Biết Vị Ký

Chương 121: Xử phạt



“Tốt lắm.” Viên Thiên Dã liếc Ngô Bình Cường một cái, lãnh ý trong mắt cũng giảm đi” nếu ngươi thật sự cho rằng đường muội ngươi làm sai, vậy ngươi suy nghĩ xem ba năm qua, ngươi có làm sai chuyện gì không ?”

Là đang tính sổ sao ? Ngô Bình Cường cả kinh. Cứ tưởng rằng có một số việc, khi đó không truy cứu, không trừng phạt thì cho rằng công tử không biết hoặc không thèm để ý nhưng giờ công tử nói vậy, hẳn là cái gì cũng biết còn luôn để trong lòng, chỉ chờ mình tái phạm thì trừng phạt một lần luôn. Nghĩ đến đây, Ngô Bình Cường toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ có nên khai thật hay không, nếu nói thì chuyện gì nên nói chuyện gì không, suy nghĩ một hồi vẫn chưa lên tiếng.

Thấy Ngô Bình Cường không lên tiếng, Viên Thiên Dã cũng không muốn đợi, đem tất cả lỗi hắn phạm phải trong hơn hai năm qua nói ra hết, từ chuyện hai người oán hận ghen tỵ cho tới những chuyện Ngô Bình Cường nghĩ không nên nói ra. Sau đó hai mắt sắc bén nhìn Ngô Bình Cường chằm chằm” Ngô Bình Cường, vừa rồi bản công tử có câu nào nói oan cho ngươi không ?”

Đường Viễn Ninh nghe xong, âm thầm gật đầu. Ngô Bình Cường đúng là tên láu cá, biết nhìn thời thế, biết xem sắc mặt người khác. Hắn biết công tử trước kia không truy cứu nhưng lần này lại lôi mọi chuyện ra nói, chắc chắn không tránh khỏi trừng phạt cho nên lập tức thừa nhận, cũng không nói xin tha tội, có vẻ rất có can đảm.

“Được rồi” Viên Thiên Dã hài lòng với thái độ của Ngô Bình Cường, quay đầu, lạnh lùng nhìn Ngô Thái Vân, không nói tiếng nào.

Tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt lạnh như băng càng làm Ngô Thái Vân thấy áp lực hơn là bị hắn khiển trách. Nàng vội vàng quỳ xuống, cũng bắt chước Ngô Bình Cường dập đầu hai cái, miệng không ngừng nói” công tử, Thái Vân biết sai rồi, sau này không dám nữa” cũng không dám nói xin thứ tội.

Viên Thiên Dã vẫn không lên tiếng, lạnh lùng nhìn Ngô Thái Vân một lát rồi quay sang Ngô Bình Cường, cho tới khi làm cả hai huynh muội toàn thân run rẩy, mồ hôi đầy người mới nói” thật biết sai rồi ?”

Ngô Thái Vân sửng sốt, bị Ngô Bình Cường lấy tay khuỷu tay đụng một cái mới ý thức được là công tử đang nói chuyện với mình, vội vàng lên tiếng” Thái Vân thật biết sai rồi”

Viên Thiên Dã thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói” tối qua gọi ngươi tới, vốn định có chuyện muốn nói với ngươi cũng thưởng cho ngươi một chén thức ăn, nào ngờ ngươi chẳng những không ăn còn ghi hận trong lòng, hôm nay làm ra chuyện như vậy. Ngô Thái Vân, ngươi làm bản công tử quá thất vọng rồi”

Ngô Thái Vân cũng là người thông minh, nghe vậy biết công tử đã nguôi giận, muốn mình cầu xin tha thứ, vội vàng dập đầu” công tử, Thái Vân biết sai rồi, thỉnh công tử tha thứ cho Thái Vân, Thái Vân không dám ghen tỵ với Lâm Tiểu Trúc nữa”

“Theo quy tắc của sơn trang, phạt ngươi ba mươi đại bả và nói lời thỉnh tội trước mặt mọi người, ngươi có phục không ?”

“A?” Ngô Thái Vân cứ tưởng công tử ám chỉ mình cầu xin tha thứ là đã bỏ qua cho mình, nào ngờ còn phải chịu trừng phạt, nhất thời không kịp phản ứng.

Bị phạt đánh trước mắt mọi người, thể diện toàn bộ đều mất sạch, còn thống khổ hơn thân mình bị đánh gấp trăm ngàn lần. Nhưng công tử đã muốn trừng phạt, dù mình nói không phục cũng đâu thay đổi được gì. Vì thế Ngô Bình Cường cắn răng, khom người nói” thuộc hạ cam nguyện chịu phạt”

“Ngô Thái Vân, ngươi thì sai ?” Viên Thiên Dã nhìn sang Ngô Thái Vân.

Ngô Thái Vân hai mắt đẫm lệ, lã chã chực khóc nhìn Viên Thiên Dã, thấy hắn vẫn bất vi sở động liền nói” Thái Vân cũng cam nguyện chịu phạt”

“Tốt lắm.” Viên Thiên Dã vừa lòng gật gật đầu, nhìn bọn họ, giọng điệu hòa hoãn hơn rất nhiều” sơn trang vốn không thể dung được những người ghen ghét đố kỵ người khá lại làm ra nhiều hành vi quỷ quái, cho nên không thể không trừng phạt hai ngươi nhưng bản công tử vẫn coi trọng năng lực của Ngô Bình Cường, để ngươi bị đánh trước mặt mọi người, bản công tử vẫn có chút không đành lòng”

Ngô Bình Cường kinh hỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Viên Thiên Dã. Hắn vẫn muốn được công tử coi trọng, hắn vẫn muốn trở nên nổi bật. Nhưng những năm gần đây vẫn bị Lâm Tiểu Trúc đè áp gắt gao, không có ngày ngóc đầu lên được. Cho nên hắn vẫn nghĩ trong cảm nhận của công tử, hắn đã là người không thể trọng dụng, không ngờ sau khi kể tội hắn, sau khi định hình phạt cho hắn, công tử vẫn coi trọng hắn. Sự coi trọng này còn vượt qua cả quy củ của sơn trang nhưng điều nay đã làm cho hắn cảm động đến rơi nước mắt, cảm giác như được tái sinh.

“. . . Cho nên, ta có thể cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội” Viên Thiên Dã nói tiếp

“Thuộc hạ nguyện vì công tử mà ra sức làm việc” Ngô Bình Cường vội nói. Công tử đã nói như vậy, lần trừng phạt này có thể được khất, làm cho hắn vừa kinh hỉ vừa cảm kích vô cùng.

Viên Thiên Dã gật đầu” Ngô Bình Cường đã nguyện vì công tử mà cống hiến sức lực, nhưng lần này là dành cho Ngô Thái Vân. Ngô Thái Vân, ngươi có bằng lòng hay không ?”

Ngô Thái Vân biết chuyện sau khi học xong phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nàng cũng biết không thể cứ ở mãi trong sơn trang này, sống cuộc sốn nhàn nhã tự tại. Công tử cho các nàng học nghề là muốn ngày sau có chỗ trọng dụng. Công tử muốn phái mình đi làm nhiệm vụ, hoàn toàn không cần phải hỏi ý kiến, mình chỉ có thể tuân mệnh. Nhưng công tử biết mình làm ra chuyện sai lầm còn hỏi ý kiến, chứng trong lòng công tử vẫn coi trọng mình, vẫn để ý tới cảm nhận của mình. Nghĩ thế, Ngô Thái Vân không khỏi thụ sủng nhược kinh” Thái Vân Nguyện ý”

“Tốt lắm.” Viên Thiên Dã cực kỳ hài lòng thái độ của huynh muội bọn họ” để ngươi đi làm nhiệm vụ này, thật ra không có gì nguy hiểm cũng không vất vả, mỗi tháng còn được năm mươn văn tiền tiêu vặt. Lần này ta khai ân, cho ngươi ứng trước ba tháng tiền tiêu vặt, ta sẽ cho người mang tiền đến cho cha mẹ ngươi, ngươi có gì muốn nói không ?”

Ngô Thái Vân mừng rỡ.

Nàng tự nguyện rời khỏi cha mẹ, từ nơi thâm sơn đến sơn trang này, lại nhiều lần đố kỵ ghen ghét Lâm Tiểu Trúc, chẳng qua là muốn được nổi bật, làm cho gia đình vinh dự, làm cho cha mẹ có được cuộc sống tốt đẹp mà thôi. Năm mươi văn tiền đối với người trong núi đã là một khoản tiền lớn, bây giờ nàng gởi về tới ba tháng tiền tiêu vặt. Có được khoản tiền này, cha mẹ, an hem của nàng nhất định sẽ được mọi người hâm mộ, kín ngưỡng nha.

“Không có, Thái Vân không có gì muốn nói . Cám ơn công tử, cám ơn đại ân của công tử” cảm động phát ra từ tâm làm nàng muốn rơi nước mắt

Viên Thiên Dã lại quay sang nhìn Ngô Bình Cường nói” trong khoản thời gian này, ngươi hãy hảo hảo cố gắng. Với sự coi trọng của ta đối với ngươi, tiền tiêu vặt sẽ còn nhiều hơn Ngô Thái Vân. Hơn nữa, nếu ngươi có thể lấy được danh hiệu đệ nhất hoặc sau khi làm nhiệm vụ làm ra thành tích nổi trội xuất sắc, ta sẽ cho phép ngươi mang cha mẹ đến, cùng hưởng phú quý. Khi ta giúp Ngô Thái Vân đưa tiền về nhà cũng có thể cho ngươi gởi số tiền hai lần được thưởng về cho người nhà ngươi”

“Đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Ngô Bình Cường nghĩ mình đã làm sai, tiền đồ nhất định rất ảm đạm không ngờ lại được ban ơn như vậy, kích động dập đầu liên tục.

Nghe ngoài viện truyền tới tiếng nói chuyện của Lâm Tiểu Trúc và Viên Thập, Viên Thiên Dã gật đầu” đứng lên đi, các ngươi cũng nếm thử mì lạnh Lâm Tiểu Trúc làm đi. Ngô Bình Cường, sau này ngươi phải học hỏi Lâm Tiểu Trúc nhiều, ngươi có ý tưởng gì hay cũng có thể. Quan hệ tốt với nàng, đối với ngươi chỉ có lợi chứ không hại”

“Dạ” Ngô Bình Cường lúc này hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Khi nói đến chuyện làm nhiệm vụ, Viên Thập liền đưa hai gã tùy tùng của Đường Viễn Ninh đi ra ngoài, đến khi nói xong, Tần quản sự mới đứng dậy đi ra cửa, bảo Lâm Tiểu Trúc cùng đám người Viên Thập đi vào.

Ăn một miếng mì lạnh do Lâm Tiểu Trúc làm, Du giáo tập mở to hai mắt nhưng không có lên tiếng mà lại ăn hết chén mì rồi mới buông đũa, cảm khái nói” Lâm Tiểu Trúc, ngươi phối hợp các nguyên liệu thật là tuyệt vời nha, không thừa cũng không thiếu, rất hoàn hảo”

Lâm Tiểu Trúc hé miệng cười:” Đa tạ Du giáo tập khen ngợi.”

Người khác được khen, luôn ra vẻ khiên tốn, Lâm Tiểu Trúc ngược lại luôn tươi cười nhận lấy, tính tình sảng khoái như vậy làm Du giáo tập rất thích. Lúc này nghe vậy, hắn cười ha hả, chỉ vào nàng nói” ngươi nha”

“Lâm Tiểu Trúc, ngươi làm món mì này rất ngon, không biết có bí quyết gì không ? có thể nói ra không ?” lúc này Ngô Bình Cường không còn ghen ghét Lâm Tiểu Trúc nữa, thành tâm thật tình muốn thỉnh giáo nàng.

“Ta chỉ là suy nghĩ lung tung, sau đó thì bắt tay thực hiện những suy nghĩ đó,may mắn có lầnlàm ra hương vị thơm ngon, nhưng phần lớn đều thất bại nha” Lâm Tiểu Trúc cười đáp.

Trong sơn trang, các học đồ không được đọc sách cũng chưa từng có kiến thức trước đó, hầu hết việc nhận biết nguyên liệu nấu ăn, chế biến món ăn. . . đều do các giáo tập dạy. Tầm nhìn có giới hạn lại không có tri thức thì làm sao có sáng tạo hay làm ra món ăn mới lạ gì. Còn nàng, trong đầu tích lũy văn hóa ẩm thực mấy ngàn năm của Trung Quốc, lại có kiến thức rộng rãi, ăn không ít các loại mỹ thực cho nên muốn chế biến món ăn mới, đối với nàng không hề khó.

Biết vậy, cho nên Lâm Tiểu Trúc không có đắc chí. Có được ưu thế mới thắng được người ta, có vẻ vang đâu mà đắc chí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.