Biết Vị Ký

Chương 191: Nhận thức



“A?” Lâm Tiểu Trúc quay đầu nhìn Thập Tam Nương, dùng cằm chỉ về hướng bên kia, nhỏ giọng hỏi” nàng kia là ai? Sao ta thấy ánh mắt nàng nhìn ta rất lạ?”

Thanh âm nàng không lớn cũng không nhỏ, đủ để đám cô nương mới vào nghe được. Nàng kia cũng sảng khoái tươi cười, không chút che giấu mà nhìn vào mặt Lâm Tiểu Trúc nói” lúc ta mới vào cửa rất sửng sốt, cứ tưởng biểu muội ta tới, bộ dạng cô nương rất giống biểu muội ta nhưng nhìn kỹ thì vẫn có nét khác biệt, cô nương so ra còn đẹp hơn biểu muội của ta”

Thập Tam Nương nghe vậy liền không nghi ngờ gì nữa, vỗ vai nàng kia, cười nói” quỷ tinh linh ngươi, vào cửa không lo vấn an lão nương đã vội vuốt mông ngựa người mới” rồi quay sang nói với Lâm Tiểu Trúc” nàng tên Tô Mai, là nữ đầu bếp, làm các món chế biến từ thịt rất ngon, Vương phi rất thích món cánh gà do nàng làm”

“Tô Mai cô nương hảo” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu, nhìn cô nương kia mỉm cười, trong lòng tám phần khẳng định đó chính là Tô Tiểu Thư. Lúc trước Chu Nhị Ny đổi tên thành Chu Nhu, Tô Tiểu Thư giờ gọi là Tô Mai cũng không có gì lạ. Hơn nữa ánh mắt nàng ta nhìn nàng rất kích động, người không quen biết, dù nhận sai cũng không đến mức kích động như vậy nha.

“Ngươi còn chưa nói tên của mình nha” Tô Tiểu Thư bình tĩnh nhìn Lâm Tiểu Trúc, vẻ mặt tươi cười, ánh mắt lại có chút hơi nước.

Lâm Tiểu Trúc trong lòng cũng ê ẩm . Nàng nhớ lại lần đầu tiên quen biết Tô Tiểu Thư, khi đó Tô Tiểu Thư cũng hoạt bát, vui vẻ,cũng tràn đầy hào khí như vậy nhưng về nàng dần dần thay đổi, trầm mặc hơn rồi dần dần xa cách.

Lâm Tiểu Trúc yên lặng nhìn Tô Tiểu Thư, nhẹ giọng nói” ta gọi là Lâm Tiểu Trúc, không phải là hạ nhân trong phủ, Thế tử gia mời ta đến làm điểm tâm cho Vương gia” rồi chỉ vào phòng của mình” ta ở chỗ này, nếu Tô cô nương rảnh rỗi có thể đến nói chuyện phiếm với ta”

Tô Tiểu Thư quay đầu lau mắt, nói với Thập Tam Nương đang kinh ngạc nhìn nàng” Chu tẩu tử đừng cười ta, ta thấy Lâm cô nương liền nhớ tới những ngày ở nhà trước kia”

“Đứa nhỏ này, nhớ nhà sao ?” Thập Tam Nương thở dài, lấy ít mạt tử đưa cho Tô Tiểu Thư. Tô Tiểu Thư nấu ăn được Vương phi xem trọng, ở chung với các nữ đầu bếp cũng tốt nên Thập Tam Nương cũng chiếu cố nàng nhiều.

“Giờ nào rồi Bạch Chỉ đánh một giấc xong, lúc này vừa ngáp từ trong phòng đi ra, nhìn thấy trong sân có thêm mấy người liền bất mãn nhíu mày

“Bạch Chỉ cô nương, chưa trễ lắm .” Thập Tam Nương lên tiếng.

Bạch Chỉ nhìn nhìn Tô Tiểu Thư và Lâm Tiểu Trúc, đi đến chỗ Thập Tam Nương ngồi ban đầu, đặt mông ngồi xuống.

Lâm Tiểu Trúc liền giới thiệu nàng với Tô Tiểu Thư” Bạch Chỉ cô nương là người bên cạnh Thế tử gia” . Nàng sợ Tô Tiểu Thư lỗ mãng đi tìm nàng, mà có Bạch Chỉ ở bên cạnh nói chuyện sẽ không tiện, vẫn nên tìm cơ hội khác.

Tô Tiểu Thư lên tiếng chào hỏi nhưng thấy Bạch Chỉ hờ hững, nàng cũng không nói nhiều mà đi về phòng của mình, gian phòng đó đã có hai người vào trước rồi, hiển nhiên là không chỉ một mình nàng ở đó.

Nữ đầu bếp buổi sáng bận rộn nhiều việc, trở về nghỉ ngơi một lát, ăn cơm xong lại tiếp tục làm việc.

Bạch Chỉ ngủ một giấc, tinh thần đầy đủ liền đi dạo quanh sân. Lâm Tiểu Trúc vẫn chưa có thời gian nói chuyện với Tô Tiểu Thư nhưng từ lúc thấy nàng ta, tâm của nàng liền bình tĩnh trở lại, biết nơi này quả có nhiều người của mình như Viên Thành nói. Như vậy nhiệm vụ giết người cũng không phải chỉ dựa vào một mình nàng là hoàn thành. Trong khoảng thời gian này, nàng chỉ cần bảo toàn bản thân, lẳng lặng chờ mệnh lệnh.

Căn phòng Thập Tam Nương bố trí cho các nàng khá lớn, bên trong chỉ có một chiếc gường trải chiếu bên trên, còn lại là nhuyễn tháp. Bạch Chỉ không chút khách khí mà chiếm lấu cái giường, Lâm Tiểu Trúc cũng không so đo với nàng mà ngủ trên tháp. Buổi tối, ai nấy đều ngủ say, Lâm Tiểu Trúc đang nằm trên tháp luyện công bỗng ngửi được một mùi thơm lạ lùng. Giác quan của nàng luôn linh mẫn hơn người khác, ngửi được mùi hương này liền ngừng thở, sau đó lấy trong túi ra một hạt tiêu, cho vào miệng cắn một cái rồi mới dám nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một ống trúc đâm xuyên qua giấy dán cửa sổ, mùi thơm lạ phát ra từ đây.

Nín thở không phải là cách tốt, hạt tiêu cũng chỉ giúp giữ vững tinh thần được một lát, Lâm Tiểu Trúc vội vàng dùng chăn bịt kín mũi, mắt nhìn chằm chằm cửa sổ và cửa lớn.

Một lát sau, người bên ngoài nghĩ là người trong phòng đã hôn mê liền dùng lưỡi dao mở cửa phòng tiếng vào.

Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lúc này mới thả lỏng tâm nhưng để chắc ăn, nàng vẫn nằm im, hai mắt nhắm lại, không nhúc nhích. Cho đến khi bóng đen kia kiểm tra trong phòng mộ lượt xong mới đi đến bên giường, xốc chăn điểm huyệt Bạch Chỉ rồi mới đi tới bên tháp, đặt một cái lọ dưới mũi cho nàng ngửi, tinh thần của Lâm Tiểu Trúc lập tức thanh tỉnh, mở mắt.

“Tiểu Trúc.” Tô Tiểu Thư thấy nàng mở mắt, kinh hỉ hô nhỏ, thanh âm có chút nghẹn ngào” ta là Tô Tiểu Thư”

“Tiểu Thư, thật là ngươi?” Lâm Tiểu Trúc cầm tay Tô Tiểu Thư, cảm xúc ngổn ngang trăm mối. Nàng cứ nghĩ cả đời này sẽ không được gặp lại Tô Tiểu Thư nữa, nào ngờ khi nàng một mình mạo hiểm xâm nhập vào hang địch lại được gặp nàng ta ở đây.

“Tiểu Thư, thời gian qua ngươi có khỏe không ? ngươi vẫn ở trong Đoan vương phủ sao ?” Lâm Tiểu Trúc ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi. Nói xong, nàng vội vàng bịt miệng Tô Tiểu Thư, chỉ chỉ vào bên giường rồi lôi kéo nàng ta đi đến cái bàn trước cửa sổ, ấn nàng ta ngồi xuống, bản thân nàng cũng ngồi bên cạnh, rồi rót một ly trà, dùng ngón tay chấm nước viết lên bàn.

Làm vậy tuy chậm nhưng chắc ăn. Tuy Tô Tiểu Thư đã điểm huyệt Bạch Chỉ nhưng nếu Bạch Chỉ là người thâm tàng bất lộ, giả vờ hôn mê để nghe lén các nàng nói chuyện, đến lúc đó kế hoạch trọng đại của Viên Thiên Dã sẽ bị thất bại. Cho dù nàng và Tô Tiểu Thư không nói chuyện nhiệm vụ thì người có ý, chỉ cần đem lời các nàng nói với nhau phân tích một chút, suy nghĩ một chút, điều tra một chút thì chân tướng cũng sẽ bị bại lộ.

Tô Tiểu Thư cũng là người cẩn thận nên đã xông khói mê còn điểm huyệt Bạch Chỉ nhưng vẫn chưa lo lắng chu toàn, thấy Lâm Tiểu Trúc làm vậy liền hiểu được dụng ý của nàng, lập tức phối hợp mà viết chữ lên bàn.

Thì ra sau khi Lâm Tiểu Trúc rời khỏi sơn trang, các đệ tử trong sơn trang cũng lần lượt rời đi. Tô Tiểu Thư trước tiên được đưa về nhà, sau đó bán vào Đoan vương phủ, nàng làm món thịt được Đoan vương phi yêu thích, cuộc sống ở trong phủ cũng không tệ.

Lâm Tiểu Trúc cũng nói đơn giản tình hình của mình, cũng kể rõ ân oán của nàng và Uyển Hoa quận chúa.

“Ngươi có tin tức của những người khác không ?” Tô Tiểu Thư viết.

Lâm Tiểu Trúc lắc lắc đầu, nhìn ánh mắt buồn bã của Tô Tiểu Thư, trong lòng nàng cũng thấy nặng nề. Nói vậy Tô Tiểu Thư cũng giống nàng, đột ngột rời khỏi sơn trang. Hạ Sơn và Chu Ngọc Xuân đi đâu, hai nàng không ai biết. Nàng thì không có vướng bận gì với sơn trang nhưng Tô Tiểu Thư thì khác, nàng ta có tình cảm sâu đậm với Hạ Sơn, đột ngột rời xa, chắc chắn sẽ rất khổ sở.

Lúc này đang là hạ tuần tháng bảy, ánh trăng rất sáng, xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu lên hai bóng dáng đang ngồi an tĩnh,im lặng không lên tiếng.

Lâm Tiểu Trúc vỗ vỗ vài Tô Tiểu Thư, viết lên bàn” về ngủ đi”

Tô Tiểu Thư lẳng lặng nhìn nàng một hồi mới gật đầu, đứng lên, lại quay đầu liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, ôm nàng thật chặt rồi mới rời đi.

Lâm Tiểu Trúc vội dọn dẹp trên bàn, lau sạch nước rồi mới quay về nằm lên tháp. Chuyện độc sát Đoan vương, nàng không có nói với Tô Tiểu Thư. Dù sao hai người từng tách ra, trong khoản thời gian này, Tô Tiểu Thư trải qua như thế nào, nàng không biết, nàng không thể xác định được Tô Tiểu Thư có đang tin hay không. Dù sao chuyện kia quá mức nghiêm trọng, phải giữ kín bí mật chờ lệnh của thượng cấp thôi.

Nghĩ vậy, Lâm Tiểu Trúc mới yên tâm tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Lâm Tiểu Trúc vừa cùng một đám người trong viện ăn điểm tâm xong thì một nha hoàn ăn mặc hoa lệ đi đến, nhìn lướt qua mọi người rồi hỏi” ai là Lâm Tiểu Trúc ?”

Lâm Tiểu Trúc bước lên phía trước nói” là ta” trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ Uyển Hoa quận chúa tìm nàng. Nàng biết tiến vào Đoan vương phủ sẽ khó thoát khỏi ma trảo của Uyển Hoa quận chúa. Hôm qua đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu không phải vì sợ bị đuổi đi, sẽ không hoàn thành nhiệm vụ Duệ vương giao cho, nàng sẽ tiếp tục giả bệnh nhưng bây giờ vì đại cục, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Đi theo ta.” Nha đầu kia không nói là ai kêu đã quay đầu bước đi

“Xin hỏi, kêu ta đi làm gì ?” Lâm Tiểu Trúc vẫn không nhúc nhích mà hỏi tiếp” ta không phải là hạ nhân Đoan vương phủ mà là Thế tử gia đặc biệt kêu đến làm điểm tâm cho Vương gia, nếu cô nương nói không rõ ràng, ta sẽ không đi”

Nha đầu kia dừng chân, xoay người, nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm. Lâm Tiểu Trúc cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng. Nếu nha đầu này thực sự do Uyển Hoa quận chúa phái tới, nàng có nhường nhịn cũng không được gì, chi bằng ngẩng cao đầu, thể hiện khí phách khiến cho nàng ta trong lòng có chút cố kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bạch Chỉ cũng từ trong phòng đi ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo nói với nha đầu kia” ngươi là người của viện nào, trước giờ ta chưa từng thấy ngươi ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.