Biết Vị Ký

Chương 187: Phong hàn



Viên Chấp đương nhiên không giống Thẩm Tử Dực tới nói chuyện phiếm, nhưng mục đích của hắn là gì, hắn không nói, Lâm Tiểu Trúc cũng không hỏi.

Viên Chấp cũng không có tâm tình vòng vo với Lâm Tiểu Trúc, hỏi hai ba câu liền đi thẳng vào vấn đề” Tiểu Trúc cô nương, bản thế tử đến là muốn nhờ ngươi giúp một việc”

Lâm Tiểu Trúc ngước mắt nhìn Viên Chấp, tươi cười như cũ” Thế tử gia có gì phân phó xin cứ nói”

Viên Chấp tự tìm chỗ ngồi, xem như tán gẫu việc nhà” bánh bơ ngọt của tiệm ngươi, ta đã sai hạ nhân đến mua một lần. Phụ vương ta ăn xong, khen ngon, cho nên ta muốn thỉnh Tiểu Trúc cô nương đến phủ ta tự tay làm cho phụ vương ta ăn, không biết ý Tiểu Trúc cô nương thế nào?”

Các thế gia đại tộc cũng từng mời đầu bếp đến phủ làm điểm tâm, đứng ở góc độ an toàn vệ sinh thực phẩm thì làm tại nhà vẫn yên tâm hơn mua ở bên ngoàit. Thời gian trước Viên Chấp thường xuyên đến cửa hàng điểm tâm, Lâm Tiểu Trúc không thể không suy nghĩ. Đoán rằng hắn muốn ép nàng vào phủ để uy hiếp Viên Thiên Dã. Dù sao Viên Thiên Dã cũng đã vì nàng mà làm cho cửa hàng của Hà Văn Thanh phải đóng cửa, nói cách khác, nàng đã trở thành điểm yếu của Viên Thiên Dã, nếu Đoan vương phủ có nghi ngờ Viên Thiên Dã thì sẽ lấy nàng để thử hắn. Về sau thấy Viên Chấp không có động tĩnh gì, nàng cũng quên đi, bây giờ thì nàng đã hiểu, không phải hắn không muốn động thủ mà là đang chờ thời cơ, chờ Viên Thiên Dã rời khỏi kinh thành.

“Thực xin lỗi, thế tử gia. Thời gian này ta bị nhiễm phong hàn, vẫn chưa khỏi hẳn, hôm qua còn phải ở nhà nghỉ ngơi. Chỉ vì cửa tiệm này ngày mai phải khai trương nên phải cố đến xem. Thế tử gia cũng biết bị phong hàn thì không thể nấu ăn, nếu không sẽ dễ dàng lây bệnh cho người khác. Hay là vầy đi, Lý đầu bếp của cửa hàng điểm tâm cũng chính là người lần trước đã cùng ta đến Thẩm viên, hắn là bánh bơ ngọt cũng không thua kém gì ta, hiện giờ đa phần bánh ngọt ở cửa tiệm đều do hắn làm, lần này để hắn đến phủ Thế tử gia đi, có được không?”

Nàng nói vậy là muốn thử Viên Chấp. Nếu đúng như lời hắn nói chỉ là làm điểm tâm cho Đoan vương để thể hiện sự hiếu thảo sẽ không từ chối yêu cầu của nàng, nếu có dụng tâm khác, chắc chắn sẽ tìm cớ thoái thác.

Viên Chấp nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống, nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, ánh mắt trở nên hung ác, nham hiểm, cả người toát ra hàn khí, làm cho không khí trong cửa hàng cũng giảm xuống.

Nếu là người khác, Lâm Tiểu Trúc sẽ chẳng ngại gì mà thản nhiên nhìn lại hắn, cho thấy mình nói đều là thật, không chút chột dạ nhưng Viên Chấp này rất thích nữ nhân mạnh mẽ, cương liệt, nàng sợ mình quá mức trấn định có thể khiến hắn nảy sinh dục vọng chiếm giữ. Vì vậy lập tức rũ mắt, răng cắn chặt môi, hai tay xoắn lấy vạt áo, bộ dáng khẩn trương, thần sắc sợ hãi.

“Hừ, ta xem ngươi đầy mặt Hồng Quang, thanh âm vang dội, trung khí mười phần, làm sao là sinh bệnh bộ dáng?” Viên Chấp nói tới đây, mạnh vỗ cái bàn, lạnh lùng nói,” Ta xem chính là ở trang bệnh!”

Lâm Tiểu Trúc còn phối hợp cho thân thể run lên, nhẹ giọng nói” thế, thể tử gia, nô tỳ đâu dám giả bệnh? thật đúng là bị bệnh, những người khác đều có thể làm chứng. hơn nữa có thể đến Đoan vương phủ làm điểm tâm cho Đoan vương là vinh hạnh của mỗi đầu bếp, cầu còn không được sao dám từ chối. Sổ dĩ nô tỳ từ chối là vì thật lòng nghĩ cho sức khỏe của Vương gia, không dám che giấu bệnh tình của mình, nếu chẳng may lây bênh cho Vương gia, nô tỳ có chết ngàn lần cũng không bù hết tội”

Lẽ ra nói xong phải dập đầu với Viên Chấp, như vậy diễn càng giống thật. Nhưng từ lúc Lâm Tiểu Trúc đến cổ đại, chỉ quỳ trước sư phụ lão gia tử và Mã giáo tập, bây giờ phải dập đầu với Viên Chấp, nàng rất không cam lòng nên cũng chỉ lóng ngóng tay chân, đứng yên giả ngu.

“Hừ, bệnh thật hay không, để đại phu khám sẽ biết” Viên Chấp hừ lạnh, quát to” Lý Thắng, mời một đại phu đến đây”

“Dạ” Lý Thắng vội vàng vâng mệnh chạy ra ngoài, bên cạnh có một y quán cho nên chuyện kiếm một đại phu chẳng có gì khó.

Bắt mạch? Lâm Tiểu Trúc có chút khẩn trương. Nàng không thể dùng nội lực thay đổi mạch đập, càng không thể làm giống như bị phong hàn. Nếu để đại phu khám ra nàng không có bệnh, vậy thì hôm nay nàng phải chui đầu vào miệng cọp rồi.

Viên Chấp vẫn lạnh lùng nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, muốn nhìn xem khi nghe mời đại phu đến, nàng có giật mình kinh sợ hay không. Tiếc là đã làm hắn thất vọng, Lâm Tiểu Trúc còn trấn định hơn lúc nãy nhiều, làm cho hắn dao động với phán đoán của mình, còn nghĩ: nếu Lâm Tiểu Trúc thực sự bị bệnh, vậy mình phải dùng cách gì để ép nàng đến phủ?

Khi Viên Thiên Dã ở kinh thành, sở dĩ Viên Chấp không đến ép buộc Lâm Tiểu Trúc là vì không muốn trở mặt với Viên Thiên Dã. Tuy Viên Thiên Dã không quan không chức nhưng lại ỷ mọi người đều nhờ hắn chữa bệnh mà cực kỳ cuồng vọng, thích không cho ai mặt mũi thì liền không cho. Nếu bắt Lâm Tiểu Trúc, Viên Thiên Dã nháo lên ầm ĩ, đến lúc đó phụ vương chắc chắn sẽ trách tội hắn. Cho nên hôm nay Viên Chấp đến, cũng không có ý định trở mặt mà chỉ mời Lâm Tiểu Trúc đến phủ, khi đó, dù Viên Thiên Dã có trở về cũng không thể làm được gì.

Không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại nói mình bị bệnh, còn viện lý do rất chính đáng, việc đưa nàng vào phủ sẽ có khó khăn.

Viên Chấp thực mất hứng nhíu mày.

Từ lúc Viên Chấp đến, Dư chưởng quỹ đã rất khẩn trương.

Viên Thành đã đặc biệt dặn dò phải chiếu cố tốt cho Lâm Tiểu Trúc, tuyệt không để xảy ra sai lầm gì nhưng hắn không ngờ Viên Chấp lại tự mình đến đây. Đánh nhau là không được rồi, chưa nói cao thủ của Đoan vương phủ nhiều như mây, cộng hết người của hai tiệm lại thì cũng như lấy trứng chọi với đá mà quan trọng nhất là không thể bại lộ thực lực của công tử. Hơn nữa, Viên Chấp lấy cớ mời Lâm Tiểu Trúc đến phủ, bọn họ có muốn động thủ cũng không có lý do.

Nhìn thái độ như vậy, hôm nay Viên Chấp nhất định phải đưa Lâm Tiểu Trúc đi, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Đang lúc mỗi người đều ôm một tâm sự, Lý Thắng đưa một đại phu đi vào” Thế tử gia, đã mời Ngô đại phu đến”

Vị đại phu râu tóc bạc phơ liền thi lễ thỉnh an Viên Chấp.

Viên Chấp không kiên nhẫn phất phất tay, chỉ vào Lâm Tiểu Trúc nói” mau xem vị cô nương này có bệnh hay không đi”

Cường quyền trước mặt, dù Lâm Tiểu Trúc có không muốn lão đại phu xem bệnh cũng không làm gì được. Nàng đành đi đến ngồi bên bàn, vương cổ tay ra cho lão đại phu bắt mạch. Vì để tăng thêm áp lực tâm lý cho lão đại phu mà nàng còn ho khan vài tiếng, chứng tỏ bị phong hàn.

Ngoại trừ Viên Chấp và người của hắn, mọi người trong tiệm đều khẩn trương nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, suy nghĩ tìm đối sách.

Lão đại phu xem mạch một lát thì thu tay, vuốt râu nói” đổi tay khác đi”

Lâm Tiểu Trúc cũng nghe lời đổi sang tay khác, lại ho nhẹ vài tiếng.

Thấy lão đại phu xem mạch cả hai tay cho Lâm Tiểu Trúc, Lý Thắng liền hỏi” thế nào?”

Lão đại phu rất lễ phép chắp tay,chậm rãi nói in vui lòng chờ một lát” rồi lại bảo Lâm Tiểu Trúc” há miệng ra cho ta xem yết hầu”

Lâm Tiểu Trúc trong lòng rất vui, xem ra vị lão đại phu này thực sự nghĩ nàng bị phong hàn nhưng khi nàng nhìn lão đại phu thì thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, mắt không thèm nhìn nàng, chỉ lấy một thẻ trúc từ trong hòm thuốc ra, ý bảo nàng há miệng, sau đó đè lưỡi nàng xuống nhìn một chút rồi lại gật đầu, chậm rãi thu dọn mọi thứ xong mới đứng dậy nói với Viên Chấp” Thế tử gia, vị cô nương này mắc chứng phong hàn, có điều bệnh tình không nghiêm trọng lắm, ta viết cho nàng phương thuốc sẽ khỏi nhanh thôi” nói xong còn muốn mọi người mang giấy bút đến.

Người trong tiệm lẩu nghe vậy đều rất mừng rỡ, nhất là Dư chưởng quỹ, cảm giác bất an cũng giảm đi nhiều. Đại phu là do Lý Thắng mời đến, lời của hắn chắc Viên Chấp sẽ tin, bản thân mình sẽ tìm cách để dù thế nào cũng không cho Viên Chấp mang Lâm Tiểu Trúc đi. Chỉ cần bọn họ vừa rời khỏi, mọi người sẽ thương lượng tìm đối sách, để không đến mức bị động trở tay không kịp như bây giờ.

“Ngươi xác định?” Viên Chấp nhìn lão đại phu chằm chằm, ánh mắt âm trầm khiến người ta run sợ” Ngô đại phu, phải suy nghĩ kỹ lời của mình, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”

Lão đại phu bị Viên Chấp nhìn đến mức râu tóc run lên, hắn vội vươn tay, lắp bắp nói với Lâm Tiểu Trúc” cô, cô nương, lão. . . lão hủ bắt mạch cho ngươi lần nữa”

Bản thân mình có bệnh hay không, Lâm Tiểu Trúc rõ nhất. Từ lúc theo lão gia tử luyện công phu, lại ăn mấy viên thuốc của Viên Thiên Dã, những năm gần đây nàng chưa tình sinh bệnh, hiện tại cũng không có chỗ nào không thoải mái. Nhưng vừa rồi vị đại phu này lại giúp nàng nói dối, nói nàng bị phong hàn, nếu không phải hắn y thuật tệ thì chính là người một nhà. Cả dãy phố này đều của Viên Thiên Dã, hắn mở một y quán ở đây, dùng người nhà làm đại phu cũng không có gì lạ.

Nhưng nhìn biểu hiện của lão đại phu lúc này, nàng lại không dám chắc. Hắn sẽ không vì muốn nịnh bợ Viên Chấp hiểu lầm ý hắn nên mới nói nàng có bệnh chứ?

Dù là thế nào, chỉ có thể đánh cược một phen.

Lâm Tiểu Trúc vươn tay phải ra.

Lão đại phu tay run run đặt lên cổ tay nàng, mắt khép hờ, cũng không biết vì lý do gì mà hắn xem mạch một hồi vẫn chưa lên tiếng, khi Viên Chấp đợi đến không còn kiên nhẫn, hắn lại nói” đổi tay khác”

Thấy lão đại phu rốt cuộc cũng rút tay khỏi cổ tay Lâm Tiểu Trúc, Lý Thắng rốt cuộc nhịn không được, vội hỏi” thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.