“Ngươi đây là đang vui sướng khi người gặp họa?” Viên Thiên Dã tà nghễ liếc hắn
“Không không không, ta nào dám a!” Đường Viễn Ninh liên tục phủ nhận
nhưng tươi cười trên mặt đã bán đứng hắn. Có thể làm cho biểu huynh luôn vênh váo phải ăn mệt, tâm tình của hắn đúng là rất tốt. Lâm Tiểu Trúc,
phải thưởng thật nhiều nha! ! !
“Cút” Viên Thiên Dã nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, tức giận đến mức giơ chân đạp cho hắn một cái.
Đường Viễn Ninh cũng có luyện công phu, đâu dễ gì để cho bị đánh, liền
nhảy dựng lên, tránh được một cước, hi hi ha ha cười nói” có điều,biểu
ca à. Ta là nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện thì phải giữ lời. Sáu
mươi lượng bạc kia, ta vẫn phải để Đường Uy mang đến cho Lâm Tiểu
Trúc,ngươi đừng trách ta”
Nói xong, thấy Viên Thiên Dã đang
chuẩn bị động thủ, hắn bất chấp mình là khách, người kia là chủ, vội co
giò chạy, miệng la lên 'ta cút, ta lập tức cút đây”
Viên Thiên
Dã trừng mắt nhìn theo hướng Đường Viễn Ninh chạy đi, hồi lâu mới quay
đầu nói với Viên Thập” đi, nói với biểu công tử, muốn thưởng bạc thì
cũng phải gọi Lâm Tiểu Trúc tới đây, không thể công khai mang bạc tới
chỗ nàng, ở đó nhiều người như vậy, nếu lộ ra sẽ làm hại tới nàng”
“Dạ” Viên Thập vội chạy tới chỗ Đường Viễn Ninh, trong lòng thầm oán:
lúc trước không biết ai, ngay lúc nhiều người nhất lại kêu mình đến tìm
Lâm Tiểu Trúc để gây phiền toái, lúc đó ngài không sợ nàng bị hại sao?
Có mục tiêu để phấn đấu nên Lâm Tiểu Trúc vui rạo rực trở về, miệng còn ngâm nga vài câu, ra khỏi viện một đoạn thì gặp được Hạ Sơn mới từ
trong trù nghệ viện đi ra. Nàng dừng chân, kinh ngạc nói” Hạ Sơn ca, hôm nay kiểm tra xong không cần phải học, được nghỉ nửa ngày mà, sao ngươi
lại ở đây?”
“Không quen ngồi yên, đến luyện tập' Hạ Sơn mỉm cười ngượng ngùng, nhìn Lâm Tiểu Trúc, muốn nói lại thôi.
Hạ Sơn gãi đầu, ấp úng nói” Tiểu Trúc, ta. . ta. . . lần này đoạt mất danh hiệu đệ nhất của ngươi, ta xin lỗi”
“Nói gì vậy?” Lâm Tiểu Trúc không ngờ Hạ Sơn lại nói như vậy” đệ nhất
danh này nếu không phải ngươi thì cũng có người khác, làm sao tới phiên
ta. Ta có thể điên chước quá quan là may lắm rồi, đâu dám hi vọng danh
hiệu đệ nhất xa với. Ngươi đạt danh hiệu đệ nhất cũng là cho tổ chúng
ta, không để tổ khác, nhất là Ngô Bình Cường đoạt được, đó là công lao
lớn nhất rồi. Ta cảm tạ ngươi còn không kịp, nói gì mà xin lỗi”
Hạ Sơn thấy nàng tươi cười sáng lạn, không chút để ý, tâm tình không
biết vì sao mà trở nên phức tạp, thậm chí còn có chút mất mát. Bản thân
liều mạng học, nửa đêm tỉnh giấc còn ôn kiến thức nguyên liệu nấu ăn,
rốt cuộc cũng đạt được danh hiệu đệ nhất, vốn tưởng có thể đứng cùng một chỗ với Lâm Tiểu Trúc. Nhưng lúc này, hắn lại cảm giác chỉ có mình hắn
coi trong danh hiệu này, Lâm Tiểu Trúc lại không để ý chút nào. Cho dù
nàng điên chước không được, lần này không đạt được danh hiệu đệ nhất
nhưng sự thông minh của nàng, thiên phú của nàng, xuất sắc của nàng,
công tử và các giáo tập đều nhìn thấy. So với bọn họ, đệ nhất danh không là gì cả. Khoảng cách của hắn và nàng vẫn quá xa, xa tới mức có lẽ hắn
không thể nào đuổi kịp.
Nghĩ tới đây, tâm tình của hắn không khỏi uể oải.
Lâm Tiểu Trúc vì có việc nên cũng không chú ý tới thần sắc khác thường
của hắn, nhìn trời nói” cũng không còn sớm nữa, Hạ Sơn ca mau trở về
thay quần áo, đến viện công tử ăn cơm đi. Ăn món gì ngon, mai nhất định
phải kể cho chúng ta nghe nha, giống như lần trước ta nói cho các ngươi
nghe đó”
“Được'
“Ta về đây” Lâm Tiểu Trúc vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Vòng vo một hồi thấy chung quanh không có ai, nàng rốt cuộc không kiềm
chế được mà theo một ngõ nhỏ đi ra ngoài rồi nhanh chóng chạy lên núi.
Viên Thiên Dã lúc này còn đang hờn dỗi chắc sẽ không giám sát nàng. Nàng phải đi láy cuốn thực phổ của lão gia tử mới được, thời gian qua lo
luyện công, đã hơn mười ngày không có đụng tới nó. Trời đổ tuyết, sơn
động lại trống, nếu có gió thổi qua, làm tuyết rơi trúng chỗ giấu sách,
làm sách ẩm ướt thì tiêu. Năm ngàn lượng bạc còn phụ thuộc vào nó nha.
Tuy đã ghi nhớ mọi thứ vào đầu nhưng tự tay lão gia tử viết cũng có thể
kiếm được tiền, cho dù không bán thì cũng là bảo bối. Nàng là người
nghèo, chỉ có ngọc bài và cuốn sách kia, cho nên một thứ cũng không thể
mất.
Tuy hôm nay là ngày nghỉ nhưng đang giờ ăn cơm chiều nên
chân núi không có ai, Lâm Tiểu Trúc vẫn cẩn thận đi một vòng rồi mới tới chỗ sơn động. Vừa tới nơi, gạt bỏ cỏ khô che cửa động qua một bên, nàng liền choáng váng. Vốn chỉ cần gạt ít cỏ khô ra là sẽ thấy được cửa động nhưng lúc này đã bị một tảng đá lớn ngăn lại. Tảng đá vuông vức, tuyệt
đối là do người tạo thành, sắp xếp chỉnh tề ngay cửa động, còn có đất
hơi ướt, dường như mới được đặt vào không lâu.
Chẳng lẽ là Viên Thiên Dã nghe nói nàng muốn chuộc thân, sợ nàng bỏ trốn nên cho người
đến lấp chỗ này ? ngay lập tức Lâm Tiểu Trúc loại trừ suy nghĩ này. Hai
người mới cãi nhau không bao lâu, trừ phi thối hồ ly kia có ma pháp nếu
không sẽ không có khả năng sai người hành động thần tốc như thế.
Nàng nhìn tảng đá, trong lòng vừa may mắn lại vừa buồn.
May mắn thứ nhất là cho tới giờ sơn động này mới bị bịt lại, nếu chuyện này xảy ra khi nàng đến học trù nghệ chỗ lão gia tử hoặc là lúc uống
thuốc thì đúng là thê thảm. Thứ hai là nàng không có bị tóm cổ trong lúc ra vào sơn động, nếu không, không biết thối hồ ly kia sẽ trừng phạt
nàng như thế nào.
Còn buồn bực, đương nhiên là vì quyển sách
kia rồi. Từ sau khi không cần uống thuốc, nàng đã quyết định nếu không
phải vạn bất đắc dĩ sẽ không đến Thanh Khê trấn nữa, để tránh bị phát
hiện. Cho nên sơn động bị bịt, nàng chỉ tiếc quyển sách kia thôi. Haizz, nguồn kiếm tiền của nàng ah. Vừa rồi còn lo có sự ngoài ý muốn quả
nhiên là cái tốt không linh cái xấu linh.
Có điều dù tâm trạng
rối rắm, nàng vẫn không mất đi sự cảnh giác, không để bị người ta phát
hiện mà bắt đi. Bịt cũng đã bịt rồi nên nàng không muốn tốn nhiều thời
gian tìm hiểu nữa, lập tức nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau đó nhanh
chóng rời khỏi.
Chỗ này đã bị phát hiện, không còn an toàn nữa. Nếu nàng ở vị trí của Viên Thiên Dã, nhất định sẽ sai người đến đây ôm
cây đợi thỏ, nhìn xem có ai tới đây không, có lợi dụng sơn động mà đi ra ngoài không. Cho nên dù dọc đường đi vẫn bình thường, an toàn về tới
sân nhưng tim của Lâm Tiểu Trúc vẫn đập thình thịch mãi cho đến hồi lâu, khi hai bà tử đến phát thức ăn, nàng mới an tâm được một chút. Nếu bị
phát hiện thì đã xảy ra chuyện rồi, hiện giờ không có tin gì thì chính
là việc tốt.
Nàng vừa mới thấy an tâm một chút thì Viên Thập đã đi vào, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc đang cầm cái chén chờ múc cơm liền hô
to” Lâm Tiểu Trúc, công tử bảo ngươi đi cho chim ăn”
Mọi ánh mắt đầu đổ dồn về phía nàng. Công tử nuôi chim khi nào, sao lại muốn Lâm Tiểu Trúc đi chăm sóc?
Viên Thiên Dã hôm nay rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng cho nên
Lâm Tiểu Trúc quyết định, có thể tránh hắn được bao lâu thì liền tránh.
Viên Thiên Dã muốn nàng một ngày cho chim ăn ba lần, nàng coi như không
có nghe được, để tránh Viên Thiên Dã nhìn thấy mình, thù mới hận cũng
cùng nhớ lại, liền nghĩ cách trừng trị nàng. Nàng không tin nếu nàng
không đi cho chim ăn, Viên Thập sẽ để nó đói chết. Nào ngờ thối hồ ly
kia lại không buông tha cho nàng, bảo Viên Thập đến gọi nàng.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nếu đã đến gọi, không đi
không được, Lâm Tiểu Trúc đành nói” Viên Thập đại ca, phiền ngươi đi lại một chuyến rồi. Ta ăn cơm xong sẽ đến liền, ngươi yên tâm đi”
“Không được.” Viên Thập vẻ mặt bất đắc dĩ từ chối” công tử nói ngươi đi ngay lập tức, không được ăn cơm ?”
“Không phải chứ ?” Lâm Tiểu Trúc hô lên. Cơm cũng không cho ăn, chẳng
lẽ thối hồ ly kia tức giận, muốn nàng đói vài ngày, xem như là trừng
phạt sao ?
Thấy ánh mắt ai oán của Lâm Tiểu Trúc, Viên Thập vội né tránh, không dám nhìn thẳng nàng. Nếu lại nhìn nàng, hắn không biết
mình có còn đủ cứng rắn để chấp hành mệnh lệnh của công tử không.
Thấy Viên Thập không nhìn mình, biết hắn cũng là thân bất do kỷ, Lâm
Tiểu Trúc đành giao chén cho Tô Tiểu Thư, đang muốn nhờ nàng lấy cơm
giúp mình thì Viên Thập đã lên tiếng” công tử phân phó, không được lấy
cơm giúp nàng”
“Tiểu Trúc. . .” Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân đều cảm thấy sự tình không thích hợp, lo lắng nhìn Lâm Tiểu Trúc.
“Không có việc gì, ta đi một lát sẽ trở về” Lâm Tiểu Trúc lên tiếng rồi cùng Viên Thập rời đi.
Chuyện đã xảy ra, có muốn ngăn lại cũng không được. Lâm Tiểu Trúc cũng
lười hỏi Viên Thập xem Viên Thiên Dã sẽ xử trí mình thế nào, Viên Thập
thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người im lặng đi đường,
vào sân, có lẽ do đói bụng nên từ xa Lâm Tiểu Trúc đã ngửi được mùi đồ
ăn, tiếp theo là thanh âm nói chuyện. Nàng biết sáu người đạt đệ nhất
danh đã đến chỗ Viên Thiên Dã, chuẩn bị ăn tối.
Tới gần đại
sảnh, xuyên qua cửa chính, quả nhiên thấy Viên Thiên Dã đang ngồi chính
giữa đối diện đại môn, sáu người kia chia ra ngồi hai bên, đang trả lời
các câu hỏi của hắn. Biểu tình của Viên Thiên Dã đang rất ôn hòa nhưng
liếc mắt thấy Lâm Tiểu Trúc liền sầm mặt lại, khiến cho mọi người đều
giật mình sợ hãi, không biết đã nói sai cái gì, chọc cho công tử mất
hứng, vội vàng im miệng, đứng lên.