Nghĩ tới chuyện vừa rồi mình không dám nói chuyện tối qua với Chu Ngọc
Xuân, Lâm Tiểu Trúc liền hiểu rõ. Xem ra huynh muội Ngô gia cho rằng dù
là nàng hay Viên Thiên Dã cũng đều không muốn nói ra chuyện tối qua,
phải ngậm bồ hòn cho nên mới dám cảm gan thay đào đổi mận như thế.
Nhưng mà Viên Thiên Dã chính là hoàng đế ở trong sơn trang này, Ngô
Bình Cường dùng cách đó đạt được đệ nhất danh, không sợ mất đi thánh tâm hay sao ? không được lòng chủ tử thì dù có được một trăm lần đệ nhất
danh cũng đâu có lợi ích gì.
Xem ra, món mì lạnh này, nếu không không phải Ngô Thái Vân vì trả đũa nàng mà không nói thật với Ngô Bình
Cường thì chỉ là hư chiêu mà thôi, tung tin giả để làm nàng loạn tâm.
Nghĩ tới đây, Lâm Tiểu Trúc mỉm cười lạnh lùng.
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi đi đâu vậy ? sao không luyện tập” phía sau vang lên thanh âm của Tô Tiểu Thư.
Lâm Tiểu Trúc xoay người, có chút phức tạp nhìn nàng. Nhớ ngày nào, Tô
Tiểu Thư luôn suy nghĩ cho nàng, bất kỳ việc gì cũng nghĩ tới nàng trước tiên nhưng bây giờ người chủ động đi tìm hiểu tin tức, toàn tâm toàn ý
quan tâm nàng lại là Chu Ngọc Xuân, còn Tô Tiểu Thư dường như ngày càng
xa cách nàng.
Có cần phải dùng một món ăn để thử nàng, xem nàng có nói cho Hạ Sơn biết không ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Lâm Tiểu Trúc đã từ bỏ. Không thử,
còn có thể lừa mình dối người, thử, nhất định sẽ bị thương tâm. Nữ nhân
đang yêu, trong mắt đâu có gì quan trọng hơn tình yêu.
“Ta hơi bị đau đầu, muốn về phòng nằm nghỉ một lát” nàng mỉm cười đáp.
Tô Tiểu Thư liền chạy tới, đưa tay sờ trán nàng” sao lại không thoải mái”
Tô Tiểu Thư bị nàng nhìn như vậy, theo bản năng liền né tránh ánh mắt
của Tô Tiểu Trúc, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, tươi cười quan tâm
hòi” ngươi đã xác định làm món nào chưa ? tuy rằng ngươi có nhiều bí
phương, thường có nhiều sáng tạo nhưng vẫn nên chăm chỉ luyện tập một
chút mới tốt”
“Cũng phải rút thăm để quyết định nguyên liệu
nấu ăn mà, lấy được nguyên liệu gì thì nấu món đó thôi. Bây giờ luyện
tập, tới đó không có nguyên liệu nấu ăn, chẳng phải là phí công sao ?”
Lâm Tiểu Trúc quay đầu, nhìn phòng bếp nhỏ của Hạ Sơn, tò mò hỏi” Hạ Sơn đang luyện tập món ăn ngày mai sao ? hắn làm sao biết được mình sẽ lấy
được nguyên liệu nấu ăn nào chứ ?”
“Chuẩn bị nhiều một chút
cũng đâu có thừa. Ngươi có thể đem mấy món sở trường của mình ra, sau đó lựa chọn món thứ nhất, thứ hai, thứ ba. Món nào rành nhất thì để đầu
tiên, nếu món thứ nhất không có nguyên liệu nấu ăn thì đến món thứ hai,
cứ vậy mà suy ra, thế nào cũng có được nguyên liệu nấu ăn mà mình muốn.
Có sự chuẩn bị như vậy chẳng phải tốt hơn không làm gì sao ?' Tô Tiểu
Thư đáp.
Lời này có vẻ thành thật, đem tâm đắc của mình ra chia sẻ khiến Lâm Tiểu Trúc đang hồ nghi nàng cũng thả lỏng tâm tư, gật đầu
cười nói” ngươi nói đúng” , cau mày suy nghĩ” thật ra ta thấy trời nóng
như vậy, nếu có thể làm ra món gì đó lạnh lạnh, cho thêm ít dấm chua,
dưa chuột bào sợi. . . ngươi nghĩ có làm kích thích vị giác không ?”
Tô Tiểu Thư hai mắt sáng lên, kinh hỉ nói” chủ ý này không tồi”
“Ta quyết định lựa chọn món này làm đầu tiên. Ta nghĩ, ta sẽ không xui
tới mức ngay cả món này cũng không làm được. Dưa chuột rất bình thường,
hẳn là không thiếu. Nếu không có dưa chuột thì ta làm chút đậu nha
(giá), ăn vào cũng nhẹ nhàng, khoan khoái, ngon miệng, tóm lại, chỉ cần
không rút trúng thăm cuối cùng thì hẳn có thể làm được” Lâm Tiểu Trúc
vui rạo rực vỗ vỗ tay Tô Tiểu Thư” quyết định vậy đi” nói xong liền rời
khỏi trù nghệ viện.
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi không luyện sao ?” Tô Tiểu Thư sửng sốt hô to.
“Không luyện .” Lâm Tiểu Trúc không có quay đầu, chỉ đưa tay ra sau lắc lắc rồi đi thẳng về phòng ngủ, lên giường luyện công. Suốt hai năm rưỡi qua, nàng luôn chuyên cần tập luyện, tuy không có luyện ra tuyệt thế võ công nhưng khí lực tăng lên rất nhiều, có thể đánh mấy chiêu quyền cước học được của mọi người khá thành thục. Lâm Tiểu Trúc tin với công phu
mèo ba chân của mình vẫn có thể đối phó với một hán tử khỏe mạnh. Thể
chất cải biến như vậy, đối với nàng rất có ích, sau này lấy lại được tự
do, một mình bôn ba bên ngoài, nàng cũng có thể tự bảo vệ mình.
Cho dù là Lâm Tiểu Trúc không lo lắng hay mọi người khẩn trương thì
thời gian vẫn luôn trôi qua. Hôm sau chính là ngày thi đấu, mọi người ăn sáng xong đều tập trung đông đủ ở trù nghệ viện.
Du giáo tập
cười tủm tỉm đi vào trù nghệ viện, theo sau là Mã giáo tập vẻ mặt phụng
phịu và Tần quản sự, còn có Triệu Hổ, Lý Duy Trụ cầm theo một ít vật
dụng.
Lâm Tiểu Trúc liếc mắt nhìn ra ngoài, cảm thấy ngạc nhiên sao không tháy bóng dáng của Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh. Tần quản sự lên tiếng” bên giờ điểm danh trước, công tử và Đường công tử đi kiểm tra các ban khác, một lát sẽ tới đây”
Công tử thích xem trù
nghệ ban thi đấu cũng không còn là chuyện lạ gì, mọi người cũng không vì hắn sắp tới mà khẩn trương, chỉ chằm chằm nhìn Triệu Hổ và Lý Duy Trụ.
Hai người này đang phụ đẩy một chiếc xe, bên trong chắc là nguyên liệu
nấu ăn. Hôm nay có nhiều nguyên liệu nấu ăn vậy sao ? lát nữa mình có
may mắn lấy được nguyên liệu nấu ăn mà mình mong muốn hay không, đây mới là điều mọi người quan tâm.
Triệu Hổ và Lý Duy Trụ không cần
phân phó đã vô cùng thuần thục phụ đẩy chiếc xe vào một gian thiên
thính, sau đó không chút lưu tình mà đóng cửa lại, chặn tầm mắt của mọi
người.
Ba vị giáo tập cũng bắt đầu tuần tra trong phòng một
vòng, xác định không có nguyên liệu nấu ăn xong, Tần quản sự mới tuyên
bố” mọi người nghe tên thì đến trước mặt ta và Du giáo tập bốc thăm. Bắt đầu, Hùng Đại Tráng”
Hùng Đại Tráng tiến lên phía trước, thọc bàn tay to lớn vào túi bố, lục lọi một hồi, rút ra một cây xăm.
“Hùng Đại Tráng, số chín” Tần quản sự cao giọng đọc, Du giáo tập ghi vào sổ.
“Kế tiếp. . .”
Trình tự rút thăm không theo tổ mà là tùy cơ, mỗi tổ một người, rút
thăm theo trình tự trước sau, rút trúng thăm nào hoàn toàn dựa vào sự
may mắn. Rất công bằng.
“Hạ Sơn”
Dương Vũ vội đẩy hắn” đến lượt ngươi kìa”
Hạ Sơn âm thầm cầu nguyện trong lòng rồi mới đưa tay rút thăm, vừa nhìn thấy số thứ tự, hắn đã mỉm cười đưa cho Du giáo tập.
“Bao nhiêu ? Hạ Sơn, số thứ tự của ngươi bao nhiêu ?” Chu Ngọc Xuân vội hỏi.
“Oa, ngươi thật may mắn nha” Chu Ngọc Xuân đưa mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc,
có chút lo lắng. Đối thủ may mắn như vậy, đối với Lâm Tiểu Trúc càng bất lợi
Lâm Tiểu Trúc lại cao hứng thay Hạ Sơn” chúc mừng ngươi, Hạ Sơn ca”
“Ta nhất định sẽ cố gắng” Hạ Sơn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt kiên nghị.
Lâm Tiểu Trúc liếc nhìn Tô Tiểu Thư một cái, không lên tiếng. Không
biết Tô Tiểu Thư biết được nguyện vọng của Hạ Sơn sẽ nghĩ thế nào.
“Ngô Bình Cường.” Thanh âm Tần quản sự lại vang lên, nghe vậy, mọi người liền ngừng nói chuyện, cùng quay sang nhìn.
“Có mặt” biểu tình của Ngô Bình Cường khẩn trương hơn Hạ Sơn nhiều, thò tay vào túi bố, lục lọi hồi lâu mới rút ra cây thăm, sắc mặt vui mừng
nhìn Du giáo tập, lại quay đầu nói với Ngô Thái Vân” Thái Vân, ta số ba”
Chu Ngọc Xuân nghe được liền trừng mắt, mấy số thứ tự trước
đều bị rút hết rồi, nàng và Lâm Tiểu Trúc còn chưa tới lượt nha, nhịn
không được mà mắng” thế đạo gì vậy trời ? người xấu lại bốc được thăm
tốt, thật sự là trời không có mắt mà”
Ngô Thái Vân đang vui
vẻ, liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc, thu hồi sắc mặt vui mừng. Tuy ca ca rút
được số thứ ba nhưng thứ nhất và thứ hai còn chưa có ai bốc được. Theo
nàng đoán, Lâm Tiểu Trúc sẽ rút được số một, nếu vậy thì ca ca dù có rút được số thứ hai cũng vô dụng.
Tiến trình rút thăm vẫn tiếp tục mà mãi vẫn chưa tới phiên Lâm Tiểu Trúc, cho đến khi mọi người đã rút
gần xong, Tần quản sự mới gọi” Lâm Tiểu Trúc”
“Còn lại thăm số bốn, mười và mười hai. Lâm Tiểu Trúc, cố lên, nhất định phải rút được
thăm số bốn nha” Chu Ngọc Xuân cổ vũ cho nàng.
Lâm Tiểu Trúc
mỉm cười với nàng rồi đi lên phía trước, không chút do dự thò tay vào
túi, rút một thẻ trúc ra, nhìn thấy thì là mười hai. Trong lòng thở dài, đưa cho Du giáo tập.
Du giáo tập nhìn thoáng qua thẻ trúc, có
chút tiếc nuối, an ủi nàng” không sao, giáo tập tin ngươi, dù dạng
nguyên liệu nấu ăn nào cũng có thể làm ra món ăn ngon”
Bên
trong còn ba thẻ trúc, nàng lại bốc trúng số mười hai, là do số mình
xui, không liên quan tới ai. Yêu cầu của nàng cũng đã đề cập với Viên
Thiên Dã, cũn không liên quan tới đệ nhất danh cho nên bốc được số mười
hai cũng không quá buồn. Ngày mai nấu cơm, còn phải bốc thăm lần nữa,
hươu chết về tay ai còn chưa biết đầu.
Hai người còn lại cũng
rất nhanh đã bốc thăm xong, Tần giáo tập liền đọc tên, từng người tiến
lên nhận nguyện liệu nấu ăn. Ngô Bình Cường và Hạ Sơn theo thứ tự của
mình, đương nhiên là lấy được nguyên liệu nấu ăn vừa lòng. Đến phiên Lâm Tiểu Trúc, đúng như nàng đoán, mỗi loại nguyên liệu nấu ăn cũng không
nhiều lắm, lúc này bột mì đã không còn, dưa chuột hay đậu nha dùng để
làm mì lạnh cũng không có, chỉ còn lại một ít gạo, thêm một ít tinh bột
dùng để nấu ghém với gạo.
Đậu xanh không có, nàng liền hạ tiêu
chuẩn, khoai lang cũng được vậy, lại lục lọi trong đống nguyên liệu,
chọn ra được chút tương, hành tỏi. . . bỏ lên khay, mang ra ngoài.