Biết Vị Ký

Chương 116: Thay đổi quy tắc



Lúc này trù nghệ ban chỉ còn lại mười bốn người, hai người khác, đúng như Lâm Tiểu Trúc dự đoán, đều mạc danh kỳ diệu biến mất, Tần quản sự cũng chỉ nói với mọi người một câu” đưa bọn họ đi làm nhiệm vụ” rồi thôi. Chính vì vậy Hạ Sơn mới khẩn trương, sợ hai người tách ra rồi cả đời không gặp lại nhau nữa.

Mười bốn người, chia làm ba tổ thi đấu với nhau, tuy không quá khắt khe nhưng thứ tự trước sau sẽ quyết định nhiệm vụ sau này của mình, cho nên mọi người đều rất khẩn trương.

Dùng điểm tâm xong, đến trù nghệ viện, Tần quản sự tuyên bố ngày đầu tiên thi món chính, hôm sau là thứ ăn, ngày thứ ba là canh. Mỗi một món đều dựa trên tiêu chuẩn cụ thể, đầu tiên là hương vị, sau đó là mới lạ. Mỗi mục điểm tối đa là mười.

“Mặt khác, ta cũng muốn tuyên bố một quyết định vừa được đưa ra”

Nói xong, Tần quản sự liếc mắt nhìn mọi người” trận đấu lần này chính là kiểm tra kết quả học tập trong hai, ba năm qua, cho nên sáng nay công tử và các vị giáo tập đã thảo luận, quyết định hạn chế nguyên liệu nấu ăn, gia tăng độ khó để thể hiện tính công bằng của cuộc thi. Ngày mai, ba vị giáo tập sẽ chỉ để một lượng nguyên liệu nấu ăn nhất định trong phòng, sau đó mọi người sẽ rút thăm, người rút được thăm thứ nhất sẽ là người đầu tiên vào phòng chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, càng về sau, nguyên liệu sẽ càng ít đi. Nói cách khác, các ngươi phải chuẩn bị tinh thần, có thể món ăn các ngươi chuẩn bị sẽ không đủ nguyên liệu, đến lúc đó phải đổi sang món khác”

Thanh âm của Tần quản sự vừa dứt, Hùng Đại Tráng đã giơ tay lên.

“Hùng Đại Tráng, ngươi muốn nói gì ?” Tần quản sự nhìn hắn nhưng ánh mắt lại quét về phía Ngô Bình Cường. Đối với cuộc thi lần này, Ngô Bình Cường chuẩn bị rất kỹ, cho nên quy tắc vừa rồi là đòn đau đối với hắn nhưng hắn lại không ra mặt lại để Hùng Đại Tráng nói thay. Tần quản sự không chướng mắt mới lạ.

“Làm như vậy, đến người cuối cùng lại không còn nguyên liệu thì sao ? như vậy sao gọi là công bằng ?” Hùng Đại Tráng lớn tiếng hỏi.

Tần quản sự hừ lạnh một tiếng:” Đây đúng là điều công tử muốn kiểm nghiệm . Công tử cho rằng, một đầu bếp giỏi, bất kỳ nguyên liệu nào cũng có thể làm ra món ăn ngon, nếu mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn hay có khuất tất, đó chính là kẻ đầu cơ trục lợi, không có rõ ràng. Danh hiệu nhất, nhì, ba nhất định sẽ không cấp cho hạng người như thế”

Thấy không ai nói thêm, hắn liền vung tay lên” được rồi, để các ngươi chuyên tâm chuẩn bị cuộc thi, hôm nay không cần phải học, cho các ngươi thời gian chuẩn bị” nói xong liền xoay người rời khỏi trù nghệ viện.

Tần quản sự vừa rời khỏi, trù nghệ viện sôi trào hẳn lên. Mọi người vốn nghĩ tham gia trận đấu chỉ đề thể hiện năng lực của mình, còn thứ hạng nhất, nhìn ba, đã chắc chắn là của Lâm Tiểu Trúc, Ngô Bình Cường và Hạ Sơn rồi. Khi Tần quản sự thông báo quy tắc thứ nhất, ai nấy đều cảm thấy mình cũng có cơ hội. Nếu mình may mắn, bốc được thăm thứ nhất, có thể chọn được nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, làm ra món sở trường của mình như vậy chưa chắn đã không có cơ hội thắng, dành hào đệ nhất cũng có thể mơ tới.

Nghĩ tới đây, mọi người đều thấy khí huyết sôi trào. Náo nhiệt, hàn huyên vài câu rồi ai nấy tự chui vào phòng bếp nhỏ của mình, chuẩn bị một món là không đủ rồi, phải có phương án dự phòng mới được.

Chỉ có người tổ ba cùng huynh muội Ngô Bình Cường và Hùng Đại Tráng là không tham gia bàn luận. Tổ ba có Lâm Tiểu Trúc và Hạ Sơn là hai người có cơ hội vào tốp ba nhất, hơn nữa Chu Ngọc Xuân, Tô Tiểu Thư và Dương Vũ cũng không có tư tâm, đều thật tình hi vọng hai người kia đạt được vị trí cao. Ngô Bình Cường thì luôn mơ ước vị trí đệ nhất, đưa cha mẹ từ trong núi đến cùng hưởng phú quý cho nên nguyên tắc vừa đưa ra đả kích hắn rất lớn. Lúc này hắn đang xanh mặt, mím môi đứng yên đó, không nói tiếng nào.

“Đi thôi, trở về luyện tập.” Chỉ có Lâm Tiểu Trúc không có chút dao động gì đối với quy tắc vừa rồi. Mấy năm vừa qua, nàng luôn học tập rất chăm chỉ, cho dù có được bản lĩnh lão gia tử truyền cho cũng không dám lơ là. Công phu của ba vị giáo tập, cơ bản nàng đã học xong, hơn nữa ngộ tính cao, đồ ăn làm ra thường là trò giỏi hơn thầy. Cho nên dù quy tắc có thay đổi thế nào, đối với người có thực lực như nàng cũng không ảnh hưởng gì, nàng tin mình có thể vào tốp ba.

Vấn đề là ở những người cùng tham dự.

Ngô Bình Cường và Hạ Sơn thời gian qua luôn rất cố gắng, trình độ không kém nàng là bao. Nếu nàng không sử dụng bí phương, rút thăm lại sau cùng, nếu muốn thắng bọn họ cũng không phải dễ.

Mọi người cũng ta ra, đi vào phòng bếp nhỏ của mình, chỉ có Ngô Thái Vân do dự một lát rồi đi vào phòng bếp của Lâm Tiểu Trúc

“Ngươi tới đây làm gì ?” đối với nàng, Lâm Tiểu Trúc cũng không cần phải biểu hiện sắc mặt.

Ngô Thái Vân sắc mặt tiều tụy, hai mắt thâm quầng, hung tợn liếc nàng” Lâm Tiểu Trúc, ngươi dám nói công tử thay đổi quy tắc trận đấu không phải là vì ngươi sao ? sợ ngươi không lấy được danh hiệu đệ nhất sẽ mất mặt nên đưa ra phương thức thiên vị như thế. Lâm Tiểu Trúc, ngươi càng ngày càng nham hiểm, ti bỉ. Ngươi có bản lĩnh thì để công tử trực tiếp tuyên bố ngươi là đệ nhất danh là được rồi, cần gì phải diễn trò ?”

Lâm Tiểu Trúc xắn tay áo, tiến lên nói” Ngô Thái Vân, ngươi đừng tưởng ngươi miệng lưỡi chanh chua là có thể ngậm máu phun người. Ngươi thử nói một câu vũ nhục ta nữa đi, bổn cô nương không cho ngươi bài học không phải họ Lâm. Nếu ngươi đã nói công tử sủng ta, vậy nên biết điều mà ngậm miệng đi, nếu không, câu đầu tiên ta nói với công tử là bán ngươi đi, cho ngươi cả đời không được gặp cha mẹ, ngươi tin không ?”

Tối qua Ngô Thái Vân trở về, trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy công tử và Lâm Tiểu Trúc có chuyện gì đó không rõ, nếu không thái độ và giọng điệu nói chuyện của công tử với Lâm Tiểu Trúc sẽ không khác biệt như vậy. Cho nên càng thêm hận Lâm Tiểu Trúc. Tuy bình thường nàng không ưa gì Lâm Tiểu Trúc nhưng cũng không dám nói quá lời, trải qua chuyện hôm qua rồi lại nhìn thấy biểu tình khó chịu của ca ca, nàng liền không nghĩ nhiều, tức giận đến chỗ Lâm Tiểu Trúc gây sự.

Lúc này thấy Lâm Tiểu Trúc muốn đánh người, còn dùng công tử để uy hiếp nàng. Ngô Thái Vân liền hoảng sợ, Lâm Tiểu Trúc mấy năm qua phát triển rất nhanh, cao gần bằng nàng, khí lực cũng không nhỏ, hơn nữa nàng cũng không có gan đánh nhau. Mặt khác, nếu Lâm Tiểu Trúc nói công tử bán nàng đi, nàng không dám không tin.

Có điều mới lâm trận mà bỏ chạy thì quá mất mặt, cho nên vẫn cố chống đỡ vài câu” chẳng lẽ không đúng sao ? chẳng lẽ không phải vì sợ ngươi không đạt được danh hiệu đệ nhất nên không tử mới nghĩ ra quy tắc như vậy, cho ngươi chọn được thăm đầu tiên, chọn được nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, chiếm được ưu thế, không cần tốn nhiều sức cũng có thể đả bại ca ca ta”

Lâm Tiểu Trúc dở khóc dở cười nhìn Ngô Thái Vân nói” ngươi là đầu heo nha. Nếu công tử thực nghĩ cho ta thì ta cũng không cần tham gia trận đấu, trực tiếp ban thưởng danh hào đệ nhất là được rồi, cần gì phải vòng vo như vậy. Ngô Thái Vân ơi Ngô Thái Vân, ngươi dùng mông để nghĩ hay sao ? luôn suy bụng ta ra bụng người” chỉ tay ra cửa quát lên” nhân lúc ta còn chưa ra tay, mau cút đi. Đúng rồi, ngươi có thể đem những lời vừa rồi, nói công tử thiên vị ta, cố ý sửa quy tắc. . . mà đi rêu rao khắp nơi, có thể lợi dụng Hùng Đại Tráng và Lý Linh Nhi phát tán tin giùm ngươi nữa. Dù sao những chuyện như thế này, ngươi cũng có kinh nghiệm không ít nha”

Sắc mặt Ngô Thái Vân lúc đỏ lúc trắng, vừa tức vừa thẹn nhưng không tìm được lý do phản bác, ngoài mạnh trong yếu nói” không làm thì không ai biết, dù ta không nói, người ta cũng biết. Ngươi hãy đợi đấy” nói xong, như sợ Lâm Tiểu Trúc đánh người liền lập tức bỏ đi

“Mẹ nó, đúng là uống nước cũng mắc răng” Lâm Tiểu Trúc vẫn nhịn không được mà chửi thề

Việc quan trọng nhất là chuộc thân, nàng cũng đã nói với Viên Thiên Dã, cho nên việc danh hào đệ nhất được quyền đưa ra yêu cầu, nàng không có đặt nặng như Hạ Sơn và Ngô Bình Cường. Nếu nàng đã không có ý định ở cùng một chỗ với Hạ Sơn mà Ngô Bình Cường đã đắc tội với nàng thì lấy danh hào đệ nhất để đả kích hắn cũng tốt.

Cho nên nàng không có nghĩ nhiều tới quy tắc lần này. Vì công bằng, công chính cũng nên thay đổi quy tắc thi đấu. Hơn nữa khi Tần quản sự đưa ra lý do, nàng cũng công nhận. Để cho mọi người có hi vọng rồi liều mạng cố gắng, chẳng phải là cái Viên Thiên Dã muốn sao.

Ngô Thái Vân đến náo loạn, làm nàng không thể không suy nghĩ đến nguyên nhân Viên Thiên Dã thay đổi quy tắc trận đấu, phân tích từng điểm một. Kết quả lại làm nàng dở khóc dở cười.

Sao nàng lại cảm thấy dụng ý của Viên Thiên Dã đúng như Ngô Thái Vân vừa nói chứ ? hắn sao có thể thiên vị để giúp nàng đoạt được đệ nhất danh ? phải nên ngăn cản nàng, không để nàng đoạt được mới đúng. Tuy nhiên, với hiểu biết của nàng về Viên Thiên Dã thì người này tác phong luôn quân tử, dù dùng quỷ kế cũng không quá mức, cho nên việc thiên vị để nàng chiến thắng là chuyện hắn khinh thường nhất. Mặt khác, thay đổi quy tắc, gây thêm cho nàng chút khó khăn cũng làm hắn thích ý hơn. Nếu không, hắn đã không làm như vậy.

Tuy nghĩ như vậy hơi có vẻ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nhưng trải qua chuyện năm ngàn lượng bạc chuộc thân, Lâm Tiểu Trúc vẫn thấy mình nghĩ không sai.

Điều này càng làm nàng quyết tâm đạt ngôi vị quán quân.

Viên Thiên Dã, ngươi không muốn ta đoạt danh hiệu quán quân thì ta sẽ đoạt bằng được cho ngươi xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.