Chương 24
Lâm Dịch Tâm ở thành phố tổ chức Liên hoan phim ba ngày, ba ngày ấy gần như đều làm việc liên tục.
Có thể nói thời gian trống của nàng chính là lúc đi ngủ, nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn trong đời nàng thêm nữa lại ở nơi đất khách quê người, thế nên ngủ cũng chẳng ngon giấc.
Trên chuyến bay về nước, ở khoang hạng nhất yên tĩnh, Lâm DỊch Tâm ngủ một giấc sâu.
Khi bị đánh thức, nàng còn thẩn thờ như không biết hôm nay là thứ mấy.
"Chị." Tiểu Dĩnh lấy cho nàng một chiếc gương, "Ngủ thành heo sữa da hồng luôn rồi."
Lâm Dịch Tâm nhìn vào, nửa bên má bị đè đến ửng hồng, hai mắt sưng sưng.
Thấy vậy nàng bật cười: "Cũng lâu rồi chị không được ngủ ngon như vậy."
"Chị đúng là phi thường, giữa hai bữa ăn mà vẫn ngủ được." Tiểu Dĩnh lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra, "Hai mươi phút trước có một đợt nhiễu động không khí làm máy bay xóc nảy nghiêm trọng, chị hay không?"
"Không hay." Lâm Dịch Tâm thành thật trả lời, lười biếng vươn vai, "Chị đi rửa mặt đây."
Tiểu Dĩnh nhanh chóng chụp lấy túi đựng đồ trang điểm, "Trang điểm, trang điểm tí đi chị."
"Không cần đâu." Lâm Dịch Tâm quay lại nhìn cô, "Chị đội nón và đeo đeo khẩu trang."
"Cần lắm, chắc chắn cần." Tiểu Dinh khoa tay múa chân, "Trang điểm một chút, một chút thôi, không phải cầu kỳ."
"Có chuyện gì chị không biết hả?" Lâm Dịch Tâm nghiêng đầu nhìn cô.
"Thế giới bao la." Tiểu Dĩnh hát lên, "Có rất nhiều chuyện mà chị không biết."
Lâm Dịch Tâm cười, lấy túi trang điểm, đánh nền, vẽ lại chân mày, thoa son, dựa theo thường ngày đánh giá, rất hoàn mỹ.
Máy bay hạ cánh, thời gian còn khá sớm, là 9 giờ tối trong nước.
Lâm Dịch Tâm đi theo lối ra bình thường, sau khi lấy hành lý, vừa ngẩng lên thì lấy một nhóm người đứng bám theo lan can.
Đây là nơi đón người bình thường ở sân bay, ngày thường cũng có không ít người. Nhưng mấy cô gái trẻ đồng loạt đứng kề nhau, trên đầu đeo ruy băng cùng màu, trông rất bắt mắt.
Lâm Dịch Tâm sửng sốt vài giây, sau đó các cô bé nhìn sang chỗ nàng.
Không ai la hét lớn tiếng, bởi những âm thanh đó đều được ngăn lại bằng bàn tay.
Các cô bé nhìn Lâm Dịch Tâm bằng đôi mắt lấp lánh, cẩn trọng nhìn các nàng, vẫy vẫy tay.
Lâm Dịch Tâm còn quay lại nhìn đằng sau mình, đều là hành khách bình thường.
Tiểu Dĩnh giật giật tay áo của nàng, nhỏ tiếng nói: "Chị, sao vậy, fans của chị đó, chào hỏi cái đi."
"Fans chị?" Lâm Dịch Tâm giật giật khóe miệng.
"Đúng rồi." Tiểu Dĩnh cười toe toét, "Giờ chị là ảnh hậu rồi, là người có fans hâm mộ, tất cả đều là fans thật, người thật việc thật, họ đến đây chỉ để được gặp chị thôi đó."
Tiểu Dĩnh lấy chiếc vali trên tay Lâm Dịch Tâm: "Còn không ít nơi đâu.
Lâm Dịch Tâm nghiêng đầu: "Em biết?"
Tiểu Dĩnh mím môi, chuyển chủ đề: "Chị đi qua nhanh đi."
Lâm Dịch Tâm không nhúc nhích, tim nàng đập liên hồi, đã rất lâu rất lâu nàng không cảm thấy hồi hộp như thế này.
Đối diện với người thích mình, hay là nói nhóm người thích mình, tình yêu quá mãnh liệt sẽ khiến người ta hoảng sợ, mà đương không nhận được tình yêu mãnh liệt sẽ càng khiến người ta hoảng sợ.
Lâm Dịch Tâm siết chặt tay, nhìn nhóm người bên kia bước qua, chỉ là một cái liếc mắt, gương mặt tươi tắn của nhóm fan hâm mộ thêm kích động.
Lâm Dịch Tâm khẽ cong môi.
Vì trước đó có trang điểm, khi đi ra nàng không đeo khẩu trang nhưng mũ lưỡi trai để che được kéo thấp xuống làm chắn đi hơn nửa gương mặt của nàng.
Lâm Dịch Tâm hút sâu một hơi, gỡ nón xuống, nhét vào tay của Tiểu Dĩnh.
Sau đó nở một nụ cười tươi tắn.
Lần này không chỉ là vẫy tay, trong nhóm fan đã bắt đầu có người lấy máy ảnh ra, đưa thẳng về phía nàng, "tách tách tách" chụp.
Lâm Dịch Tâm quá quen với ống kính khi làm việc nhưng với ống kính cá nhân thế này, nàng vẫn có chút gì đó mất tự nhiên.
Nàng vuốt vuốt tóc để phần tóc bị mù đè xuống được bung ra, sau đó đi đến chỗ của fans.
Hoạt động đón tiếp lần này rõ ràng được tổ chức rất nghiêm ngặt, nơi đứng của fans không chen mất lối đi, khi Lâm Dịch Tâm đến trước mặt họ, họ cũng không gây náo động.
Mọi người bước theo nàng, nhỏ tiếng giao lưu với nàng, những câu hỏi đều rất bình thường như, ngồi máy bay lâu có mệt hay không? Thành phố bên đó có hoành tráng lắm không? Bắc thị hôm nay vẫn còn khá lạnh, chị Dịch Tâm mặc nhiều áo vào đi.
Lâm Dịch Tâm tươi cười trả lời vài câu hỏi, được cả nhóm người bao lấy đi về trước.
Từ nơi đón tiếp đến sảnh lớn của sân bay chỉ có một đoạn ngắn.
Các cô bé vội vàng đến tận đây nhưng được đồng hành với nàng chưa đến vài phút, trong số họ có không ít người còn mang theo quà, cứ do dự không ai dám đưa qua.
Lâm Dịch Tâm nhìn Tiểu Dĩnh, tay Tiểu Dĩnh đã kéo tận hai chiếc vali, cũng rất khó.
"Thế này đi." Lâm Dịch Tâm dừng lại, "Xe đón tôi nằm ở bãi đậu bên phải, ở đó không có người, chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn một chút."
Có một cô bé mũm mĩm không nhịn được nữa, hét lên một tiếng chói tai.
Sau đó nhanh tay che miệng lại, xấu hổ không ngừng nói: "Em xin lỗi, xin lỗi ạ"
"Không sao." Lâm Dịch Tâm cười cười, dẫn mọi người sang bên kia.
Ra khỏi sảnh sân bay, ánh nắng yếu ớt ở bên ngoài phủ xuống, gió lạnh Bắc thị thổi đến, tóc và góc áo bay lên lất phất.
Trong không khí như thế, mọi người thả lỏng hơn rất nhiều, có người len lén đưa lá thư cho Lâm Dịch Tâm, Lâm Dịch Tâm nhận thư, sau đó mọi người đổ ập đến nhét đồ vào tay nàng.
Lâm Dịch Tâm sắp ôm không xuể.
Vẫn là cô bé mũm mĩm vừa hét lên khi nãy, đột nhiên không biết từ đâu lấy ra một cái túi vải rất lớn: "Chị Dịch Tâm ôm không hết được đâu, mấy bạn để vào đây, để vào đây, dễ cầm."
Lâm Dịch Tâm không nhịn được nữa, bị cô bé làm cho bật cười.
Mọi người cũng cười rộ lên, cô bé tròn trịa ấy vừa cười vừa hỏi nàng: "Chị, được không?"
"Được chứ, mà em cũng rất giỏi đó." Lâm Dịch Tâm khen cô bé.
Quà đều được cho vào túi, cuối cùng trên tay Lâm Dịch Tâm chỉ có mỗi đóa hoa.
Một đóa hướng dương rực rỡ như mặt trời nhỏ trong đêm.
Bãi đỗ cũng đã đến, Tiểu Dĩnh đến sát Lâm Dịch Tâm, bảo nàng đến đây là được rồi.
Lâm Dịch Tâm mím môi, nói với các cô bé: "Muốn ký tên chứ?"
"A!!!!" Lần này không chỉ riêng cô bé mũm mĩm không kiềm chế được.
"Muốn muốn muốn muốn." Cả đám bắt đầu tìm kiếm thứ có thể ký tên được.
"Có muốn chụp cùng với nhau một tấm hình không nè?" Lâm Dịch Tâm lại nói.
"A a a tôi xỉu đây!!!" Mọi người tha thiết nhìn vào mắt Lâm Dịch Tâm như thể nhìn một món bảo vật vô song.
"Sẽ được hết." Lâm Dịch Tâm chớp chớp mắt, "Nhưng mà..."
"????" Cả đám hiện lên dấu chấm hỏi.
"Mấy đứa phải đồng ý với tôi một chuyện." Lâm Dịch Tâm nghiêm túc nói, "Về nhà sớm, chú ý an toàn, sau này không nên đón tiếp ở sân bay như vậy nữa. Đây là lần đâu, tôi rất cảm ơn mọi người đã đến, cũng rất cảm động nhưng tôi không muốn mấy đứa phải khổ cực như vậy."
Cả nhóm yên lặng, Lâm Dịch Tâm cười cười: "Nếu thích tôi cứ ủng hộ các tác phẩm của tôi thật nhiều là được! Sau này tôi sẽ cố gắng tương tác với các em ở weibo nhiều hơn, cũng có thể sẽ livestream để giao lưu với mọi người."
Có người la lên: "Livestream đi ạ, livestream đi ạ!"
Lâm Dịch Tâm khẽ cúi xuống chào mọi người: "Được chứ? Các tiểu thiên sứ của tôi."
Cách gọi sến sẩm này từ miệng nàng thốt ra lại không khiến cho người ta thấy dị ứng chút nào.
Một diễn viên giỏi là như thế, cho dù là lời thoại gì cũng có thể làm nó phù hợp với hoàn cảnh.
Huống hồ lúc này Lâm Dịch Tâm không hề diễn, từ không khí náo nhiệt ảnh hưởng đến, nàng gần như thật tình nói ra, có một ít là sợ hãi do sự nhiệt tình đối với thần tượng mang đến.
Thần tượng đã nói vậy, đương nhiên fans không từ chối.
Trong cả nhóm sẽ có đủ hình thức cảm động, vào phút này mọi sự hăng hái sẽ bộc phát lên.
"Vâng ạ, không vấn đề!" Cả nhóm la lên.
Lâm Dịch Tâm ký tên rất lâu, ảnh chụp chung cũng chụp rất nhiều tấm.
Làm hoãn lại một thời gian dài, cuối cùng fans cũng thấy ngại, chủ động nhường chỗ cho nàng.
Lâm Dịch Tâm lại ôm đóa hoa, đi về trước.
Vừa đi được hai bước, quay lại nói với cô bé mũm mĩm: "Quà của tôi."
Mọi người ngạc nhiên, cô bé mũm mĩm xách lấy túi vải to đựng quà đi đến chỗ Tiểu Dĩnh: "Chị không tiện cầm, hay là em xách nó qua giúp nhé?"
"Để tôi cầm được rồi." Lâm Dịch Tâm bước sang, đưa tay nhận lấy.
Nàng chân tay gầy cộm, hoàn toàn không hợp với chiếc túi cồng kềnh và quê mùa ấy.
Nhưng với vóc người bình thường đó của Lâm Dịch Tâm, không biết bằng sức lực nào mà nàng lại có thể nhẹ nhàng nhấc chiếc túi đầy ắp đồ như một chiếc túi không.
Nàng nhìn mọi người rồi vẫy tay, bước đi với một tay xách túi vải to đùng và một tay ôm hoa.
Tiểu Dĩnh đi phía sau nàng, phải chầm chầm chạy theo mới đuổi kịp.
Rẽ vào một lối, chiếc xe bảo mẫu quen thuộc ở ngay trước mặt.
Lâm Dịch Tâm thở phào một hơi, Tiễu Dĩnh chặn nàng lại: "Chị, thả xuống đi, em xách."
Cuối cùng vừa dứt lời, cửa xe liền mở xoạt ra, từ bên trong vươn ra một bàn tay, dứt khoát cầm lấy chiếc túi trên tay Lâm Dịch Tâm, xoay người nhét gọn vào trong xe.
Tiểu Dĩnh mở to mắt, cú thở ra của Lâm Dịch Tâm bị tắt nửa đường.
Thẩm Kiều không nhìn nàng, đôi mắt lăm lăm nhìn đóa hoa nàng đang ôm trong lòng: "Đưa em."
Lâm Dịch Tâm đưa qua.
Thẩm Kiều nhận đóa hoa xong nhìn Tiểu Dĩnh, Tiểu Dĩnh rất biết nhìn tình huống: "Hành lý để em dọn, em mang ra đằng sau."
Cô chạy ra đầu xe, muốn xem xem hôm nay là anh trai nào lái, cuối cùng thấy đó là Trần Tiêu.
Hoảng loạn nhân đôi.
Trần Tiêu tháo kinh râm xuống, miệng còn nhai kẹo cao su: "Dọn ra sau chưa?"
"Chị Trần, chị... mở cốp xe đi."
Tay Trần Tiêu đưa ra: "Mở."
Tiểu Dĩnh nhón chân, thò tới gần cô nói: "Lát nữa em ngồi ghế phụ."
Trần Tiêu đè giọng xuống: "Em cũng biết nhìn lắm đó."
Bốn người lên xe, ai về chỗ nấy, Trần Tiêu khởi động xe, nói: "Hành trình lần này sắp xếp cho em khá kín, vất vả rồi."
"Vẫn được." Lâm Dịch Tâm nói, "Sau này chắc sẽ không còn nhiều cơ hội được chụp như vậy."
"Không chắc." Trần Tiêu cười nói, "Nhưng chị biết tâm trí của em chỉ đặt ở việc phim ảnh, những chuyện khác, chúng ta chọn kỹ rồi làm."
"Vâng, là vậy." Lâm Dịch Tâm tỏ ý đồng tình.
Bốn người, ba sếp lớn, Tiểu Dĩnh yên lặng ngồi nghe không dám nói tiếng nào.
Thẩm Kiều và Lâm Dịch Tâm ngồi cùng hàng ghế, xe bảo mẫu của Lâm Dịch Tâm trước đó đã được đổi, chiếc này rất được, không gian rộng, hai ghế đơn, giữa hai người có một khoảng trống
Cô cũng không nói gì, chỉ nằm liệt trên ghế, ánh mắt phiêu du nhìn về trước một cách vô hồn.
Trần Tiêu nói chuyện, Lâm Dịch Tâm cũng trả lời nhưng sau đó không ai tiếp lời, khá là xấu hổ.
Trần Tiêu rất mệt mỏi, cả một buổi chiều cô bị Thẩm Kiều nhất quyết kéo cô đi dẫn fans đón tiếp Lâm Dịch Tâm ở sân bay, bày ra một đống quy định, không cho bất kỳ fanboy nào theo cả, còn tuyên bố là, con gái với nhau vì an toàn mà suy xét.
Chưa hết, cứ một hai bắt cô ngồi cùng trong xe đợi Lâm Dịch Tâm, lý do rất đơn giản, làm vậy Lâm Dịch Tâm sẽ không từ chối lên xe cùng cô.
Mà còn phải làm tài xế, Trần Tiêu hừ một tiếng, lý do nói ra càng vô lý hơn, Lâm Dịch Tâm rất mệt, không nên ngồi ở ghế phụ, bởi vì Thẩm Kiều cô đương nhiên muốn ngồi cạnh Lâm Dịch Tâm.
Còn đi với cô thì chỉ cần một tiếng thôi chứ gì, Trần Tiêu vỗ xuống vô lăng, "ting " một tiếng vang lên.
Tiểu Dĩnh nhìn đèn giao thông nhảy số, nhỏ giọng nói: "Chị Trần, không phải gấp, đoạn này rất hay tắc đường."
"Ừ, tôi không gấp, hôm nay tôi rảnh mà, có rất nhiều thời gian ấy chứ." Trần Tiêu đang nói cho nhỏ khờ ngồi phía sau nghe.
Nhỏ khờ không có nhiều thời gian đang ngồi cùng Lâm Dịch Tâm: "..."
Trần Tiêu thở dài, y như mẹ hiền nhọc lòng vì con, cô đề cập đến một chuyện: "Dịch Tâm này, hôm nay chị và Thẩm tổng đến đón em không phải để sắp xếp cho hoạt động gì khác. Chủ yếu là sợ em mệt quá thôi. Ngày mai em đến công ty, chúng ta cùng đi ăn một buổi, đám người quản lý đều sắp điên hết rồi, nói là muốn chúc mừng em một trận cho ra trò."
Đây cũng là quy trình bình thường, nên khao các đồng nghiệp vất vả trong mấy ngày này, Lâm Dịch Tâm ngoan ngoãn nhận lời: "Vâng."
Cuối cùng Thẩm Kiều cũng mở miệng: "Chị ăn chiều chưa?"
Rất vô nghĩa, Lâm Dịch Tâm mới xuống máy bay, ăn ở chỗ nào.
Nhưng nàng gật đầu, trả lời: "Trên máy bay có ăn một ít."
Thẩm Kiều quay lại, đột nhiên lấy đâu ra một cái túi: "Đi ngang qua đường nam bên nọ, có một nhà hàng bán thỏ lạnh ăn rất ngon."
Tiểu Dĩnh: "??!!!"
Lâm Dịch Tâm cười: "Ăn bây giờ luôn sao?"
Tay đang lấy đồ của Thẩm Kiều dừng lại: "Trên xe không tiện lắm."
Tiểu Dĩnh: Nữ minh tinh phải để ý hình tượng nhưng em thì rất tiện đó.
Thẩm Kiều đặt túi lại chỗ cũ tiện tay xách một hộp khác đưa qua: "Ở gần nhà hàng bán thỏ lạnh có một cửa hàng bánh kem, mới làm xong, em có ăn thử, cũng không tệ."
Lâm Dịch Tâm nghiêng nghiêng người, nhìn kỹ bánh: "Quá nhiều chocolate..."
Đột nhiên Thẩm Kiều giật lại: "Phải, cái này không nên ăn."
Tiểu Dĩnh: Nữ minh tinh phải giữ dáng người nhưng em thì không cần.
Thẩm Kiều để hộp bánh lại, vừa để lại thì chạm vào túi vải lớn đựng quà, miệng túi mở ra, bên trong vật gì cũng có.
Thẩm Kiều nhíu nhíu mày: "Đồ của fans tặng, không được dùng tùy tiện."
Lâm Dịch Tâm nhìn cô: "Huh?"
Thẩm Kiều: "Không được ăn, không được uống, vấn đề an toàn phải đặt lên hàng đầu."
Trong giới, đúng là có khá nhiều tiền lệ về việc fans tặng quà và xảy ra sự cố, trong 100 fans đó, nếu không may có một người xấu trà trộn vào, hậu quả thế nào khó mà tưởng tượng, Lâm Dịch Tâm hiểu rõ điều đó, gật đầu.
Thẩm Kiều lại nói: "Thú bông cũng cần phải cẩn thận kiểm tra trong ngoài để đề phòng bất trắc."
Lâm Dịch Tâm cảm thấy bản thân chưa nổi tiếng đến mức có người phải mưu tính gắn camera vào thú bông, nhưng cẩn thận luôn là điều không thừa, vì vậy vẫn gật đầu.
Thẩm Kiều: "Hoa..."
Lâm Dịch Tâm đợi.
Thẩm Kiều dừng một lúc: "Sẽ nhanh héo."
Lâm Dịch Tâm: "... Ừm."
Thẩm Kiều: "Thư..."
Lâm Dịch Tâm: "???" Đây được xác nhận là một trong những thứ an toàn nhất và cũng là thứ thể hiện tình cảm nhất của fans dành tặng cho thần tượng.
Thẩm Kiều quay mặt sang bên kia: "Tùy chị đọc, tốt thì đọc, bậy bạ đừng đọc."
Lâm Dịch Tâm mím môi, thật sự có chút không tin vào tai mình, thì ra tiểu Thẩm tổng là một người cẩn thận đến vậy.
"Được." Nàng đồng tình.
Nhất thời trong xe lại rơi vào tĩnh lặng.
Tiểu Dĩnh khẽ nói một câu: "Ở mặt này, em không có nhiều kinh nghiệm xử lý, sau này em sẽ học hỏi nhiều hơn. Hôm nay chị Trần có đánh tiếng trước với em là sẽ có fanclub chính quy tổ chức đón tiếp ở sân bay nên em mới không cảnh giác, sau này sẽ chú ý hơn."
"Ừ." Thẩm Kiều đáp.
Dừng một chút, lại nói: "So với trước kia thì giờ đã khác, nên nhanh chuyển đi vì tiếng tăm không như trước."
Câu này đặt vào ngữ cảnh hiện tại không hề có vấn đề, với thân phận và cấp bậc của Thẩm Kiều tại đây, hoàn toàn có tư cách ra chỉ thị về công việc cho ba người trong xe.
Nhưng với hai người ngồi ở phía trước, một là thanh niên chuyên ship cho cặp đôi nghệ sĩ và giám đốc công ty nhà mình, một là người có tuổi chuyên bị cấp trên suốt ngày truyền bá tình yêu cuồng si của mình.
Ai cũng dễ miên man, ai cũng dễ nghĩ lệch, ai cũng dễ phân tích ra hai tầng ba tầng nghĩa của câu nói.
Chuyện tình yêu phải giao lại cho đương sự tự mình giải quyết.
Vì vậy Tiểu Dĩnh và Trầm Tiêu đều ăn ý khâu miệng, không nói lời nào.
Xe chạy về nội ô Bắc thị, tắc đường, chạy chậm.
Thẩm Kiều hắng giọng, nói: "Thì, chỗ ở của chị, công ty đã sắp xếp hết rồi, hai ngày nay thu dọn đồ rồi nhanh dọn qua bên kia đi."
"Huh?" Lâm Dịch Tâm thoáng ngạc nhiên, "Gấp vậy sao?"
"Không gấp, chuyện đã hoãn lại một thời gian khá dài." Thẩm Kiều không nhìn nàng, "Không thể hoãn thêm, chị ở đó không được an toàn."
"Được." Lâm Dịch Tâm gật đầu, "Chuyển sang đâu?"
"Thanh Lộc viên ở khu Bàn Dương." Thẩm Kiều nói.
Lâm Dịch Tâm không lên tiếng, nàng chăm chú nhìn Thẩm Kiều, vài giây sau, quay lại tựa vào ghế.
Thanh Lộc viên là tiểu khu có tiếng đứng đầu Bắc thị, có tiếng từ khu vực sống đến an ninh, không ít người nổi tiếng và nghệ sĩ đang sống ở đây.
Kể cả Thẩm Kiều.
Đây là một trong những bất động sản của Thẩm Kiều, có hai lần Lâm Dịch Tâm đến Thanh Lộc viên, say đắm làm yêu trong căn nhà được dựng như một khu rừng hoang dã.