Biết Vị Ký

Chương 156: Kích tướng



Viên Thiên Dã cũng muốn nếm thử nhưng lại không mặt mũi nào, nghĩ Lâm Tiểu Trúc dù sao cũng là đầu bếp nhà mình, sau vườn vẫn còn mấy bụi chuối tây, lúc nào muốn ăn,bảo nàng làm là được nên ngồi yên phụng phịu, không để ý tới món ăn mới của Lâm Tiểu Trúc.

Nếu là bình thường, Lâm Tiểu Trúc sẽ cho Viên Thiên Dã bậc thang để bước xuống, dù sao đây cũng là chủ tử của nàng, hắn cao hứng nàng mới có được những ngày vui vẻ. Nhưng vì muốn kích thích Viên Thiên Dã, nên nàng không để sắc mặt đen thui của hắn, nhiệt tình giới thiệu với Đường Viễn Ninh” món này, dùng nước ấm ngâm để giảm vị chát của chuối tây, sau đó nhúng vào bột rồi đem chiên nên mới giòn thơm như vậy, hơn nữa bản thân nó đã ngọt, nên mới có hương vị độc đáo”

Từ nhỏ đến lớn, Viên Thiên Dã luôn thong dong bình tĩnh, thông minh đĩnh ngộ, là tấm gương mà các bậc trưởng bối muốn con cháu mình học tập. Hắn giống như một ngọn núi lớn, gây áp lực rất lớn đối với Đường Viễn Ninh. Cho nên tuy hắn rất nể phục Viên Thiên Dã, tình cảm cũng rất sâu đậm nhưng nếu có cơ hội nhìn hắn kinh ngạc, Đường Viễn Ninh vẫn cảm thấy đây là chuyện khoái trá nhất trên đời. Lúc này thấy Viên Thiên Dã bị Lâm Tiểu Trúc làm cho đen mặt, Đường Viễn Ninh cảm thấy rất vui. Hắn dương dương đắc ý gắp thêm mấy đũa, liên tục nói” ngon, ngon”, còn quay sang nói với Đường Uy” thưởng thêm cho Lâm Tiểu Trúc mười lượng bạc”

Sắc mặt của Viên Thiên Dã đen thêm mấy phần, Đường Viễn Ninh lại càng vui sướng. Cảm thấy chút nữa có bị biểu huynh hạ phấn ngứa thì cũng đáng giá.

“Đa tạ Đường công tử.” Lâm Tiểu Trúc không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, mắt cong tít lại, thành tâm thành ý thi lễ với Đường Viễn Ninh, nhận lấy bạc từ Đường Uy rồi tranh thủ rèn sắt khi còn nóng” đáng tiếc nô tỳ không thể ra ngoài đi dạo, nếu có cơ hội nếm thử món ăn vặt ở kinh thành, nhìn thấy những nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, nô tỳ tin tưởng nhất định có thể làm được nhiều món mới cho Đường công tử thưởng thức” nói xong còn nhìn Đường Viễn Ninh tràn đầy hi vọng.

Đường Viễn Ninh mấy năm nay cũng Lâm Tiểu Trúc đấu khẩu nhiều lần, tiếp xúc với nàng nhiều, chỉ số thông minh cũng tăng lên. Cho nên nghe nàng nói vậy, lại nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của nàng, quay đầu thì thấy bản mặt thối của biểu huynh liền bỏ đũa xuống, cười nói” ha ha, chuyện có đáng gì? Vừa lúc hôm nay bản công tử không có việc gì làm, mang ngươi ra ngoài dạo chơi, cho ngươi khỏi nói mình đáng thương như vậy” nói xong quay sang Viên Thiên Dã” biểu huynh, ta nghĩ ngươi sẽ không có Lâm Tiểu Trúc thì không có cơm ăn chứ? Hôm nay cho ta mượn nàng một lát đi. Yên tâm, đến tối, cam đoan sẽ hoàn trả nàng không mất một sợi tóc nào”

Lâm Tiểu Trúc nghe vậy, âm thầm vui vẻ. Đường Viễn Ninh này càng ngày càng biết nói chuyện. Nào là rời khỏi Lâm Tiểu Trúc thì không có cơm ăn, nào là hoàn trả không mất một sợi tóc nào? Nếu Viên Thiên Dã không cho nàng ra ngoài dạo phố thì đúng là không có nàng sẽ không có cơm ăn sao? hay là lo lắng an nguy của nàng, muốn bảo hộ nàng dưới đôi cánh của mình, không cho nàng xa rời nửa bước. Những lời này đúng là kích thích rất lớn với những người kiêu ngạo như Viên Thiên Dã. Xem ra nguyện vọng đi dạo phố lập tức thành hiện thực rồi.

Nhưng Viên Thiên Dã có thể làm núi lớn đè áp Đường Viễn Ninh, công phu không phải tầm thường. Để Đường Viễn Ninh nói xong, hắn chậm rãi bưng ly trà lên nhấp một ngụm, đặt chén xuống rồi mới ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc” Lâm Tiểu Trúc, ngươi vẫn là hạ nhân trong phủ của ta phải không?”

Lâm Tiểu Trúc rũ mắt xuống mâu, đáp:” Công tử nói phải thì phải, nói không đúng thì là không đúng”

Nói vậy là sao? Viên Thiên Dã cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn nàng” ngươi bán thân làm hạ nhân Viên phủ ta, không xin chỉ thị của chủ tử đã tự tiện để người ta mang ngươi xuất phủ là đạo lý gì?”

Lâm Tiểu Trúc thực vô tội nhìn hắn một cái:” Là Đường công tử nói muốn mang nô tỳ đi ra ngoài, nô tỳ cũng không có thỉnh cầu.”

“Không phải ngươi thỉnh cầu?” Viên Thiên Dã ra vẻ ngạc nhiên, sau đó quay sang Đường Viễn Ninh” xin lỗi, biểu đệ. Ngươi vừa rồi cũng nghe rồi đó, không phải ca ca không cho nàng đi mà là nha đầu kia không muốn đi ra ngoài”

“Nô tỳ cũng chưa nói là không muốn ra ngoài, chỉ là chuyện dạo phố do Đường công tử đề xuất trước mà thôi” Lâm Tiểu Trúc vội vàng biện hộ” nô tỳ vẫn muốn ra ngoài, công tử, ngài cho phép đi” . Nàng đã xem nhẹ trình độ phúc hắc của tiểu hồ ly này rồi.

“Nga, ngươi đây là xin chỉ thị ta?” Viên Thiên Dã vẫn bộ dáng nhàn nhã.

Lâm Tiểu Trúc không có biện pháp, chớp chớp ánh mắt nhìn hắn, áp dụng chiến thuật năn nỉ” thỉnh cầu công tử cho phép Tiểu Trúc ra ngoài đi dạo” nhìn đi, ngay cả nô tỳ không kêu mà lại xưng là Tiểu Trúc kìa.

“Hừ.” Viên Thiên dã đứng dậy, trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc” nghĩ cũng đừng nghĩ' sau đó đi ra ngoài, Viên Thập vội vàng theo sau.

Đường Viễn Ninh nhìn theo bóng dáng của hắn rồi quay sang Lâm Tiểu Trúc, tiếc rẻ nói” xin lỗi, ta không giúp được ngươi. Được rồi, cũng không còn chuyện gì nữa, ta đi đây, lần khác lại đến thăm ngươi”

“Haiz, ai bảo Tiểu Trúc mệnh khổ làm chi” Lâm Tiểu Trúc thở dài rồi thi lễ nói” hôm nay đa tạ Đường công tử đã thưởng hậu”

'Việc nhỏ, việc nhỏ” Đường Viễn Ninh khoát tay” nhưng mà Tiểu Trúc ah, ngươi có biết hôm nay bản công tử giúp ngươi, mạo hiểm thế nào không? Không chừng mới đi được nửa đường, toàn thân đã ngứa ngáy nha. Tên kia, ra tay thật xấu xa nha. Ngươi nói, ngươi nên báo đáp bản công tử thế nào đây?”

Người này, lại bắt đầu không biết điều rồi.

Lâm Tiểu Trúc cố nhịn xúc động, cười ngọt ngào” về sau ta nhất định sẽ nghiên cứu thêm nhiều món ngọt, báo đáp Đường công tử”

Đường Viễn Ninh cũng biết với trình độ uống dấm chua của Viên Thiên Dã, muốn Lâm Tiểu Trúc báo đáp nhiều hơn là không thể, lập tức gật đầu” được rồi, ai bảo ta lòng dạ tốt bụng làm chi” dứt lời bước ra ngoài.

“Đường công tử tạm biệt.” Lâm Tiểu Trúc tiễn Đường Viễn Ninh ra cửa sau đó mới quay về tiểu viện của mình.

Tâm tình vô cùng sảng khoái. Hôm nay chỉ mất nửa canh giờ đã kiếm được năm mươi lượng bạc. Hơn nữa, dựa theo hiểu biết của nàng đối với Viên Thiên Dã, hôm nay Đường Viễn Ninh không nói ra thì thôi, đã đề cập tới, tên kiêu ngạo kia tuy không để người khác mang nàng ra ngoài nhưng chính hắn sẽ tự mình ra trận, mang nàng đi dạo phố.

Đem chén đĩa đến phòng bếp nhỏ, Lý bà tử vội tiến lên ân cần đem đi rửa. Lâm Tiểu Trúc trở lại sân viện của mình, đọc sách, không ai đến gọi nàng làm cơm chiều, nàng càng thích ý mà viết lại bản Đông du ký kia một lần, sau đó đến phòng bếp lớn ăn cơm rồi luyện công, tắm rửa đi ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, Viên Thiên Dã không gọi nàng, nàng cũng không đến tìm hắn nhưng lại hay tiếp xúc với người trong phủ, nhất là Chu Vân, từ hắn biết được rất nhiều chuyện về việc xuất phủ mua bán, lại tự tay làm rau sam giấm đường cho Nhị Hổ Tử ăn, hắn ăn ba ngày xong tình huống tốt hơn nhiều, Lý bà tử cảm động nàng đến rơi nước mắt. Nàng lại xuất tiền nhờ Chu Vân mau ít bột mì và đường, làm mấy món điểm tâm mà cổ nhân chưa từng thấy, đưa cho Mã bà tử thích ăn vặt, bà ta biết nàng chẳng những được công tử sủng mà Đường công tử cũng thích, trong lòng sớm đã có ý nịnh bợ. Lại thấy qua thủ đoạn của Lâm Tiểu Trúc, biết nàng không phải là người dễ khi dễ cho nên đối với hảo ý của nàng đúng là thụ sủng nhược kinh. Cho nên không chỉ thân thiết với nàng mà gặp ai cũng nói tốt về Lâm Tiểu Trúc. Còn lão Vương, mấy ngày nay bị những món điểm tâm hương vị ngọ ngào của nàng làm tò mò vô cùng, ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng Lâm Tiểu Trúc lại không giống như ngày đầu, tươi cười đem này nọ đến trước mặt hắn, làm cho hắn không có bậc thang để bước xuống, đành phải mỗi ngày nhìn nàng và hai bà tử ăn điểm tâm, cười nói vui vẻ còn hắn thì một mình hờn dỗi. Bị vắng vẻ hai ngày, Lâm Tiểu Trúc lại làm một món bánh ngọt mới, khi nàng đặt một miếng trước mặt hắn thì mọi bất mãn, hờn dỗi đều tan thành mây khói, còn tươi cười với nàng khiến hai bà tử kinh ngạc đến suýt rớt tròng mắt ra ngoài.

Ngày thứ năm, sau khi ăn điểm tâm xong, Viên Thập cũng đến phòng bếp nhỏ gọi” Lâm Tiểu Trúc, công tử gọi ngươi”

“Được, tới đây” Lâm Tiểu Trúc thấy hắn đến cũng không có bất ngờ, rửa sạch tay rồi theo Viên Thập xuất môn.

Viên Thập đi ra ngoài, dừng bước chờ Lâm Tiểu Trúc đến gần mới nói” Lâm Tiểu Trúc, thực ra mấy ngày nay công tử rất bận rộn”

“Vậy sao?” Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn, không biết hắn nói gì là có ý gì?

Viên Thập tìm từ nói” tối hôm qua công tử tới giờ tý mới ngủ, chính là vì để hôm nay có thời gian cùng ngươi ra ngoài dạo phố”

Lâm Tiểu Trúc đã dự đoán được Viên Thiên Dã sẽ dẫn nàng ra phố nhưng nghe nói hắn vì vậy mà gần như thức trắng đêm thì trong lòng có chút cảm động, sắc mặt sợ hãi nói” Viên Thập đại ca, đừng nói vậy, để người khác nghe được, mạng của Tiểu Trúc e là cũng không còn. Công tử ra ngoài hoặc có việc muốn làm, mang ta theo chỉ là thuận tiện. Tiểu Trúc chỉ là một hạ nhân, không khả năng đảm đương được công tử vì ta mà làm chuyện này”

“Lâm Tiểu Trúc. . .” Viên Thập nghĩ Lâm Tiểu Trúc không hiểu ý của hắn, đang muốn làm rõ thì nàng đã cắt ngang lời hắn” Viên Thập đại ca, có những lời không thể nói lung tung. Ta tin những lời vừa rồi không phải do công tử bảo ngươi nói đúng không? được rồi, chúng ta mau đi đi, đừng để công tử chờ lâu”

Viên Thập thở dài một hơi, không nói. Lâm Tiểu Trúc rõ ràng là người thông minh, tâm tư của công tử, nàng không phải không biết. Nếu nàng muốn giả bộ hồ đồ, như vậy chứng tỏ không có chút tâm tư nào với công tử. Công tử là vì nhìn thấu điểm này cho nên mới không nói rõ, sợ nàng cực tuyệt, sau này cơ hội hai người ở chung hài hòa cũng không còn. Quên đi, hắn cũng không nên xen vào, tránh cho công tử lại trách tội.

Hai người đến chính viện đã thấy Viên Thiên Dã mặc trường bào xanh đen đang đứng ngắm hà hoa trong ao, không biết đang nghĩ gì.

Ở chung với Viên Thiên Dã vài năm, Lâm Tiểu Trúc coi như cũng hiểu rõ thói quen của hắn. Màu sắc quần áo sẽ tùy theo tâm trạng của hắn, màu sắc càng sáng, chứng tỏ tâm tình hắn càng tốt. Nếu tâm tư bình tĩnh, hắn sẽ mặc màu lam, bây giờ lại mặc màu xanh đen ảm đạm như vậy, chứng tỏ hắn đang rất buồn bực.

Lúc này Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc vẻ mặt điềm tĩnh, vô ưu tiêu sái đi vào, trong lòng quả thật rất buồn bực. Tới hôm nay hắn mới đưa nàng dạo phố, một phần là vì bận, một phần là vì cô ý, muốn Lâm Tiểu Trúc biết hắn tức giận mà lo lắng, hối hận. . . Nhưng mấy ngày qua, nàng lại nhân cơ hội hắn trừng trị đám người Thính Vũ, Ngô ma ma liền ở trong phủ tìm cách mua chuộc lòng người, sống rất vui vẻ, như cá gặp nước. Hắn lại có chút nghi ngờ, nếu hắn không gọi nàng, không biết nàng có còn nhớ tới chủ tử là hắn không?

Suy nghĩ đến đây làm hắn thập phần uể oải. Nhiều năm như vậy, hắn không phải vì học tập các loại tri thức thì cũng là vì báo thù, chưa từng có vì nữ nhân nào mà bận tâm. Lần đầu tiên động tình lại làm cho hắn gặp phải Lâm Tiểu Trúc, mà nàng lại không hề để ý tới hắn, khiến hắn thật hoài nghi sức quyến rũ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.