa sổ và dật cửa ra. Với một cú nhảy cong người như con cá măng, cậu lao ra ngoài. Thám tử Thứ Ba dang hai cánh tay ra muốn tóm lấy kẻ lạ mặt. Nhưng cậu rơi vào một khoảng trống, và đập mình chẳng mấy dịu dàng xuống nền cỏ.

Cậu đưa mắt nhìn quanh. Cả vườn hoa hồng trống vắng. Không một dấu vết của kẻ lạ mặt. Với hai chân nhanh lẹ, đầu gối khuỵu xuống để giảm sức va, và với dáng vẻ thể thao hơn rất nhiều so với Bob, Peter rơi xuống bên cạnh.

- Nó đâu?

- Mình không biết. Biến mất rồi. Mình thậm chí không nhìn thấy nó nữa. -

Không thể được. Không có ai biến mất nhanh như thế được. Từ đây đến góc nhà phải tới 20 mét. Thậm chí cả mình cũng không đến được góc nhà trong một giây đồng hồ!

- Nhưng như đã thấy đấy, nó biến mất rồi, Peter!

- Sao thế, các bạn đồng nghiệp? - Justus hỏi từ phía trong cửa sổ.

- Cứ ở lại trong đó đi, Justus, - Bob nói.

- Nó lại thoát mất rồi.

Thám tử phó thất vọng gầm gừ trong cổ họng, cân nhắc một thoáng. Cuối cùng cậu nói:

- Vào lại đây đi!

Peter đã muốn bước vào vườn hoa hồng sát dưới cửa sổ, để vào lại nhà bằng đường nầy, nhưng Justus ngăn lại.

- Vào bằng cửa chính đi! - Cậu chỉ tay xuống luống đất và ném cho Thám tử phó một cái nhìn cảnh báo.

Peter hiểu ra. Cả bộ ba thám tử đã thống nhất là không hé một lời cho bộ ba người đàn bà trong toà biệt thự nầy được biết về cái bẫy bột mì của họ.

Khi Bob và Peter quay trở lại phòng khách, bà O Donnell kêu lên:

- Như thế là thành công! Tôi biết ngay mà! Dora đã nói với chúng ta, nói rất rõ ràng!

- Bản thân tôi thì thấy không đến nỗi rõ ràng lắm đâu, - Justus cãi lại.

- Chả lẽ cậu còn khẳng định là cậu không hiểu cô ấy nói gì?

- Tôi rất hiểu những từ ngữ đã được nói ra. Câu hỏi chỉ là, liệu đó có phải là giọng của cô Mastratonio không.

- Nhưng chính tai cậu đã nghe thấy đó! - tiến sĩ Jones nổi giận.

- Cô ấy đã nói rất rõ và to!

- Đó không phải là bằng chứng!

- Chính là cô ấy đấy, - bà Adams thở thều thào bằng giọng run run.

- Tôi đã cảm nhận thấy. Cô ấy ở rất gần chúng ta!

- Cũng gần như kẻ đã giết cô ấy, - bà O Donnell nhanh nhảu bổ sung thêm và tất cả thoắt im lặng. những từ cuối cùng của giọng Phantom đang vang lại một lần nữa trong đầu họ. Kẻ giết người đang ở đây, ở bên cạnh họ!

- Gã đàn ông bên cửa sổ, - Peter bẻ gãy màn tĩnh lặng.

- Chắc phải là gã đấy.

- Nhưng làm sao Dora biết được là gã quan sát chúng ta, - Bob hỏi.

- Làm sao mà mình biết! - Peter kêu lên.

- Cô ấy là một hồn ma! Cô ấy nhìn và nghe thấy tất cả! Chẳng phải người ta nói rằng, kẻ giết người rồi sẽ quay lại hiện trường đó sao? Nó là bằng chứng! Gã đàn ông là thủ phạm!

- Nhưng nó là ai mới được chứ? - Bob hỏi.

- Liệu ta có tìm được ra không?

Mình không thể tin là gã lại một lần nữa nhanh chóng thoát đi được như vậy!

- Chậm nào, chậm nào, cả hai cậu kia! - Justus cảnh báo.

- Những gì mà cậu dễ dàng coi ở đây là bằng chứng, Peter, chỉ là sự gom góp của những lời khẳng định không liên quan với nhau. Mà cả với cậu, Bob, mình cũng đã mong chờ là cậu sẽ điềm đạm tỉnh táo hơn. Chúng ta thậm chí không một lần biết cái giọng Phantom kia là có thực hay không.

- Nhưng mà Justus, tất cả bọn mình đã nghe thấy cái giọng đó! - Peter cãi lại.

- Hay là không hả?

- Nghe thấy thì có đấy.

- Và chúng ta không nghe thấy gì trong suốt thời gian ghi âm, - Peter nói tiếp.

- Tới đây thì đồng ý chứ

- Đồng ý, - Justus nóng nảy đáp.

- Mình rõ là các tang chứng dán tiếp trỏ về hướng chúng ta đang nghe thấy một giọng Phantom. Mặc dầu vậy, việc đầu tiên là mình vẫn muốn đưa cái băng nầy đi phân tích một lần cho kỹ lưỡng, trước khi chúng ta tin chắc vào một điều gì đó.

- Cậu bước đến bên dàn máy Hi-Fi, rút băng cassette ra ngoài.

- Như thế là thế nào? Bà O Donnell hỏi.

- Chẳng lẽ các cậu lờ đi những lời nói của Dora? Chỉ thiếu một chút nữa thì cô ấy đã cho chúng ta biết tên của kẻ giết người! Đó mới là thứ các cậu phải điều tra chứ!

- Chỉ khi nào chúng tôi có được bằng chứng về sự nhận diện của giọng nói được ghi âm, - Justus quyết định.

- Và thành thật mà nói, hiện giờ tôi vẫn chưa tin vào chuyện nầy.

- Thế cậu cần bao nhiêu bằng chứng nữa hả, Justus Jonas? - bà O Donnell rít lên.

- Các cậu phải tìm cho ra kẻ đã giết Dora, thay vì phí thời gian vào việc nghi ngờ băng ghi âm.

- Thưa cô O Donnell, nếu cô Dora Mastratonio thật sự đã bị giết chết, thì vụ án nầy đằng nào cũng quá sức chúng tôi. Chừng nào chúng tôi nhận được bằng chứng, chúng tôi sẽ đưa vụ nầy sang cho chú thanh tra Cotta.

- Nếu tới lúc đó thì quá muộn, - bà O Donnell rít lên.

- Rất có thể gã giết người đã trốn đi từ lâu rồi. Hay là ả giết người.

- Ả giết người? - Bob hỏi. - nhưng bên cửa sổ rõ ràng là một gã đàn ông, theo những gì mà tôi nhìn thấy.

- Cái đó có thể đúng. Nhưng Dora không nói là kẻ giết cô ấy đứng bên cửa sổ. Cô ấy chỉ nói, thủ phạm ở rất gần. Vậy là không nhất thiết đó phải là một kẻ lạ.

- Người đàn bà đưa mắt quét qua vòng tròn người đang ngồi rồi hạ giọng xuống. Người ta thấy rõ là khó nhọc tới mức nào bà mới nói được thành câu: - Có thể thủ phạm là người trong bọn chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.