Biết Vị Ký

Chương 114: Sử kế tướng tham



“Lâm Tiểu Trúc, ngươi muốn biết người sẽ bình phán trận đấu là ai sao ?” Viên Thập thấy Lâm Tiểu Trúc bĩu môi, cao thấp đánh giá dáng người mình, cố nhịn cười hỏi

Lực chú ý của Lâm Tiểu Trúc quả nhiên bị dời đi, mở to mắt hỏi” Viên Thập đại ca biết ?”

“Đương nhiên, nhưng ta nói cho ngươi, ngươi không được nói lại với công tử, nếu không ta không ổn được” Viên Thập nhỏ giọng nói

Bình thường Lâm Tiểu nấu thức ăn, biết công tử không so đo nên luôn làm nhiều hơn một chút, để lại cho hắn ăn. Hắn cũng là bánh ít đi thì bánh quy lại, thỉnh thoảng lộ chút tin tức cho nàng nghe. Hơn nữa, cô nương trước mắt nói không chừng có thể trở thành tiểu chủ mẫu của mình, lúc này không thiết lập quan hệ thì đợi khi nào nữa.

“Viên Thập đại ca, ngươi không biết Lâm Tiểu Trúc ta là dạng người gì sao ?” Lâm Tiểu Trúc hơi bất mãn nhìn Viên Thập, thúc giục” mau nói đi mà”

“Đường công tử ồn ào, bắt công tử nhất định phải chờ hắn đến mới được mở trận thi đấu, hắn muốn cùng công tử làm giám khảo nha”

“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ mở to hai mắt nhìn.

Được giám khảo yêu thích lại quen thuộc với khẩu vị, sở thích của hắn đúng là có lợi thế rất lớn so với các thí sinh còn lại. Lâm Tiểu Trúc nàng không phải là người cổ hủ, bảo thủ cho nên sẽ không lãng phí cơ hội như vậy, thành thành thật thật mà thi đấu. Nếu không, nàng làm nhiều việc như vậy đều thành công cốc sao ? Hơn nữa, nhìn từ góc đồ khác, món ăn được mọi người yêu thích, vì thực khách mà chế biến ra mỹ thực chính là tôn chỉ của đầu bếp nha.

Viên Thiên Dã thích ăn cá, Đường Viễn Ninh thích ăn đồ ngọt, biết hai người bọn họ sẽ làm giám khảo, vậy là tốt rồi. Còn ai hiểu rõ sở thích và khẩu vị bọn họ hơn nàng chứ.

“Nhưng công tử nói, ngoại trừ hắn và Đường công tử, ba vị giám tập cũng tham gia làm giám khảo. Năm người cùng kiểm tra, so với hai người sẽ chính xác hơn” Viên Thập bổ sung

Lâm Tiểu Trúc trừng mắt nhìn hắn” Viên Thập đại ca, nói chuyện đừng có ngắt nửa chừng như vậy được không ?”

“Ngươi cũng biết khẩu vị của ba vị giáo tập mà, hơn nữa, với trù nghệ của ngươi, nhất định sẽ đạt danh hiệu đệ nhất” Viên Thập rất am hiểu công phu vuốt mông ngựa

“Đương nhiên” Lâm Tiểu Trúc đắc ý ngửa đầu, nàng luôn tin tưởng vào trù nghệ của mình nhưng nàng thích tất cả đều nắm trong tay, không muốn ra trận khi chưa chuẩn bị ổn thỏa. Nếu không có ý đoạt danh hiệu đệ nhất thì thôi, một khi đã muốn thì trước khi trận đấu bắt đầu, nàng phải nắm chắc ít nhất là bảy mươi phần trăm cơ hội thắng. Như vậy, mỗi một phương diện đều cần phải chuẩn bị thật tốt.

Hai người vừa đi vừa tám, đang chuẩn bị mở cửa phòng bếp đi vào thì nghe thanh âm Viên Thiên Dã từ xa truyền đến” Viên Thập”

“Đến đây.” Viên Thập cùng Lâm Tiểu Trúc liếc nhau, vội quay lại.

Đi vào phòng, thấy công tử nhìn về phía phòng bếp nhỏ, cau mày hồi lâu vẫn không lên tiếng, Viên Thập đang nôn nóng thưởng thức mặt lạnh liền lên tiếng nhắc nhở” công tử có gì phân phó ?”

Viên Thiên Dã rũ mắt, nhìn những gì mình vừa viết” ngươi nói, nếu ta cho Ngô Thái Vân ăn mặt lạnh này, Lâm Tiểu Trúc có mất hứng không ?”

Viên Thập kinh ngạc mở to mắt nhìn công tử nhà mình, hồi lâu mới đáp” công tử, chuyện này có vẻ không ổn. Ngô Thái Vân và Lâm Tiểu Trúc luôn mâu thuẫn với nhau, huynh muội Ngô gia chỉ hận không đuổi được Lâm Tiểu Trúc đi, nếu lúc này kêu Ngô Thái Vân ăn thức ăn do Lâm Tiểu Trúc làm, nàng không mất hứng mới lạ đó. Hơn nữa, mặt lạnh này chỉ một mình Lâm Tiểu Trúc làm được, ngài kêu Ngô Thái Vân đến ăn, vậy chẳng phải gián tiếp đem bí phương của Lâm Tiểu Trúc nói cho nàng ta biết sao ? Lâm Tiểu Trúc xem bí phương như là bảo bối, ngài cũng biết mà. Làm như vậy,Lâm Tiểu Trúc không chỉ mất hứng mà thậm chí còn oán trách ngài”

“Trách ta sao?” Viên Thiên Dã giống như hỏi Viên Thập lại như tự nói với chính mình, xuất thần hồi lâu mới thấp giọng nói” trách ta là tốt rồi”

Viên Thập là người luyện võ, thanh âm của Viên Thiên Dã tuy nhỏ nhưng hắn nghe rất rõ. Thực sự không hiểu công tử muốn gì, tuy cảm giác làm vậy rất không ổn nhưng chỉ biết lĩnh mệnh mà đi.

Đang suy tính thực đơn tham gia thi đấu, Lâm Tiểu Trúc cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Viên Thập dẫn Ngô Thái Vân đến, nhìn vẻ mặt không giấu được đắc ý của nàng, khó hiểu quay đầu hỏi Viên Thập” xảy ra chuyện gì vậy ?”

Gian bếp nhỏ này, ngoại trừ Viên Thập và nàng, không ai vào được. Ngay cả ba vị giáo tập nấu cơm cho công tử cũng phải đến phòng bếp ở sân bên cạnh. Làm như vậy để tránh có người thừa cơ hội hạ độc, cũng tránh cho sân nhỏ tràn ngập mùi khói dầu.

Nhưng Ngô Thái Vân tới đây làm gì ?

Viên Thập chưa mở miệng, Ngô Thái Vân đã giành nói” công tử nói, gần đây trù nghệ của ta tiến bộ rất nhiều, sau này sẽ thường gọi ta tới làm thức ăn cho ngài, nên bảo Viên Thập đại ca mang ta tới làm quen hoàn cảnh”

Viên Thập quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Lâm Tiểu Trúc, thấp giọng nói” là công tử phân phó” nói xong quay đầu lại, nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm. Công tử còn dặn, khi Ngô Thái Vân đến, hắn phải quan sát thần sắc của Lâm Tiểu Trúc thật kỹ, sau đó báo lại cho hắn biết.

Lâm Tiểu Trúc đang nhìn Ngô Thái Vân chằm chằm, ánh mắt như muốn phun lửa, bộ ngực phập phồng, xem ra là rất tức giận. Nhưng chỉ nháy mắt sau, nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn hắn cười nói” cũng tốt, vậy sau này ta có thể chuyên tâm học trù nghệ, không cần mệt mỏi như vậy nữa”

Nói xong đi đến bên án đài, bưng phần mặt lạnh còn lại cho vào miệng.

“Khoan, Lâm Tiểu Trúc, phần của ta đâu ?” Viên Thập nhìn chung quanh, không thấy bát nào khác, vội hỏi

Lâm Tiểu Trúc không trả lời hắn, ăn xong mặt lạnh mới nói” không có, bát này vốn để dành cho ngươi nhưng vừa rồi ta ăn chưa no, nên ăn luôn. Lần sau có cơ hội sẽ làm cho ngươi ăn nha”

“Không được, vừa rồi công tử nói ngươi hơi mập, ăn nữa sẽ mập đó” Viên Thập bất chấp hình tượng, vội tiến lên giật lấy cái bát trong tay Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc không ngờ hắn lại làm vậy, nhất thời ngây ngốc, mà ngay cả Viên Thập cũng sửng sốt, hồi lâu mới ngượng ngùng nói” công tử phân phó, mặt lạnh ngươi làm, hương vị rất ngon, nói cũng cho Ngô Thái Vân nếm thử. Ta đây mặt trước đem người tới, mặt sau đã không còn thì sao có thể ăn nói với công tử ? Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nếu bảo ngươi làm lại lần nữa, ta cũng không nỡ nha”

Nói xong, nhét bát vào tay Ngô Thái Vân” đây là công tử cố ý phân phó cho ngươi ăn, chấp nhận đi”

Vừa rồi nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc đã ăn một miếng, Ngô Thái Vân thực sự không muốn nhưng nghĩ đây là do công tử cố ý phân phó. Đây là lần đầu tiên công tử ưu ái nàng như vậy, nếu nàng không lãnh tình còn ngại này ngại nọ, chẳng phải sẽ làm công tử mất hứng sao ? Lập tức tìm một đôi đũa sạch, chậm rãi gắp ăn

Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy mà nổi da gà, cởi tạp dề quăng lên đài” ta về đây”

Ngoài cửa sổ có một con chim bay vào, lao xuống, đậu lên vai Lâm Tiểu Trúc, mở miệng lấy lòng kêu” Tiểu Trúc, Tiểu Trúc”

“Kêu la cái gì? Đã trễ thế này còn không ngủ, ở trong này ầm ỹ làm gì ?” Lâm Tiểu Trúc không có chỗ trút giận, giờ thấy bát ca đến gây sự, nhướng mi quát

“Tiểu Trúc, Tiểu Trúc, đừng nóng giận, đừng nóng giận.” Bát ca lấy lòng dùng miệng mổ mổ tóc của nàng

“A, đây là chi mà công tử nuôi sao ? thật đáng yêu” Ngô Thái Vân nhìn thấy bát ca liền hưng phấn lên. Đây là chim do công tử nuôi, nếu có thể làm nó vui vẻ, hẳn công tử sẽ cao hứng hơn

“Ngươi là ai?” Bát ca nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Ngô Thái Vân.

“Ta gọi là Ngô Thái Vân.” Ngô Thái Vân gắp một cộng mì” đến đây, quạ đen, ăn mỳ đi”

Nàng vừa dứt lời, Lâm Tiểu Trúc bật cười thành tiếng, còn Viên Thập thầm than” muốn chết”

Quả nhiên, bát ca vừa nghe tới hai từ quạ đen liền giống như một viên đạn bắn ra khỏi nòng, lớn miệng la hết” ta là bát ca, ta là bát ca, ta là bát ca” còn giơ móng bứt tóc Ngô Thái Vân. Ngô Thái Vân sợ bị thương tới mặt, la chói tai rồi dùng hai tay ôm lấy mặt

“Oa oa” Lâm Tiểu Trúc quát một tiếng.

Bát ca đang phẫn nộ đảo quanh Ngô Thái Vân, nghe nàng kêu liền không tình nguyện mà bay trở về, đậu xuống vai nàng, còn tức giận hướng Ngô Thái Vân hô lên” trứng thối”

Lâm Tiểu Trúc vỗ vỗ lưng nó, nói với Viên Thập” ta đi đây” nói xong mang theo bát ca rời đi.

“Viên Thập đại ca, ta nên làm gì bây giờ” phía sau truyền đến thanh âm nức nở của Ngô Thái Vân

Viên Thập nhìn theo bóng dáng của Lâm Tiểu Trúc, cao giọng nói” làm sao ? ta cũng đâu biết phải làm sao ? mau thu dọn sạch sẽ rồi trở về đi. Công tử đã cố ý kêu ngươi tới thưởng thức món mặt lạnh của Lâm Tiểu Trúc, ngươi lại không ăn miếng nào, cô phụ tâm ý của công tử”

“Vừa rồi ta có thử qua, bên trên có mùi tương vừng, ta nếm được mà” Ngô Thái Vân vội giải thích, đưa tay thu thập bát đĩa.

Lâm Tiểu Trúc nghe vậy, hai mắt chớp chớp, nghiêng đầu nghĩ, không để ý đường nên thiếu chút nữa là đụng trúng người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.