Biết Vị Ký

Chương 131: Chất vấn



Viên Tri Bách nhìn mấy cái chén trên bàn, ngửi được hương vị thịt mà mình thích nhất, vui mừng như trẻ nhỏ được kẹo, cười đến tít mắt, tán thưởng nói” thoạt nhìn thì tay nghề của học đồ trong sơn trang cũng không tệ, nhất định không thua các đầu bếp khác”

Viên Thiên Dã đen mặt, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi

Phụ thân muốn ăn thịt, tuy mình vì sức khỏe của hắn mà không cho hắn ăn nhưng nếu để hắn tâm tình không thoải mái, tức giận đến phát sinh bệnh khác thì cũng là bất hiếu. Cho nên Viên Thiên Dã biết phụ thân dùng kế với ba học đồ cũng không ngăn cản bọn họ làm món thịt. Nhưng lúc này nhìn đầy bàn toàn là thịt nướng, tương vịt, vịt quay, thịt nai hầm, chân giò dê chiên, thịt chim trĩ om nấm hương. Toàn thịt là thịt, trong lòng hắn không thoải mái chút nào.

Đáng lý ra mấy món này phải do các đầu bếp tự mình đưa lên rồi đứng một bên giới thiệu từng món nhưng Viên Tri Bách không thể lộ diện cho nên mới để ba tùy tùng mang thức ăn lên. Trình tự đưa thức ăn cũng như quy tắc đầu bếp, lần lượt luân phiên, đầu tiên là Ngô Bình Cường, sau đó là Hạ Sơn, cuối cùng mới là Lâm Tiểu Trúc.

Đến lúc món ăn của Lâm Tiểu Trúc được đưa lên, cả Viên Thiên Dã, Du giáo tập, Mã giáo tập đều nhìn chằm chằm tay Viên Thập, hi vọng nàng cũng như lúc thi đấu lần đầu, làm ra món ăn mới mẻ lại tốt cho sức khỏe, có thể kích thích vị giác của Vương gia.

Trong ba học đồ, người đang lưu tâm nhất là Lâm Tiểu Trúc. Nàng có thể nghĩ tới những cái người ta không nghĩ ra, làm những chuyện người ta không làm được, cẩn thận lại chu đáo. Cho nên, mọi người luôn chờ mong những món do nàng chế biến ra.

Nhưng khi Viên Thập lấy từ trong thực hộp ra món thứ nhất là thịt nướng, món thứ hai là tương vịt, ai nấy đều thất vọng. Du giáo tập và Mã giáo tập còn liếc nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, xem ra là đồng bệnh tương lân. Hai người biết rõ thân thể và khẩu vị của Vương gia đều giảm sút, nhưng bản thân hai người lại không thể làm ra món có lợi cho sức khỏe lại kích thích vị giác của Vương gia, cho nên đành trông cậy vào một học đồ học nghề chưa tới ba năm, chưa từng gặp mặt Vương gia lại là một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi thay bọn họ giải quyết nan đề, đúng là anh hùng mạt lộ mà.

Đang lúc mọi người thất vọng, Viên Thập đưa món thứ ba ra, nhịn không được mà kinh ngạc hô lên một tiếng, liếc ra ngoài một cái

“Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?” Viên Thiên Dã cùng hai vị giáo tập đều lên tiếng hỏi, trong lòng biết có gì kỳ lạ. Bởi Viên Thập tuy thích nói chuyện nhưng tính tình cũng rất trầm ổn, nếu không nhìn ra manh mối sẽ không cả kinh như vậy. Nhưng từ xa nhìn tới chỉ thấy một mâm đồ ăn dường như có gà nướng được cắt thành từng miếng vuông vức chỉnh tề, bên trên có nước tương, còn dùng rau trang trí chung quanh cho đẹp, màu xanh của rau hòa với màu đỏ của thịt gà làm cho miếng thịt trở nên mê người.

“Hay đây là món gà chay ?” ba người vừa hoài nghi vừa nóng lòng, không hẹn mà cùng liếc nhìn Viên Tri Bách một cái, sợ hắn vừa rồi nghe Viên Thập kêu lên, đứng dậy đi qua xem thử. Nếu món gà chay của Lâm Tiểu Trúc có thể thay thế gà thật, làm cho Vương gia ăn thêm mấy món, thậm chí là thích hương vị này thì sau này có thể dùng thay thịt, đây là công lớn, nhất định sẽ được thưởng hậu a.

Viên Tri Bách tuy rằng mập mạp nhưng không phải là người phản ứng trì độn nếu không đã không sinh được đứa con như hồ ly Viên Thiên Dã, nghe Viên Thập kêu một tiếng, trong lòng liền sinh nghi. Lại thấy đứa con bảo bối cùng hai vị giáo tập mặt lộ vẻ kỳ lạ, hắn liền cảm thấy thức ăn kia có vấn đề nhưng vẫn ngồi yên một chỗ, định bụng lát nữa phải nhìn cho kỹ.

Hắn hận nhất là mấy thức ăn chay. Rõ ràng là đồ chay còn làm y chang món mặn, cái này chẳng khác nào ra vẻ cao thượng ăn chay nhưng trong lòng luôn nhớ mùi vị của thịt cá, khác nào lừa đời lấy tiếng, trong ngoài không đồng nhất. Nếu học đồ kia thực sự làm ra món chay như vậy, chắc chắn là không có cửa với danh hiệu đệ nhất rồi.

Viên Thập đặt gà nướng lên bàn xong, lại lấy ra thịt kho tôm, dưa chuột xắt lát, cuối cùng là một chén canh cá.

“Gia, đồ ăn đã được đưa lên” Viên Thập cùng Đường An đem bàn thức ăn đến gần chỗ Viên Tri Bách, cho hắn thuận tiện gắp thức ăn

Lẽ ra là Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh sẽ cùng ăn với hắn nhưng lúc này Viên Thiên Dã đang giận hắn, cho nên hắn đành phải ăn một mình. Viên Tri Bách cũng không thèm để ý, chỉ cần có thịt ăn, ăn một mình cũng không sao.

Món ăn ba học đồ làm đều đã đặt lên bàn. Viên Tri Bách lập tức đi tới chỗ món gà của Lâm Tiểu Trúc, dùng đũa gắp một miếng, cẩn thận nhìn nhìn, sau đó liền để lên bàn, hừ lạnh một tiếng” dù làm rất giống cũng không lừa được gia”

Sau đó hắn phất phất tay:” Đuổi người làm món này ra ngoài, danh hiệu đệ nhất coi như không có duyên với nàng”

“Cái gì?” Ba vị giáo tập sắc mặt biến. Mọi người mong chờ nhất vào món nàng làm, lại không ngờ chưa được ăn qua đã bị đuổi ra ngoài, quá thảm nha.

Viên Thiên Dã cau mày, nhìn thoáng qua Viên Thập.

Viên Thập thấy Vương gia không nói tiếng nào đã đi tới bên này, còn tự tay gắp đồ ăn, trong lòng đã bồn chồn, nghe hắn nói xong thì suýt ngất xỉu. Không cần người khác nói, hắn cũng biết mình đã hại Lâm Tiểu Trúc. Viên Thiên Dã liếc hắn một cái, tuy không có cảm xúc gì nhưng Viên Thập biết công tử đang tức giận mình, có thể sau này mình không được ở bên cạnh công tử nữa.

Viên Tri Bách thấy sắc mặt Viên Thập tái nhợt, quay đầu hừ lạnh nói với Viên Thiên Dã” ngươi đừng trách Viên Thập, dù hắn không kêu, ngươi nghĩ dựa vào đầu lưỡi của ta không phát hiện ra đó là đồ chay sao ?” nghĩ mình đã nói như vậy mà tiểu học đồ này còn dám lấy giả thành thật, trong lòng cực mất hứng, cho dù là con bảo bối của mình cũng bắt bẻ.

Du giáo tập nghe vậy, cười khổ một tiếng, nhìn Mã giáo tập lắc đầu. Vương gia luôn yêu chiều công tử mà giờ nói nặng như vậy, xem ra trong lòng rất tức giận. Lâm Tiểu Trúc thua chắc rồi.

Ngoại trừ mấy câu đó, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh cho nên tuy Viên Tri Bách không cần lớn tiếng, đám người Lâm Tiểu Trúc đứng bên ngoài đều nghe được.

Không ai biết người kia nấu món gì, mãi cho tới khi đám người Đường An đọc tên từng món thì mới biết được. Cho nên Lâm Tiểu Trúc nghe Viên Tri Bách nói vậy, biết món tố gà của nàng làm khách quý mất hứng, hơn nữa còn chưa ăn qua đã bị loại

Trong lòng nàng quýnh lên, tiến lên một bước, thi lễ nói” vị khách quý này, không biết ngài có còn cha mẹ, có con cái hay không ?” nghe thanh âm của hắn thì hình như không còn trẻ nữa.

Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường chấn kinh.

“Tiểu Trúc.” Hạ Sơn khẽ quát một tiếng, muốn ngăn Lâm Tiểu Trúc đừng nói nữa.

Tuy bọn họ không biết nội tình trong phòng nhưng có thể cảm nhận được áp lực. Vị khách quý kia ngay cả công tử cũng dám khiển trách, cho thấy thân phận và địa vị rất cao. Quan lớn nhất mà bọn họ từng gặp cũng chỉ là lý chính trong núi. Công tử toàn thân quý phái, không biết cao hơn lý chính bao nhiêu bậc, đối với họ giống như là một ngọn núi. Mà vị khách quý này còn cao hơn cả núi, ở trước mặt công tử cũng dám mắng, Lâm Tiểu Trúc sao không biết phân biệt nặng nhẹ, lớn mật nói chuyện như vậy, chẳng lẽ muốn chết sao ?

Cùng lúc với Hạ Sơn, Du giáo tập cũng tức giận quát” Lâm Tiểu Trúc” . Mấy năm nay, hắn đối đãi với nàng như là cháu gái, đương nhiên không muốn nàng bị trách phạt. Vương gia tuy không giống Thụy vương một tay che trời, còn bị hắn hại ấu tử nhưng cũng không vị thế mà có ai dám khinh thường hắn. Đại thần trong triều, không ai dám thất lễ trước mặt hắn, đừng nói là Lâm Tiểu Trúc thân phận như vậy lại dám lớn mật chất vấn.

“Nga?” Viên Tri Bách ngoại trừ bị phụ hoàng quở trách, chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, không khỏi thấy mới mẻ. Ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Lâm Tiểu Trúc. Bức rèm chỉ ngăn người bên ngoài nhìn vào trong, còn người bên trong lại thấy rõ ràng. Chỉ thấy giữa phòng, ngoại trừ hai tiểu tử cao lớn còn có một cô nương. Vị cô nương này đại khái mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc dài đen bóng, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, hai mắt trong vắt như suối lại sáng ngời, hàng mi dài chớp chớp, nhìn qua vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Một tiểu cô nương xinh đẹp ? liếc mắt một cái, thấy ánh mắt con mình nhìn nàng, trong mắt vừa giận vừa lo lắng, cảm giác có ý tứ hẳn.

Viên Tri Bách quay về chỗ ngồi, ngồi xuống, hừ một tiếng rồi nói” lão gia ta đương nhiên có cha sinh mẹ dưỡng, có con cái. Sao, tiểu cô nương có gì muốn nói” .

Hạ Sơn lo lắng, Du giáo tập tức giận, Lâm Tiểu Trúc đều cảm nhận được nhưng lời đã nói ra miệng, nàng không định dừng lại. Là một người yêu thích ẩm thực, là một đầu bếp làm ra món ăn ngon, nàng cũng có nguyên tắc làm người của mình. Chẳng thành nàng không gặp người ham thích ăn uống đến mức xem nhẹ sức khỏe bản thân như vị khách quý này thì thôi, nếu đã gặp, còn để hắn ăn thức ăn nang làm, muốn nàng câm miệng. Thực xin lỗi, nàng làm không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.