Biết Vị Ký

Chương 184: Lẩu uyên ương



Nhìn Viên Chấp ra cửa, Thẩm Tử Dực lúc này mới nói” đối với An Yến bá phu nhân, Lâm cô nương tính làm gì?”

Chu chưởng quầy cũng nhìn theo Viên Chấp, lo lắng nói” không biết tiếp theo nàng sẽ bày ra mưu ma chước quỷ gì nữa đây”

“Cửa hàng điểm tâm kia chắc không phải là gia sản của An Yến bá mà là đồ cưới của An Yến bá phu nhân phải không? Nàng vốn xuất thân hàn vi?” Lâm Tiểu Trúc hỏi

Thẩm Tử Dực lắc đầu” Ta không rõ. Ta chỉ gặp nàng ở yến hội một lần cũng chưa từng nói chuyện qua”

Chu chưởng quầy thì kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc” Tiểu Trúc cô nương, sao ngươi biết được tình cảnh của nàng?” vừa rồi Lâm Tiểu Trúc còn chưa biết An Yến bá phu nhân là ai nha, hơn nữa đối với xuất thân của Lâm Tiểu Trúc, hắn cũng biết một chút. Theo lý, nàng không thể nào biết được tình cảnh của An Yến bá phu nhân mới đúng.

Lâm Tiểu Trúc cười nói” đoán. Ngươi nghĩ xem, nếu là sản nghiệp của An Yến bá, tất nhiên sẽ không để phu nhân tự mình quản, mà giao cho quản sự trông coi. Cho dù chúng ta là đối thủ cạnh tranh, quản sự sẽ bẩm báo trực tiếp với Bá giá chứ không phải nói cho phu nhân nghe. Mà nếu Bá gia đã biết, sẽ không vì một cửa hàng điểm tâm mà tranh chấp với Viên thần y. Người phú quý, hưởng hết mọi vinh hoa sợ nhất là bị bệnh không cứu chữa được, trong khi đó thần y lại trị bệnh cho bọn họ, cứu mạng bọn họ, bọn họ sẽ không vì chút tiền tài mà đắc tội thần y. Cho nên ta đoán cửa hàng đó không phải là sản nghiệp của Yến bá”

“Vậy sao lại nói nàng xuất thân hàn vi?” ánh mắt Thẩm Tử Dực nhìn Lâm Tiểu Trúc sáng ngời.

“Không phải mới vừa nói sao? Người phú quý sẽ không vì chút tiền mà so đo với thần y, chỉ có người xuất thân hàn vi mới để ý tới chút tiền nhỏ, bất chấp thân phận mà chạy tới chỗ chúng ta gây náo loạn”

Chu chưởng quầy càng thêm tin phục Lâm Tiểu Trúc” Tiểu Trúc cô nương, đã bị ngươi nói trúng hết rồi. An Yến bá phu nhân là nữ nhi Hà Giang vương tái giá với An Yến bá. Vương gia tuy cũng là quý tộc nhưng gia thế xuống dốc mới đem đích nữ nhi gả cho An Yến bá lớn hơn nàng hai mươi tuổi là kế thất. Cửa hàng điểm tâm kia một trong số của hồi môn ít ỏi của An Yến bá phu nhân. Nàng sau khi gả cho Bá gia, nghe nói tính tình không tốt nên không được sủng lại không có con nối dòng, vì vậy mới đặc biệt xem trọng chút tiền tài mình có trong tay”

Nói tới đây trong lòng hắn lại nảy sinh hi vọng. Nếu Lâm Tiểu Trúc đã liệu sự như thần, ngay cả tình cảnh của An Yến bá phu nhân cũng đoán được như vậy chắc nàng cũng sẽ đoán được kế tiếp nàng ta sẽ làm gì.

Nghe xong những lời của Chu chưởng quầy, Lâm Tiểu Trúc âm thầm thở dài: lại là một nữ nhân đáng thương. Nếu không phải vì việc kinh doanh của mình không khỏi trở thành đối thủ của An Yến bá phu nhân, hơn nữa không có đường lui, nàng thật không muốn đi tranh giành với An Yến bá phu nhân. Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận, An Yến bá phu nhân rõ ràng là người không biết lý lẽ, cho dù không có Ngọc Soạn trai cũng sẽ có cửa hàng khác cạnh tranh với nàng. Chuyện buôn bán, khó tránh khỏi cạnh tranh. Nàng không tự thay đổi, tìm tòi học hỏi để làm tốt hơn mà lại tới chỗ đối thủ gây náo loạn, như vậy hai người không thể nào không đối nghịch nhau.

Thẩm Tử Dực hứng thú nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi” nói vậy sau này nàng còn đến gây sự nữa thì Lâm cô nương cũng sẽ dễ dàng có cách đối phó?”

Lâm Tiểu Trúc cười cười 'có cách gì chứ? Cũng không thể rút củi dưới đáy nồi, làm cho nàng đóng cửa hàng được, như vậy rất không phúc hậu. Chúng ta chỉ có thể làm đó là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn mà thôi. Nàng cầm tiền đến mua điểm tâm, chúng ta sẽ bán, nếu muốn ký sổ thì lập tức từ chối, còn nếu muốn gây sự thì cứ làm như hôm nay. Phải cứng rắn, không thể mềm lòng, đuổi nàng ra khỏi cửa. Nàng cho người đến vây trước cửa hàng thì trước tiên đem người đánh ra, nếu quá mức thì báo quan, có điều chuyện báo quan nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên làm”

Chu chưởng quầy suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể như vậy. Có chút thất vọng hỏi” không có cách nào khác làm cho nàng ta không đến gây sự nữa sao?”

“Cách thì có nhưng mà không được phúc hậu cho lắm”

“Biện pháp gì?” Chu chưởng quầy nhãn tình sáng lên.

“Chính là để công tử mang lễ vật đến An Yến bá phủ một chuyến, nói lời xin lỗi với An Yến bá, nói không biết An Yến bá phu nhân cũng mở cửa hàng điểm tâm, bây giờ làm ảnh hưởng việc kinh doanh của nàng, cảm thấy băn khoăn nên đến nhận lỗi. An Yến bá nếu không hồ đồ chắc chắn sẽ tra xem sao tự nhiên công tử lại đến xin lỗi, một khi tra ra sẽ biết được An Yến phu nhân sở tác sở vi. Ngươi nghĩ xem, làm chuyện tổn hại thể diện gia tộc lại ảnh hưởng tới sức khỏe bản thân, An Yến bá sẽ để yên cho phu nhân của mình sao? Chắc chắn sẽ hảo hảo giáo huấn một trận, từ đó, An Yến bá phu nhân tất sẽ không dám chỗ chúng ta gây sự nữa”

“Cách hay, cách hay” Chu chưởng quầy mừng rỡ không thôi. Công tử vì chuyện kinh doanh của cửa hàng có thể bỏ hết việc trong tay mà đến Thẩm viên hai lần, như vậy ra mặt nói lời xin lỗi An Yến bá chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?

“Có điều cách này nếu không cần thiết thì tốt nhất không nên dùng, cũng phải để ý tới thể diện của công tử nhà chúng ta. Hơn nữa, làm như thế, tình cảm phu thê của An Yế bá phu nhân sẽ càng xấu đi, như vậy thì càng hận chúng ta hơn. Chúng ta buôn bán, không nhất thiết phải mua thù kết oán với mọi người, hòa khí sinh tài mới là lẽ phải” Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi” tuy nhiên, khi cần thiết cũng có thể lấy việc này để hù dọa An Yến bá phu nhân. Nàng cân nhắc hậu quả sẽ phải tự thu liễm bản thân, chút tiền tài so với vinh sủng cả đời, tin rằng nàng cũng biết được bên nào nặng bên nào nhẹ”

Thẩm Tử Dực vẫn luôn không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe, chỉ có ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc là bừng sáng, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Hai ngày sau, An Yến bá phu nhân lại đến gây sự, còn dẫn theo người tính xông vào tiệm. Nàng vì không muốn để An Yến bá biết hành vi của mình nên không mang theo gia đinh trong phủ mà dẫn theo mười tiểu nhị. Mà Viên Thiên Dã vì đảm bảo an toàn cho Lâm Tiểu Trúc nên những người chung quanh nàng, từ Chu chưởng quầy đến tiểu nhị, ngay cả nữ giúp việc trong phòng bếp cũng đều có võ công. Tuy chỉ có bảy, tám người nhưng không cần tốn nhiều sức đã đánh cho đám người An Yến phu nhân hoa rơi nước chảy. Lâm Tiểu Trúc cũng nhân cơ hội này nói cho An Yến phu nhân biết ý định của mình, An Yến phu nhân vừa nghe đã lập tức cụp đuôi thu đội, từ đó về sau không dám đến gây sự nữa.

Từ sau chuyện này, Chu chưởng quầy hoàn toàn tin phục Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc cứ cách mười ngày lại cho ra một loại điểm tâm mới, hấp dẫn nhiều khách hàng. Ngoại trừ tầng lớp thượng lưu, còn có tiểu quan, đại hộ, thương nhân cũng thường tới lui mua chút ít mang về. Cũng có người muốn xu nịnh các phụ nhân quý nhân nên thường ra vào cửa hàng của nàng, hi vọng trong lúc lơ đãng có thể được quý nhân coi trọng. Bởi vậy việc làm ăn của Ngọc Soạn trai ngày càng náo nhiệt, doanh thu mỗi ngày hơn tram lượng bạc. Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã đã thương lượng qua, cuối năm sẽ chi hoa hồng cho mọi người, cửa hàng làm ăn được, hoa hồng sẽ càng nhiều. Cho nên từ Chu chưởng quầy đến tiểu nhị, nữ phụ bếp. . . ai nấy đều hang hái làm việc.

Trong khoảng thời gian này, Viên Chấp lại đến một lần nữa. Nhưng hắn cũng chỉ ngồi xuống ăn hai miếng điểm tâm, uống một ly trà rồi đi chứ chẳng có làm gì khác, khiến Lâm Tiểu Trúc cũng thấy yên lòng.

Thời tiết vào thu, chỉ mới qua mười ngày mà bắt đầu trở lạnh. Tối hôm nay Lâm Tiểu trúc đặc biệt về sớm, đến phòng bếp nhỏ giành việc nấu cơm cho Viên Thiên Dã với lão Vương. Mình cá thì cắt miếng, còn xương và đầu cá thì nấu lẩu

Lúc này lão Vương đã thập phần kính ngưỡng đối với việc Lâm Tiểu Trúc luôn có những ý tưởng mới lạ, tò mò nhìn cái nồi nàng đang cầm trên tay, ở giữa có một vách ngăn hình lượn sóng bằng thiết, không nhịn được mà hỏi” Tiểu Trúc cô nương, ngươi dùng cái nồi này để làm gì?”

“Dùng để nấu lẩu” Lâm Tiểu Trúc xoay người, chia nước canh vào một bên của nồi lẩu uyên ương, mặt khác lại rửa sạch chảo, cho hành, tiêu, gia vị vào xào cho thật thơm rồi đổ một nửa nước canh còn lại vào nửa khác của lẩu uyên ương. Sau đó dùng tương vừng, nước tương, gừng, rau thơm làm thành nước chấm rồi vỗ vỗ tay nói” xong rồi”

“Lẩu là cái gì?” Lão Vương gặp vấn đề không hiểu sẽ hỏi cho ra.

Lâm Tiểu Trúc vừa khen ngợi tinh thần hiếu học của lão Vương lại cảm thấy đau đầu, nàng thực sự không muốn nói chuyện lúc này, nghe được tiếng Viên Thập đến truyền lệnh liền nói với lão Vương” ngươi muốn biết món này ăn thế nào thì theo ta mang thức ăn đi đi”

“Được, được” lão Vương không hề có ý kiến, phụ nàng mang gia vị và cá đã cắt miếng. . . còn Lâm Tiểu Trúc bưng lẩu, Viên Thập bưng bếp lò, chậm rãi đi đến viện Viên Thiên Dã.

Viên Thiên Dã đang ở trong thư phòng viết gì đó, nhìn qua cửa sổ thấy đội hình ba người đi tới, mỉm cười, buông bút đi ra nói” hôm nay làm món gì vậy? sao đem cả bếp lò tới đây?”

“Món ăn mới, người nếm thử sẽ biết” Lâm Tiểu Trúc vừa đáp vừa bảo Viên Thập đặt bếp xuống, còn mình đặt nồi lên bếp, sau đó lấy khay gia vị và cá trên tay đặt lên bàn, rồi sắp xếp chén đĩa.

Lâm Tiểu Trúc bình thường đều thích màu trắng, hôm nay thời tiết trở lạnh, xiêm y màu nguyệt bạch phối hợp với giày đế đỏ càng làm nổi bậc dáng vẻ cao gầy yểu điệu. Viên Thiên Dã ngồi bên bàn, đột nhiên hỏi” Lâm Tiểu Trúc, có phải ngươi lại cao thêm không?”

“A? Thật vậy chăng?” Lâm Tiểu Trúc cả ngày bận rộn việc cửa hàng, cũng không để ý tới biến đổi của bản thân, nghe Viên Thiên Dã nói vậy liền kinh hỉ quay đầu, đôi mắt to tròn trong suốt bừng sáng lên. Nàng nghĩ nghĩ, ngoắc tay nói với Viên Thập” Viên Thập đại ca, chúng ta so thử xem, ta nhớ trước kia ta chỉ đứng đến dưới tai ngươi a”

Viên Thập thấy sắc mặt công tử đen lại, vội vàng thối lui mấy bước” không cần so cũng biết ngươi cao hơn rồi” nói xong lại nhìn Viên Thiên Dã” hay là ngươi so với công tử đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.