Biết Vị Ký

Chương 143: Thỉnh cầu



Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy hắn vẫn rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện phiếm với nàng, cẩn thận suy nghĩ đáp” thực ra ở chung với nhau, mỗi ngày đều là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, quan hệ không tốt sẽ không ổn. Ta chỉ có thể chủ động hơn, đối xử tốt với hắn, hi vọng hắn sẽ hiểu được”

“Làm vậy rất vất vả. Đối với một số người, dù ngươi quỳ trước mặt hắn cầu xin, chưa chắc đã có được cảm tình của hắn, ngược lại còn bị hắn xem là hèn mọn. Hơn nữa, đối xử tốt với ngươi đồng nghĩa hắn sẽ phải quay lưng lại với người đã có quan hệ tốt với hắn trước đó, muốn hắn từ bỏ đối phương mà xem trọng ngươi là rất khó” Viên Thiên Dã dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi, đưa tay xoa mi tâm.

Lâm Tiểu Trúc tâm niệm vừa động, nhìn về phía hắn, lời này của hắn là có ý gì? Chẳng lẽ hắn ở bên ngoài gặp phải vấn đề gì khó giải quyết sao?

“Được rồi, không có việc gì. Ta sẽ nói với lão Vương, hắn sẽ không lại khó dễ ngươi, yên tâm đi” Viên Thiên Dã đứng lên, khoát tay, ý bảo Lâm Tiểu Trúc có thể đi

Tuy tối qua bệnh của hoàng đế đã chuyển nguy thành an nhưng nhiều lắm cũng chỉ được hai, ba tháng nữa, mà Chung tướng quân vẫn chậm chạp không chịu thể hiện thái độ. Hắn nghĩ mãi cũng không tìn ra biện pháp, trong lòng rất phiền, không biết sao lại muốn tìm Lâm Tiểu Trúc nói chuyện, lát nữa còn phải triệu tập mọi người đến nghị sự.

“Tiểu Trúc cáo lui.” Lâm Tiểu Trúc bưng khay, đi tới cửa liền dừng lại, xoay người nói với Viên Thiên Dã” công tử không cần lo lắng cho Tiểu Trúc. Tiểu Trúc cho rằng, chỉ cần là người, đều có nhược điểm và sở thích. Tìm kiếm nhược điểm của hắn, tìm hiểu sở thích của hắn, từ đó một mặt đánh vào nhược điểm, mặt khác lại thỏa mãn sở thích của hắn, dần dần có thể làm thay đổi cách nhìn của hắn. Tỷ như Vương sư phụ, nếu hắn sợ vợ, ta sẽ tìm hiểu thứ thê tử hắn yêu thích; nếu hắn thích nghiên cứu trù nghệ như vậy ta sẽ chế biến mấy món mới cho hắn nhìn thử một chút; nếu hắn thích uống rượu, vậy ta sẽ nhờ Chu Vân đi mua về rồi cùng uống với hắn. Ngoài ra, lại gây mâu thuẫn giữa hắn và Thính Vũ, chia rẽ kẻ địch. Một bên đưa băng, một bên sưởi ấm hòa tan, hai bút cùng vẽ, lâu dần, nhất định có hiệu quả”

Nói xong quỳ gối thi lễ rồi rời đi

Viên Thiên Dã càng nói, nhíu mày càng sâu, vẻ mặt ngưng trọng, miệng lẩm bẩm” tìm kiếm nhược điểm, tìm hiể sở thích, vừa đánh vừa xoa, phân hóa trận doanh địch nhân…”

Bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, hô lớn” Viên Cửu”

Lập tức một bóng người xuất hiện, thi lễ nói” có thuộc hạ”

“Mau triệu tập đám người Viên Thành, ở chỗ cũ, nghị sự”

“Dạ” nháy mắt đã không thấy bóng dáng Viên Cửu đâu.

Viên Thiên Dã bưng ly trà đã lạnh lên uống một hớp rồi đi đến thư phòng, lát sau, trong thư phòng không có bóng dáng một ai.

Thời điểm cơm chiều, Lâm Tiểu Trúc phát hiện tâm tình của Viên Thiên Dã dường như rất tốt, u sầu trong mắt đã không còn nữa, khi nói chuyện với nàng còn cười thành tiếng, liền biết tình huống có tiến triển, nàng cũng rất cao hứng.

Khi biết Viên Thiên Dã vì mưu cầu đại sự mà ở sơn trang bồi dưỡng nhân sự, nàng liều hiểu trước khi đại sự của hắn hoàn thành, nàng không thể có được tự do. Nàng ở bên cạnh hắn không lâu lại bắt gặp hắn cải trang thành hai thân phận khác nhau, nắm giữ càng nhiều bí mật, càng khó rời khỏi hắn, trừ phi đại sự của hắn hoàn thành. Cho nên nàng thật tâm hi vọng mọi chuyện của Viên Thiên Dã có thể tiến hành thuận lợi.

Theo trực giác của nàng, nếu hắn đưa nàng đến kinh thành, nghĩa là hắn sẽ ở lại đây một thời gian dài. Như vậy cũng có nghĩa đại sự của hắn đã rất khẩn cấp, hắn không thể không ở lại đây. Dù là thành công hay thất bại, rất nhanh sẽ có kết quả.

“Công tử, Tiểu Trúc có thể cầu ngài một chuyện không?” thừa lúc hắn đang cao hứng, Lâm Tiểu Trúc nhanh chóng tận dụng thời cơ

“Nói đi” Viên Thiên Dã đặt ly trà xuống, nhìn Lâm Tiểu Trúc

“Ngươi nói.” Viên Thiên dã buông ly trà, nhìn Lâm Tiểu Trúc.

“Ta có thể ra ngoài đi dạo không?” đưa ra yêu cầu khó nhất

“Không được” Viên Thiên Dã lập tức từ chối

“Vì sao? Ta lớn như vậy, chưa từng thấy chỗ nào đông người, náo nhiệt như vậy nha”

Viên Thiên Dã thấy nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt vái, bộ dáng đáng thương, trầm mặc nói” bên ngoài chẳng những nhiều người, đường xá lại chằng chịt, ngươi đi lạc thì làm sao? Chờ thêm vài ngày, ta rảnh sẽ đưa ngươi đi”

Đi với ngươi thì còn gì để nói nữa, Lâm Tiểu Trúc oán thầm, ngẩng đầu liếc Viên Thiên Dã một cái rồi lại rũ mắt nói” ta có thể đi cùng Chu Vân, sẽ không bị lạc”

“Ngươi cùng Chu Vân rất quen thuộc?” Viên Thiên Dã lập tức ngồi thẳng người

“Trừ bỏ ngài cùng Viên Thập đại ca, những người khác ta không có quen” Lâm Tiểu Trúc vội đáp. Nàng phát hiện vị chủ tử này chắc kiếp trước là cái hủ dấm” chỉ là Ngô quản gia từng nói Chu Vân phụ trách mua vật dụng, mỗi ngày đều ra ngoài. Ta đi theo hắn, cam đoan sẽ không chạy loạn”

“Không được.” Viên Thiên Dã bộ dáng không thương lượng, thấy nàng chu miệng ra vẻ tức giận liền nói” vài ngày nữa ta rảnh sẽ đưa ngươi, đến lúc đó ngươi thích gì, ta sẽ mua cho”

“Vậy được rồi.” Lâm Tiểu Trúc đạt được mục đích, trong lòng rất vui, liền thừa thắng xông lên” nếu không được xuất môn, ở nhà rất buồn. Công tử, ta có thể đến thư phòng ngài mượn mấy cuốn sách không?”

Viên Thiên Dã thầm nghĩ: trong phòng có cơ quan, bình thường đều có ám vệ canh gác, hạ nhân không thể tiếp cần, sao có thể đáp ứng nàng” ngươi muốn đọc sách gì, ta tìm cho ngươi”

“Lịch sử, du ký linh tinh đều được.” mục đích thứ hai cũng đạt được, Lâm Tiểu Trúc vui rạo rực

Lâm Tiểu Trúc, ngươi bị áp bức nô dịch lâu rồi, dễ dàng thỏa mãn quá! Nàng tự chế nhạo bản thân

Mấy ngày kế tiếp, Thính Vũ và đám người lão Vương ở trong phòng dưỡng thương, không có ai gậy sự. Lâm Tiểu Trúc cũng xem sách, thỉnh thoảng nhờ Chu Vân mua bút mực để luyện chữ, cũng bắt đầu thích ứng cuộc sống nhàn tản ở đây, mỗi ngày chỉ qua lại giữa phòng bếp nhỏ và tiểu viện. Cuộc sống cũng rất thoải mái.

Hôm nay, nàng ở trong phòng viết lại công thức các món ăn mà lão gia tử đã cho nàng thì ngoài cửa vang lên thanh âm của Viên Thập” Lâm Tiểu Trúc, công tử tìm ngươi”

“Đến đây.” Lâm Tiểu Trúc vội lấy lửa thiêu hủy mấy thực đơn rồi mới đi mở cửa, trong lòng cảm thấy buồn bực, mấy ngày nay Viên Thiên Dã bận tới mức như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hơn nữa có chuyện gì cũng sẽ sai Tảo Tuyết hay Thập Dương đến gọi nàng, lúc này sao lại rảnh rỗi bảo Viên Thập tới tìm nàng chứ?

“Viên Thập đại ca, công tử gọi ta có chuyện gì?”

Viên Thập vẻ mặt nghiêm túc:” lát nữa ngươi sẽ biết” rồi cùng Lâm Tiểu Trúc đến thư phòng của Viên Thiên Dã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.