Biết Vị Ký

Chương 120: Huynh muội trở mặt



Lâm Tiểu Trúc vẫn dùng tấm vải che năm cái chén lại, đến khi đặt trước mặt các vị giám khảo mới lấy vải che ra.

Lúc đầu Đường Viễn Ninh muốn xem trong bát là gì lại bị Lâm Tiểu Trúc ngăn cản, lúc này đã không chờ được nữa, không đợi Lâm Tiểu Trúc đưa đã đưa tay lấy một chén, càm giác một mùi hương thanh lương truyền tới. Trong chén có gì đó màu nâu nhạt trong suốt lại sáng như băng, bên trên còn có tương trấp, thoạt nhìn rất đơn giản lại có tư vị

“Đây là cái gì?” Viên Thiên cũng nhịn không được mà đặt câu hỏi, vừa mới uống một miếng cháo cá, lúc này cảm giác trên tay mát lạnh khiến hắn cũng có chút không nhịn được

“Bánh đúc đậu.” Lâm Tiểu Trúc cười nói, vươn tay,” Nhị vị công tử, ba vị giáo tập, thừa dịp còn lạnh, ăn đi.”

Để cho món bánh được mát lạnh, nàng phải đem ngâm trong nước giếng, còn kéo dài đến lúc đồng môn dâng lên món cháo cá cho mọi người thử qua, nàng mới đem bánh đúc đậu trình lên.

Cổ đại không có tủ lạnh, muốn làm mát như vậy cũng không dễ dàng gì.

Lúc trước hay nghe” thừa dịp còn nóng, uống đi” bây giờ lại nói” thừa dịp còn lạnh, ăn đi” . Cảm giác mát lạnh, hương vị thanh lương làm mọi người không chờ được nữa, dùng muỗng quấy đều tương trấp rồi bắt đầu nếm thử.

Cảm giác đầu tiên chính là lạnh. Một cỗ thanh lương kéo dài từ khoang miệng đến cổ họng, cho đến khi vào bụng, lỗ chân lông như co rút lại, toàn thân nhất thời cảm giác vô cùng sảng khoái. Ngay sau đó lại là cảm giác ngon miệng, tương trấp chua ngọt tràn ngập khắp khoang miệng, ăn một miếng lại nhịn không được mà ăn thêm miếng nữa, cho đến khi bánh đúc đậu vốn đã không có nhiều đã chui hết vào bụng, mọi người mới dừng lại.

Mọi người cũng phản ứng lên, ngoài trừ món mì lạnh của Ngô Bình Cường được các vị giám khảo ăn thêm mấy miếng thì mấy món khác, mọi người cũng chỉ ăn một, hai miếng rồi thôi nhưng chén bánh đúc đậu này lại bị ăn hết sạch.

“Ha ha, Lâm Tiểu Trúc đúng là Lâm Tiểu Trúc, làm ra một chén này nọ cũng làm cho mọi người sảng khoải hẳn lên” Du giáo tập cười nói

Lâm Tiểu Trúc chỉ cười, không lên tiếng. Hương vị nàng làm ra thế nào, nàng biết, chỉ có chút mới mẻ, chỉ là hơi mát lạnh mà thôi.

“Ngươi dùng cái gì để làm ?” Mã giáo tập lên tiếng

“Hồi giáo tập, là bột khoai lang” chuyện này không có gì là bí mật, nàng cũng thuận thế mà nói ra. Nếu là bí phương thì phải là bộ đậu xanh, nhưng cái này thì nàng giữ bí mật

“Bột khoai lang ?” Mã giáo tập nhìn cái bát trống trơn, kinh ngạc hỏi

“Mọi người cho điểm đi” Viên Thiên Dã không nhìn Lâm Tiểu Trúc nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, cho thấy tâm tình lúc này rất tốt.

Mọi người chấm xong đưa cho Triệu Hổ tổng hợp

Ở phần sáng tạo, Lâm Tiểu Trúc được mười điểm

Nàng và Ngô Bình Cường, Hạ Sơn khác nhau. Ngô Bình Cương tuy có sáng tạo nhưng cũng chỉ là trên nền tảng cũ, còn Hạ Sơn làm bánh thành hình đóa hoa chính là tạo hình mới lạ. Hai người này chỉ là cải biên một chút về hình thức, không hẳn là sáng tạo. Lâm Tiểu Trúc lại dùng bột khoai lang vốn chỉ dùng để làm bột súng hay gia vị phụ lại chế biến thành một món ăn mới, bởi vậy mọi người mới cho điểm mười cho phần sáng tạo của món bánh đúc đậu này.

Tuy nhiên các vị giám khảo vẫn yêu cầu rất cao, dù cảm giác mát mẻ làm bọn họ sảng khoái cũng rất vừa ý nhưng vẫn cảm thấy hương vị không phải là ngon lắm, cho nên về phần hương vị chỉ cho tám điểm, cùng hạng với Ngô Bình Cường

“Trước khi công bố kết quả, còn có một chuyện, chúng ta trở về thương nghị đã” Viên Thiên Dã đứng lên, nói với Viên Thập” mang Lâm Tiểu Trúc, Ngô Bình Cường và Ngô Thái Vân cùng đi. Sau khi trở về, bảo Lâm Tiểu Trúc làm mấy bát mì lạnh trình lên”

Viên Thập là người biết rõ nhất chuyện tối qua và hôm nay, lập tức nhận mệnh mà đi.

Trở lại trong viện, Viên Thiên Dã ngồi ở đại sảnh nhìn Ngô Bình Cường bất an đứng đó, đi thẳng vào vấn đề” nếu trí nhớ của bản công tử không sai thì vừa rồi món mì lạnh mà ngươi làm kia, tối qua Lâm Tiểu Trúc đã làm rồi, khi đó Ngô Thái Vân cũng có ở đây, còn được thưởng cho một chén. Đối với chuyện này, ngươi thấy thế nào ?”

Đường Viễn Ninh và ba vị giáo tập nghe vậy đều ngẩn người, nhìn Ngô Bình Cường chằm chằm

Ngô Bình Cường cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc quay sang nhìn Ngô Thái Vân, xem ra là không biết chân tướng sự thật.

Viên Thiên Dã nhìn phản ứng của hắn, hừ lạnh một tiếng” mọi người không cần kinh ngạc, chút nữa ăn thử mì lạnh do Lâm Tiểu Trúc làm, các ngươi liền hiểu được”

“Thái Vân, chuyện là thế nào ?” Ngô Bình Cường sắc mặt xanh mét, bất chấp có Viên Thiên Dã ở đây, chất vấn Ngô Thái Vân, ánh mắt như sắp phun lửa

Ngô Thái Vân không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm Viên Thiên Dã, ánh mắt ủ dột” công tử, Thái Vân có chuyện muốn nói”

Viên Thiên Dã nhìn nàng một cái:” Nói.”

“Cháo là món mọi người đều biết làm, nhưng bên trong bỏ rau xanh hay cá, hoặc tôm, hoa quả. . . thì hương vị sẽ khác nhau. Hôm nay có vài người nấu cháo, các vị giáo tập cũng không có nói bọn họ làm sai. Hạ Sơn cải biên kiều nhĩ một chút, bên trong tạo thêm màu sắc, lại đổi nấu thành chưng. Nhị vị công tử cùng ba vị giáo tập cũng không nói hắn sai, còn cho hắn chín điểm. Như vậy, ta muốn hỏi công tử, tối qua, ta sau khi ăn món mì lạnh của Lâm Tiểu Trúc làm đột nhiên có linh cảm, lại cùng ca ca nghiên cứu mà tạo ra món mì lạnh với hương vị như vậy, chẳng lẽ là chúng ta sai ? chẳng lẽ mọi người tham khảo hương vị thì không sao, còn chúng ta tham khảo của Lâm Tiểu Trúc thì lại bất đồng ?”

Viên Thiên Dã không lên tiếng, ngược lại Đường Viễn Ninh lại nở nụ cười” theo ngươi nói, Mã giáo tập có tương vịt bí phương, ngươi học trộm của hắn rồi làm ra món ăn đồng dạng, như vậy không phải là ngươi học trộm mà là tham khảo sao ?”

“Nếu ta có thể bằng bản lĩnh của mình làm ra tương vịt hương vị còn ngon hơn Mã giáo tập, hắn còn dám nói ta trộm bí phương của hắn sao ? món mì lạnh này, ta không có bảo Lâm Tiểu Trúc dạy ta làm, nàng ta cũng không tốt bụng như vậy. Chẳng qua tối qua ta ăm được một miếng liền làm ra đồ ăn giống vậy, sao nói là học trộm được chứ ? nàng ta chẳng qua giúp ta có linh cảm mà thôi” . Hôm nay Ngô Thái Vân nhạy bén vô cùng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không hề nhút nhát sợ hãi. Nàng dám kêu Ngô Bình Cường làm mì lạnh thì đã chuẩn bị sẵn cái cớ rồi. Liều chết không nhận, nói món mì lạnh là do nàng và ca ca nghĩ ra được đương nhiên là không ổn, dù sao tối qua công tử cũng có ở đây. Nhưng trước khi thừa nhận, tìm một lý do để biện minh, mọi người không có chứng cớ chứng minh bọn họ sai.

Đường Viễn Ninh quả nhiên bị nàng làm cho nghẹn lời, Viên Thiên Dã lên tiếng” ngươi thừa nhận là nhờ Lâm Tiểu Trúc dẫn dắt nên mới có ý tưởng đó, chuyện này, ngươi có nói với Ngô Bình Cường hay không ?”

Ngô Thái Vân sửng sốt, khí thế nhất thời chùng xuống, có chút kích động liếc nhìn Ngô Bình Cường một cái, thấp giọng đáp” không có” nếu nói với hắn thì chắc hắn sẽ không làm mì lạnh rồi.

Do chịu ảnh hưởng của nàng nên ca ca mới ghen ghét Lâm Tiểu Trúc, tuy nhiên hiện giờ Ngô Bình Cường cũng nhận ra thực lực của mình thua xa Lâm Tiểu Trúc nên không dám cùng nàng đối nghịch nữa. Nếu nàng nói thật, chắc chắn ca sẽ không chịu làm theo vì vậy mà nói dối hắn.

“Vì sao không nói?” Viên Thiên không buông tha cho nàng.

“Ta. . .” Ngô Thái Vân cắn cắn môi, không hề lên tiếng.

“Đó là vì ngươi ghen tỵ với Lâm Tiểu Trúc” nàng không nói, Viên Thiên Dã nói giúp nàng” vì muốn nàng thất bại trong trận đấu, vì để hả cơn giận, ngươi không tiếc dùng đường huynh làm bia đỡ đạn, không tiếc hi sinh tiền đồ của hắn. Có đúng không ?” nói tới câu sau, thanh âm bỗng nhiên cao vút lên làm mọi người giật mình. Công tử luôn luôn lạnh nhạt đã nổi giận rồi.

“Không phải, ta không phải, ta. . .” Ngô Thái Vân há miệng thở dốc, lại không biết nên biện hộ thế nào, liếc nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của đường huynh, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống như mưa.

Vừa rồi, rõ ràng là nàng có lý, nàng chất vấn đến Đường công tử cũng phải á khẩu, không trả lời được nhưng công tử chỉ nói một câu đã đổi thành nàng vô lý, nàng bị chất vấn đến chật vật.

“Không phải?” Viên Thiên Dã cười lạnh” vừa mới đến sơn trang, ngươi vì muốn Lâm Tiểu Trúc bị trừng phạt trong lớp học chữ, không tiếc xúi giục bằng hữu tốt nhất của ngươi đi tố giác nàng, thay ngươi chịu tiếng xấu trước mặt người khác, làm cho nàng bị trừng phạt. Bây giờ, ngươi bán đứng đường huynh là vì cái gì ?”

“Ta không có, ta không có muốn ca ca bị trừng phạt” Ngô Thái Vân không kiềm chế được cảm xúc, muốn giải thích với Ngô Bình Cường

Viên Thiên Dã làm sao cho nàng cơ hội, cắt ngang” không nghĩ tới ? hay ngươi cho rằng bản công tử là kẻ ngốc, để mặt ngươi hàm hồ như vậy, nói trắng thành đen ?”

Hắn quay sang nhìn Ngô Bình Cường, ánh mắt lãnh liệt làm Ngô Bình Cường rùng mình” Ngô Bình Cường, ta hỏi ngươi. Ngươi đúng như lời đường muội ngươi nói là tham khảo phương pháp của Lâm Tiểu Trúc chứ không phải học trộm phải không ?”

Ngô Bình Cường đang lo bị Ngô Thái Vân liên lụy, không có cơ hội xoay người, lúc này được một câu của Viên Thiên Dã như bắt được phao cứu sinh vội khom người nói” công tử, thuộc hạ cho rằng, đường muội làm vậy là sai lầm. Nếu như tham khảo phương pháp một cách công khai thì không sao nhưng dù bí phương của người khác thì đó là hành vi của tiểu nhân, không thể được”

“Ca ca, ngươi. . .” lòng đang tràn đầy xấu hổ, nghe Ngô Bình Cường vạch rõ giới hạn như vậy, Ngô Thái Vân không khỏi cảm thấy bi phẫn.

Nàng làm như vậy, không chỉ vì ghen ghét Lâm Tiểu Trúc, muốn trả thù nàng ta mà còn vì không muốn ca ca cả ngày buồn rầu, lo lắng cho cuộc thi. Nhưng lúc này, ca ca vì tiền đồ của mình mà đá nàng một cái, thực sự làm cho nàng quá mức thương tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.