Biết Vậy Sẽ Không Làm Tổng Tài

Chương 16



Hôm nay chương trình chính thức ghi hình, Lâm Dịch Tâm đến trước một tiếng. Đại khái là vì muốn làm quen với sân khấu biểu diễn, vì là chương trình trực tiếp nên chỉ có duy nhất một cơ hội cho nên không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.


Khi Tiêu Chấn Dư đến, nàng đã tham quan được vài vòng, lúc vừa thấy Tiêu Chấn Dư hai mắt nàng sáng lên. Dù sao cũng là hai nhân vật chính, Lâm Dịch Tâm rất mong có thể diễn cặp với Tiêu Chấn Dư.


Đến nơi, Tiêu Chấn Dư cả người được bộc trong chiếc áo khoác lông, trợ lý anh ta mang theo hai ly trà sữa, vòng đi rồi vòng lại, mang đến cho Lâm Dịch Tâm.


"Anh Chấn Dư nói, ly không đường là của chị Dịch Tâm, gấp đôi đường là đưa Tiểu Dĩnh."


Trong thời gian quay《Cô loài》, bốn người dần thân quen với nhau, Tiểu Dĩnh nhận trà sữa, vui vẻ dẩu miệng: "Làm vậy em sẽ béo lên nhiều lắm đó."


"Vậy em đừng uống." Lâm Dịch Tâm liếc xéo cô.


"Sao mà được chứ!" Tiểu Dĩnh ôm ly trà sữa như ôm bảo bối, "Thần tượng mua cho em đó, còn nhớ là em thích ngọt."


Lâm Dịch Tâm nháy mắt ra hiệu cho cô: "Cho em cơ hội tiếp xúc với thần tượng, nhìn xem Tiêu lão sư bên kia khi nào rảnh, tôi muốn đối diễn trước một chút."


Tiểu Dĩnh lập tức chạy đi mất.


Lâm Dịch Tâm đợi chốc lát, Tiêu Chấn Dư đến nhưng đằng sau anh ra là một đống camera.


"???" Lâm Dịch Tâm dùng ánh mắt dò hỏi.


Tiêu Chấn Dư chớp chớp mắt với nàng, dáng vẻ bất đắc dĩ.


Lâm Dịch Tâm sáng tỏ, nếu hai người muốn tập luyện trước, tổ tiết mục cũng muốn bắt đầu ghi hình tư liệu hậu trường.


Lâm Dịch Tâm mỉm cười với nhóm nhân viên ghi hình, gật gật đầu: "Mọi người vất vả rồi."


Tiêu Chấn Dư vẽ vẽ lên mặt mình minh họa: "Không trang điểm sao?"


Lâm Dịch Tâm buồn cười: "Tiêu lão sư, anh tỉ mỉ lắm đấy."


Không muốn trì hoãn, cũng không muốn lam ảnh hưởng quá trình ghi hình của tổ tiết lục, cuối cùng nàng trang điểm sơ qua rồi ghi hình.


Hai tháng trước hai người đã tiếp xúc qua với nhau, vốn được luyện để kết hợp ăn ý, ý tưởng diễn xuất cũng tương đồng, chỉ cần trao đổi đôi chút về kịch bản, cả hai đã bắt đầu diễn thử.


Chỉ qua lần đầu tiên, một người trong tổ biên kịch bên kia nhịn không được vỗ tay khen ngợi: "Tuyệt vời, tôi không tưởng tượng ra được khi hai người hoàn thành tạo hình nhân vật thì sẽ có bao nhiêu kinh ngạc."


"Cảm ơn đã khích lệ." Lâm Dịch Tâm Lâm dịch tâm thực vui vẻ, cũng lôi kéo tiếu chấn dư lại đến một lần.


Rất nhanh sau đó, những diễn viên khác cùng ban giám khảo sôi nổi đến trường quay, vì thời gian gấp rút, mọi người cũng chỉ chào hỏi nhau một cái rồi sau đó bắt đầu luyện tập.


Chương trình chính thức ghi hình vào lúc 7 giờ tối, vào khoảng 6 giờ thì toàn bộ đạo cụ và bối cảnh bên trong gần như đều đã hoàn thành, các diễn viên cũng đều đã đi vào phòng hóa trang.


Cả ngày bận rộn, khi Lâm Dịch Tâm ngồi trên ghế trang điểm có chút buồn ngủ nên nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Dĩnh không biết từ đâu chạy đến mang nước cho nàng rồi kề tai nói nhỏ với nàng một tin tức.


"Cái ả tóc đuôi ngựa kia hôm nay cũng có mặt nhưng người ả ta phụ trách là Trịnh Vũ."


"Tốt rồi." Lâm Dịch Tâm nhỏ giọng trả lời cô, "Vậy là không còn liên quan đến chúng ta."


"Tốt nhất ả ta đừng làm ra chuyện gì xấu, nếu không lần này em sẽ không nương tay đâu." Tiểu Dĩnh lặng lẽ nắm quyền.


Sau khi đã trang điểm cho Trịnh Vũ, tóc đuôi ngựa trốn trong góc phòng nhắn tin cho một người:


- Ai cũng bảo Trịnh Vũ đẹp đến ngất trời, hôm nay gặp được thì cũng chỉ tầm thường, cằm thì dài như viên đậu, tôi phải trang điểm rất lâu mới che được


- Cực khổ rồi! Lâm Dịch Tâm bên đấy thì sao?


- Không do tôi phụ trách, lần trước tôi trút giận giúp chị, trang điểm cho cô ta được một nửa rồi bỏ đi, nhìn xem đoạn phim tuyên truyền vừa rồi của cô ta, xấu chết đi được.


- Cũng tạm được mà.


- Cô ta không đẹp bằng chị nha, xem kìa, mặt chị nhỏ bao nhiêu, trắng mịn săn chắc bao nhiêu, còn cô ta, nhìn quê mùa làm sao.


- Cảm ơn đã khen ngợi nha, à, tôi thấy loại mặt nạ dưỡng kia của cô giới thiệu dùng rất tốt, ngày mai trước khi ghi hình tôi phải đắp dưỡng thêm mới được.


- Chị thích thì tôi sẽ giữ liên lạc với bên kia, gửi thêm cho chị một bộ dùng.


Lại được thêm một đơn hàng lớn, tâm trạng của tóc đuôi ngựa lên cao, muốn tóc dóc thêm đôi câu, ngẩng đầu lên nhìn thấy một mỹ nữ lập tức nhanh tay chụp một bức ảnh gửi qua.


- Ôi cô này đúng là người có tiền, đôi giày dưới chân kia cũng hai mươi vạn, mới hôm qua tôi vừa thấy nó trên tạp chí, là bộ sưu tập mùa xuân vừa ra mắt, ở các cửa hàng chuyên dụng hình như vẫn chưa trưng bày.


Lý Nguyệt nắm điện thoại, lập tức đứng lên.


Tấm ảnh chụp rất mờ, mặt cũng chỉ chụp được một nửa, nhưng người bị chụp này, cho dù không bị lộ mặt, chỉ lộ ra đôi chân Lý Nguyệt cũng nhận ra đó là ai.


Bởi vì đó là vị Thẩm đại tổng tài mà cô đang tơ tưởng.


Từ lần mà Thẩm Kiều để cô gửi cho trên dưới toàn bộ công ty thịt thỏ chết tiệt kia đến giờ, cô chưa có cơ hội gặp Thẩm Kiều. Sau khi vào Thịnh Thế, tài nguyên của cô nói kém không kém nhưng nói tốt thì cũng không hẳn, Lý Nguyệt không quá hài lòng.


Cô cảm thấy, Thẩm Kiều có hảo cảm với cô, nếu không này đó cô ta sẽ không đáp ứng việc cô đi ăn máng khác khi thấy cô khóc lóc.


Người đại diện vất vả lắm mới tìm được cho cô một chỗ ở thực lực diễn viên, tuy đối với việc diễn xuất cô chưa am hiểu lắm nhưng chính người đại diện đã nói, về việc tranh tài thực lực có khách mời khác chịu trách nhiệm, còn nhiệm vụ của cô chỉ cần khóc, tốt nhất là khóc một cách ngu ngốc ngây thơ, bao nhiêu đề tài của chương trình sẽ do cô đảm đương.


Đề tài đây chính là lưu lượng, Lý Nguyệt sẽ được liên tục hấp thụ ánh sáng lượng, cho nên cô rất muốn có được cơ hội này.


Nhưng vô cớ thay khi cơ hội này lại bị Lâm Dịch Tâm cướp mất.


Lý Nguyệt ngày nghĩ đên nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra, trọng tâm vấn đề vẫn là do cô không có cơ hội tiếp xúc với Thẩm Kiều, không có chỗ dựa vững chắc mới để cho Trần Tiêu đoạt được cơ hội kia.


Bây giỡ dĩ nhiên lại thấy Thẩm Kiều xuất hiện ở trường quay của thực lực diễn viên, Lý Nguyệt mơ hồ nhận ra có điều không đúng, cô nên đến để làm rõ ,vấn đề.


Vì thế cô lập tức gọi điện thoại qua: "Cô nhanh chóng làm giúp tôi thẻ nhân viên, tự nhiên tôi muốn đến xem chương trình."


Khi Lý Nguyệt đuổi đến trường quay, tóc đuôi ngựa dẫn cô đi vào lối đi của nhân viên: "Ở khán phòng không còn chỗ, phía sau lưng giám khảo thì có chỗ ngồi nhưng lúc ghi hình không được lộ mặt."


"Không sao." Lý Nguyệt ngọt ngào cười, "Vừa rồi cô nói nhìn thấy mỹ nữ kia là ở đâu ha?"


"Cô ấy đi đến chỗ của giám khảo chuyên môn rồi, tôi không thấy rõ mặt, chị biết cô ấy sao?"


"Thì chắc là do tổ tiết mục mời cô ấy đến." Lý Nguyệt nói, "Cô ấy là tiểu tổng tài của Thịnh Thế, đương nhiên là có tiền."


"Vậy thì khó trách." Tóc đuôi ngựa vô cùng thức thời nói cho cô biết vị trí, "Vậy chắc chắn chị với cô ấy là người quen, ngồi ở chỗ kia vừa hay có thể trò chuyện."


"Đúng rồi." Lý Nguyệt rất vui vẻ.


Thẩm Kiều ngồi ở vị trí giám khảo chuyên môn, ngồi chán chườn.


Loại tống nghệ thế này, đa phần đều phải tốn rất nhiều thời gian cho giai đoạn chuẩn bị, cô đến đã đủ muộn rồi, lại phải đợi đến hơn hai mươi phúc mới chính thức bắt đầu.


Hôm nay chủ thể là bốn vị khách mời và các giám khảo hợp tác biểu diễn, Lâm Dịch Tâm được sắp xếp ở tiết mục thứ ba. Thẩm Kiều nghĩ, ít nhất khi tiết mục vừa bắt đầu, khi diễn viên chuẩn bị nhập vai, Lâm Dịch Tâm sẽ nhìn thấy cô ngồi trên ghế giám khảo chuyên môn.


Kết quả giám khảo được giới thiệu trước tiên, sau đó diễn viên lên sân khấu chỉ tự giới thiệu một cách đơn giản, Lâm Dịch Tâm vô cùng nghiêm túc, ánh mắt không nhìn người dẫn chương trình, chính là nhìn bốn vị giám khảo ở đối diện, nửa phần thần cũng không hề chú ý đến các khán giả và giám khảo chuyên môn ngồi ở bên trái khán phòng.


Nàng căn bản không hề nhìn đến mình, Thẩm Kiều cau mày.


Nhưng nàng nhìn Tiêu Chấn Dư rấy nhiều, hơn nữa người dẫn chương trình, hơn nữa tên dẫn chương trình còn ghép hai người họ biễu diễn cùng, cười đến vô cùng ôn nhu.


Thẩm Kiều mày cau sắp thành hoa.


Ban giám khảo chuyên môn có không ít ngươi, mười mấy người ngồi phía này, vốn đã rất nái nhiệt.


Nhưng Thẩm Kiều không nói chuyện với ai, cứ ngồi khoang tay vắt chân nhìn chằm chằm lên sân khấu, mặt như kết băng, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, vừa nhìn chỉ muốn cách xa ba mét.


Bộ dáng cô vừa cáu kỉnh vừa lạnh lùng, tạo ra cái kết giới rõ rệt, Lý Nguyệ ngồi ở sau ngẩn măt lên nhìn cô, chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt nhưng tâm tình nhộn nhạo, cảm khái vạn lần.


Cô lặng lẽ lấy điện thoại gửi tin nhắn đến cho tóc đuôi ngựa:


- Cô nhìn thấy bên này chứ?


- Nhìn thấy nha.


- Sếp của tôi đẹp quá đi.


- Đúng đúng, sếp của chị ngồi giữa một đám tư bản tai to mặt lớn kia, thanh lưu vô cùng.


- Nhưng nhìn cô ấy nhìn như không vui vẻ mấy.


- Chắc là bị ép buộc đến rồi, Lâm Dịch Tâm không phải là người của Thịnh Thế sao? Người đại diện của cô ta cũng lợi hại ghê, bắt được sếp của mấy người đến làm nền.


- Làm nền cái gì mà làm nền!


Lý Nguyệt gõ xong mấy chữ này giận đến sục sôi, cô cạch cạch cạch ấn điện thoại:


- Lâm Dịch Tâm có địa vị gì chứ, công ty chúng tôi không công nhận cô ta.


- Gần đây Thẩm tổng chúng tôi vừa đăng ký một tài khoản chính thức, đương nhiên phải làm một ít tuyên truyền cho nghệ sĩ công ty, chắc chắn cô ấy làm thế này là muốn tạo nên hiệu ứng cho Thịnh Thế.


- Lần này xuất hiện ở đây, có thể là vì phải lộ diện, tính cách cô ấy không được tốt, ngồi lâu sẽ cảm thấy phiền.


- Hy vọng sư tỷ Lâm Dịch Tâm biểu diễn tốt, nếu không tôi sợ sẽ làm Thẩm tổng nổi điên lên mất, cô ấy mắng rất dữ, như vậy sẽ rất xấu hổ.


Tóc đuôi ngựa trả lời cô:


- Hôm nay có bốn diễn viên, phiếu bầu minh bạch rõ ràng, sau khi chương trình kết thúc e là phải nhờ vào chị để Thẩm tổng nguôi ngoay rồi.


Lý Nguyệt cong cong môi, tâm tình tốt lên.


Sau khi màn trình Lý lão sư và Trình lão sư kết thúc, chương trình tạm dừng để nghỉ ngơi.


Thời gian nghỉ ngơi cũng không dài, chỉ khoảng mười lăm phút, tiếp theo chính là phần biểu diễn của Lâm Dịch Tâm và Tiêu Chấn Dư.


Hai người đều đang ở hậu đài chuẩn bị, sau đó trao đổi lần cuối với biên kịch chương trình.


Thẩm Kiều rời khỏi chỗ của ban giám khảo, cô không đi đến toilet, mà đánh một đường đến hậu trường.


Lâm Dịch Tâm không khó tìm, lúc này nơi nào có nhiều nhân viên nhất chính là nơi nàng đang ở, bối cảnh bên trong đèn rất sáng, nàng mặc trên người một thân quần áo quê mùa, áo hồng quân thun đen, đôi hài da cũ nát.


Tóc dài bị tùy ý cột ra phía sau, trông vừa rối vừa loạn, trang điểm cố tình che đi nét đẹp thường ngày, da vàng như nến chay, khí sắc kém cỏi nhợt nhạt, còn tô thêm vài nếp nhăn.


Cứ như vậy, Thẩm Kiều xuyên qua đám người nhìn thấy nàng, vẫn thấy nàng thấy đẹp đến nao lòng.


Nhưng rung động trong lòng nháy mắt bị đè nén lại, gắt gao ngăn chặn để không phát ra thành tiếng.


Bởi vì kẻ đứng bên cạnh Lâm Dịch Tâm là Tiêu Chấn Dư đang có phong cách trang điểm y hệt nàng, Thẩm Kiều nhẫn nhịn, cho dù trong lòng Thẩm Kiều có mắng trăm ngàn lần Tiêu Chấn Dư là con trâu già nhiều chuyện đi chăng nữa thì cũng không ngăn được tràng cảnh tươi đẹp nhất của toàn trường khi hai người họ đang nghiêm túc diễn thử ở phía bên kia.


Thẩm Kiều siết chặt tay, khí nóng bạo liệt lan khắp xương sống rồi biến thành hàn ý lạnh như băng, nó làm cả người cô khó chịu nhưng không biết khó chịu ở đâu.


Cô nhìn chằm chằm Lâm Dịch Tâm, ánh mắt cô như thanh kiếm sắc bén, bầu không khí nóng lên tỏa ra giữa đám đông, cuối cùng cũng liên kết được với đại não của Lâm Dịch Tâm.


Lâm Dịch Tâm nghiên đầu nhìn về phía này, cuối cùng đối diện tầm mắt của cô.


Có đôi chút kinh ngạc, rồi sau đó khóe môi khẽ gợi lên nụ cười.


Thẩm Kiều phải cố gắng dùng toàn bộ sức của mình mới chống chế không mỉm cười theo nàng.


Cô phải dùng nét mặt tĩnh lặng như nước để nói với Lâm Dịch Tâm, ngay lúc này, cô đang không vui.


Nhưng rất nhanh Lâm Dịch Tâm quay mặt đi, tiếp tục trò chuyện cùng Tiêu Chấn Dư không còn nhìn cô.


Thẩm Kiềunhắm mắt cắn môi, xoay người quay trở về nhưng có người gọi lại.


"Thẩm tổng." Lý Nguyệt ngọt ngào mà cười với cô, nét mặt bất ngờ, "Đúng là không ngờ được, ở đây cũng có thể gặp được Thẩm tổng."


Xem đi, có rất nhiều có người tươi cười với cô, có rất nhiều cô gái xinh đẹp, có rất nhiều người đặt cô ở trong lòng.


Thẩm Kiều giơ tay ôm vai Lý Nguyệt: "Đúng vậy, trùng hợp thật."


Nháy mắt, mặt Lý Nguyệt thoạt đỏ lên, cô đem cơ thể dịch vào lòng Thẩm Kiều, để Thẩm Kiều ôm thoải mái hơn: "Thẩm tổng đến xem sư tỷ Dịch Tâm biểu diễn sao? Đợi lát nữa nhất định phải đem toàn bộ phiếu bầu bầu cho sư tỷ nha!"


Thẩm Kiều hừ lạnh một tiếng, ngữ khí đanh lại như ném đá: :Từ trước đến nay tôi đều làm việc theo phép công, có thể lấy được nhiều hay ít phiếu thì phải dựa vào bản lĩnh của cô ấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.