Biết Vị Ký

Chương 133: Đem nha đầu kia cho ta đi



Nghe vậy, mọi người đều lo lắng nhìn Lâm Tiểu Trúc . Đoan vương là người nham hiểm, ngoài mặt luôn làm ra vẻ thâm tình nhưng thật ra lại rất lãnh khốc vô tình. Vương gia lại là người trọng tình, nhiều lần bị hắn chèn ép nhưng từ sau khi Viên Thiên Dã bị hạ độc, Vương gia tuy cũng đã biết cách hư tình giả ý nhưng vẫn hận nhất những người trong ngoài không đồng nhất.

Nếu lần này nàng toàn làm món chay lại nói một đống đạo lý như vậy, làm cho Vương gia chịu thưởng thức món chay của nàng, nếu nàng làm hắn không bất mãn vậy thì quá tốt, chẳng những có được cảm tình của Vương gia mà công tử cũng sẽ nhớ ơn nàng. Nhưng nàng lại vì cố ý chiều theo khẩu vị của Vương gia mà làm thịt nướng và tương vịt, cho dù có tài ăn nói thế nào, cho dù có trăm cái miệng cũng khó bào chữa cho mình. Nếu Vương gia thực sự tức giận, đánh nàng hai mươi đại bản thì là chuyển nhỏ, nếu hắn thực sự chán ghét nàng, vậy thì nàng khó sống ở sơn trang rồi, còn chuyện của nàng và công tử nữa. . .

“Lâm Tiểu Trúc có thể thuyết phục được dượng, ngươi yên tâm đi” có dượng ở đây, Đường Viễn Ninh vẫn luôn thành thật nhích sát Viên Thiên Dã, nhỏ giọng an ủi hắn.

Viên Thiên Dã cười cười, lắc đầu. Ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng nho nhỏ bên ngoài, hồi lâu mới chịu dời mắt. Còn gì bằng nữ tử trong lòng tâm ý linh thông với mình, có thể hỗ trợ, giúp đỡ mình khuyên can phụ thân còn tạo được hiệu quả rất tốt. Những lời khuyên giải, an ủi vừa rồi, ngay cả nhà hùng biện đại tài cũng chỉ nói được như thế là cùng. Như vậy bảo nàng diễn giải hai món ăn kia và thuyết phục phụ thân không trách phạt nàng thì có gì khó. Tài ăn nói nhạy bén của nha đầu này, không phải đến giờ hắn mới biết, hơn nữa nếu thực sự chọc giận phụ thân, vẫn còn có hắn ở đây.

Ai nấy đều hết sức sốt ruột, Hạ Sơn tiến lên, khom người thở dài, đang tính lên tiếng thì Lâm Tiểu Trúc đã lanh tay lẹ mắt túm lấy hắn, lên tiếng trước” không biết quý nhân thấy thịt nướng và tương vị Tiểu Trúc làm có khác gì món thịt nướng và tương vịt khác không ?”

Mọi người nhất thời ngẩn ra. Hay là món ăn này của nàng có gì ảo diệu bên trong ? Mã giáo tập và Du giáo tập bất chấp việc đi quá giới hạn, lập tức nghểnh cổ nhìn vào trong bức rèm, muốn xem món ăn Lâm Tiểu Trúc làm có gì khác biệt so với món của Ngô Bình Cường và Hạ Sơn. Bọn họ là đầu bếp, chỉ liếc mắt liền thấy màu sắc hai món ăn này không giống nhưng không có lên tiếng, chút chuyện nhỏ này, vẫn nên để Vương gia tự khám phá ra tốt hơn.

Viên Tri Bách cẩn thận quan sát, gật đầu nói” ân, ngươi làm hai món ăn này, khác với hai người kia ở chỗ màu sắc đỏ tươi” rồi quay đầu hỏi với ra bên ngoài” có nguyên nhân gì ?”

Lâm Tiểu Trúc khom người, cung kính đáp” Tiểu Trúc làm hai món mặn kia, thực ra chỉ thêm một loại nguyên liệu, không chỉ làm cho thịt béo mà không ngấu còn có thể trị liệu cho những người mập mạp, ít vận động khiến cho đau đầu, tim đập nhanh. . . Loại nguyên liệu này có tên là Hồng khúc mễ, do Tần quản sự mang từ quê nhà tới”

“Nga?” Viên Tri Bách nghe vậy hai mắt tỏa sáng, kinh hỉ không thôi. Có thể làm cho thân thể khỏe mạnh lại được ăn thịt như vậy không chỉ mình cao hứng mà người nhà cũng không cần lo lắng nữa. Đây không phải là đẹp cả đôi đường, là chuyện mình vẫn luôn mong muốn sao ?

Viên Thiên Dã là một đại phu, không chấp nhận được chuyện không căn cứ như vậy liền nhướng mày nhìn Tần quản sự hỏi” có vật như vậy sao ?”

Tần quản sự nghe đến ba chữ hồng khúc mễ liền sững sờ, lúc này thấy công tử lên tiếng hỏi vội khom người nói” bẩm công tử, thuộc hạ quả có mang từ quê nhà tới một loại nguyên liệu nấu ăn gọi là hồng khúc mễ. Thật không dám giấu công tử, ở quê chúng ta, thứ này chỉ dùng để nhuộm màu, làm cho thức ăn có màu đỏ vui mắt, còn nó có công hiệu chữa bệnh hay không, thuộc hạ không rõ”

Viên Thiên Dã nhìn ra ngoài” Lâm Tiểu Trúc, sao ngươi nói có thể trị bệnh ? ngươi căn cứ vào cái gì hay là lại nghe gia gia ngươi nói ?”

“Thời điểm khi ông nội ta rời núi từng gặp qua một người họ Lý. Nhà này thích nhất là món thịt nướng nhưng trong nhà không có ai mập cả, thân thể đều rất khỏe mạnh, kể cả người già, hơn nữa thịt nướng nhà bọn họ rất ngon. Sau khi nghe ngóng thì biết được do có cho thêm hồng khúc mễ” . Lâm Tiểu Trúc đã chuẩn bị sẵn lý do để đối đáp, nói là sự thật, chỉ là không xảy ra ở thời không này mà thôi.

“Haiz, ta tin tưởng lời tiểu cô nương này” Viên Tri Bách ước gì Lâm Tiểu Trúc có thể nói nhiều đạo lý hơn, ngưới tốt cho lộc ăn, cho nên lúc này rất ủng hộ nàng.

Ở chung ba năm, Viên Thiên Dã cũng biết Lâm Tiểu Trúc thoạt nhìn lớn gan kiêu ngạo nhưng thật ra tính tình rất trầm ổn, cẩn thận sẽ không vì muốn thoát khỏi trừng phạt mà hồ ngôn loạn ngữ, lại càng không vì danh hiệu đệ nhất mà ăn nói bừa bãi, làm chuyện mai một lương tâm. Hơn nữa nha đầu kia luôn tạo ra kỳ tích, biến chuyện không thể thành có thể. Cho nên tuy miệng chất vấn mà lòng đã tin hơn phân nửa, thấy phụ thân nguyện ý tin nàng thì cũng không nhắc lại nữa.

Hắn làm như vậy khiến cho Viên Tri Bách lấy làm lạ. Chuyện liên quan tới sức khỏe của mình, nhi tử lại là người thận trọng, nếu là bình thường hắn sẽ không dễ dàng buông tha việc này mà sẽ yêu cầu Lâm Tiểu Trúc đưa ra chứng cớ rõ ràng thế nhưng lúc này hắn lại không truy vấn tiếp, giống như là chấp nhận lời giải thích của nàng. Chuyện này đáng để phải suy nghĩ đây.

Nhưng Viên Tri Bách cũng không nói thêm, chỉ cầm đũa, gắp một miếng thịt nướng cho vào miệng. Nói thì dễ, phải xem thực lực thế nào.

Rượu nồng, nước tương đậm đà, vị ngọt của đường phèn còn có chút vị chua thoáng qua của hồng khúc mễ, độ lửa thích hợp khiến cho miếng thịt ba chỉ dung hợp hoàn toàn giữa nạc và mỡ, không gây cảm giác đầy mỡ. Mềm mà không xảm, hương vị thơm ngon. Cắn một miếng, cảm giác mùi gừng, mùi gia vị hòa với mùi thịt lan tỏa khắp khoang miệng, vị thơm quanh quẩn nơi đầu lưỡi, mãi không tiêu tan.

“Hảo, Hảo, Hảo!” Viên Tri Bách lòng tràn đầy tán thưởng, liên tục khen ngợi.” lão Du, lão Mã, khó trách các ngươi không để ý tới bản thân mà cầu tình cho tiểu cô nương này. Tài hoa của tiểu cô nương này rất cao, đúng là trò giỏi hơn thầy. Món thịt nướng này của nàng, so với các ngươi chỉ có hơn chứ không kém. Đến, đến, các ngươi đến nếm thử đi”

Đồ tốt, đương nhiên muốn chia sẻ với mọi người để cùng nhau tán thưởng, vậy mới có tư vị. Cho nên Viên Tri Bách rất vui vẻ mà kêu Viên Thiên Dã, Đường Viễn Ninh cùng ba vị giáo tập cùng thưởng thức.

“Lâm Tiểu Trúc, thịt kho tàu có hương vị như vậy, có phải vì cho thêm hồng khúc không ?” người kinh ngạc nhất là Tần quản sự. Hắn không ngờ hồng khúc của quê mình lại có công hiệu như vậy

“Không chỉ do hồng khúc, mà cách chế biến món này cũng rất đặc biệt” Lâm Tiểu Trúc lấy trong lòng ra mộ tờ giấy” đây là bí phương làm món kho tàu, kính hiến cho quý nhân”

Chuyện này, nàng đã sớm nghĩ tới . Thịt đông pha khác với thịt nương, có lẽ do không dùng dầu, hơn nữa thời gian chế biến lại lâu nên không chỉ hương vị thơm ngon mà còn không ngán. Lại thêm thịt nướng được ướp với hồng khúc, ăn càng thêm ngon. Vì suy nghỉ nửa ngày, quyết định cho hai món này để tham gia thi đấu. Coi như là một cách để hồi báo Viên Thiên Dã. Với sự thông minh của hắn, chắc chắn sẽ biết tới tổn thất của nàng, để hắn thiếu nàng một cái nhân tình, có thể sau này sẽ có dịp dùng tới. Hơn nữa nếu quý nhân cao hứng, nói không chừng sẽ thưởng lớn cho nàng. Viên Thiên Dã không thể ngăn cản người khác thưởng tiền cho nàng nha.

Viên Toàn từ bên trong đi ra nhận lấy bí phương đem vào cho Viên Tri bách. Viên Tri Bách là một người từng trải, tuy không có xuống bếp nhưng cũng biết cách làm thịt nướng thế nào, cho nên vừa nhìn bí phương đã biết nó rất khác biệt.

Hắn đọc kỹ một lượt rồi cẩn thẩn để vào trong lòng, tâm tình vô cùng tốt, hô lên” thưởng năm lạng”

“Gia thưởng cho Lâm Tiểu Trúc năm lượng vàng” Viên Toàn theo lệ hô lên rồi lấy trong lòng ra năm lượng vàng thưởng cho Lâm Tiểu Trúc, lòng thầm thấy may mắn vì mình có chuẩn bị. Hắn nghĩ hôm nay thi đấu, nếu có học đồ nào làm món ăn ngon, không chừng Vương gia cao hứng sẽ muốn thưởng cho nên mới mang theo một ít bạc và vàng, không ngờ lại có dịp dùng tới.

Năm lượng vàng tương đương với năm mươi lượng bạc, tuy so với lão gia tử bán bí quyết được năm trăm lượng thì vẫn còn kém xa nhưng vốn chỉ định cho không để lấy lòng Viên Thiên Dã, giờ được như vậy cũng đã là nhiều. Lâm Tiểu Trúc thật lòng hướng về bức rèm hành lễ tạ ơn” tạ quý nhân ban thưởng”

Viên Tri Bách không phải nhịn ăn mà vẫn có sức khỏe tốt, ai lại không muốn. Hôm nay có được thu hoạch lớn như vậy, tâm tình rất tốt liền nổi tính trẻ con, quay đầu nói với Viên Thiên Dã” ta muốn ngươi đưa cho ta tiểu nha đầu này về làm đầu bếp, ngươi nghĩ sao ?”

“Vậy không được” Viên Thiên Dã không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức đáp lời, nói xong cũng thấy sửng sốt nhưng hắn phản ứng mau, rất nhanh liền tìm được cái cớ, cười cười nói với Viên Tri Bách” nha đầu này, một là không hiểu quy củ, làm việc lỗ mãng, ngươi thấy vừa rồi nàng nói chuyện đó, suýt chút nữa là bị ngài kéo ra ngoài đánh hai mươi đại bản rồi. Phu nhân ở nhà quan trọng nhất là quy củ, nếu nha đầu kia đến quý phủ, chắc chắn ngày nào cũng bị ăn đòn rồi, đến lúc đó không đến nửa tháng sẽ bị bán đi, như vậy uổng công ta bồi dưỡng ba năm cũng mai một khả năng trù nghệ của nàng. Thật ra ngài cũng không phải không có nàng không được, đã có bí phương của món thịt nướng kia rồi, tùy tiện tìm một đầu bếp đều có thể làm được”

Nói xong quay đầu liếc mắt ra ngoài mộ cái, tuy bên ngoài không nhìn lấy bên trong, hắn có nháy mắt cũng vô dụng nhưng Lâm Tiểu Trúc và hắn tâm ý liên thông, hẳn có thể hiểu được sự khó xử của hắn, sẽ nói nàng nguyện ý ở lại sơn trang chứ không cùng quý nhân rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.