Biết Vị Ký

Chương 202: Học chơi cờ



Biết Đoan vương phủ hỗn loạn, nếu mình còn ở đó, e là lành ít dữ nhiều. Lâm Tiểu Trúc vừa lo lắng cho Tô Tiểu Thư và Lý tẩu tử, vừa đứng lên, thi lễ” đa tạ Dực công tử cứu giúp, nếu không tính mạng của Tiểu Trúc đã khó giữ”

“Lâm cô nương mau đứng lên, đừng khách khí như vậy” Thẩm Tử Dực vội nói” nếu không có công tử nhà ngươi an bài chu toàn, muốn cứu ngươi ra cũng không dễ dàng gì nhưng mà. . . »hắn nhìn Lâm Tiểu Trúc lại nói tiếp” ta cứ tưởng công tử nhà ngươi chỉ là một đại phu bình thường, không ngờ hắn lại có thực lực như vậy”

Thẩm Tử Dực đang hoài nghi Viên Thiên Dã, muốn tìm hiểu ở chỗ nàng sao ? Lâm Tiểu Trúc nhíu mày, mỉm cười không lên tiếng. Lúc này Duệ vương phủ đã có được ngôi vị hoàng đế, thân phận Viên Thiên Dã sẽ rất nhanh được công bố, đến lúc đó chân tướng đều rõ ràng, lúc này nàng không cần vì hắn mà giải thích hay che giấu điều gì.

“Bình hoa này là do cô nương cắm ?' Thẩm Tử Dực nhìn thấy trên bàn có một lọ hoa, tuy chỉ là ít hoa cỏ bình thường nhưng được phối hợp tương xứng lại rất nổi bật, tao nhã lịch sự.

Lâm Tiểu Trúc liếc mắt nhìn, thẹn thùng cười nói” ở đây không có chuyện gì làm, nên cắm hoa để giết thời gian” trong lòng âm thầm thở dài.

Bên ngoài cục diện chính trị không thể chỉ trong vài ngày là bình ổn, hoặc có thể ngoài mặt bình ổn nhưng bên trong vẫn là sóng ngầm mãnh liệt. Nàng chắc còn phải ở đây thêm một thời gian nữa. Tuy nàng không phải trời sinh mệnh lao lực, không thể không ngừng làm việc nhưng chuyện gì cũng có người hầu hạ, làm gì cũng bị người nhìn chằm chằm, đi đâu cũng không được tự do. Sách không đọc, càng không thể xuống bếp làm thức ăn, cho nên nàng chỉ mới ở đây nửa ngày đã thấy phiền chán.

“Lâm cô nương chắc là buồn chán phải không ? hay chúng ta chơi cờ đi”

“Chơi cờ?” Lâm Tiểu Trúc nhãn tình sáng lên, nhưng lại lắc đầu” kỳ nghệ của ta rất tệ, sao có thể đánh với Dực công tử”

“Không sao, ta dạy cho ngươi” Thẩm Tử Dực phân phó bên ngoài” Ngọc Bích, đi mang bộ cờ vây đến đây”

Phương tiện giải trí của cổ đại ít đến đáng thương, người phú quý không phải làm gì cũng chỉ có thể dùng cầm kỳ thư họa để giết thời gian. Có người chơi cờ so với một mình ngây ngốc vẫn tốt hơn. Thấy Thẩm Tử Dực kiên trì, Lâm Tiểu Trúc cũng không cự tuyệt. Kiếp trước gia gia của nàng tuy thích phong nhã nhưng lại không thích đánh cờ, vì thế nàng không học được bản lĩnh này. Khi đến sơn trang, đám người Chu Nhị Ny thường ở trong phòng chơi cờ, nàng cũng học được một ít nhưng sau đó bận việc bếp núc, không có thời gian trau dồi nên trình độ rất gà mờ.

Cờ được đem đến, Thẩm Tử Dực và Lâm Tiểu Trúc cùng chơi mới phát hiện nàng không phải khiêm tốn mà thực sự kỳ nghệ rất tệ.

Lâm Tiểu Trúc vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, đều có một ưu điểm, chính là học tập hay làm việc đều rất có nghị lực. Chỉ cần nàng thấy hứng thú hoặc cảm thấy có chỗ hữu dụng, dù mất ăn mất ngủ cũng muốn học cho thật giỏi. Tuy nàng không có hứng thú chơi cờ lắm cũng không thấy nó có tác dụng gì lớn nhưng cũng để tâm học hỏi. Hơn nữa Thẩm Tử Dực chỉ dẫn rất chuyên tâm, nàng không tập trung học cũng không hay, mà nàng vốn là người thông minh, trí nhớ tốt nên hắn nói một nàng hiểu mười, vừa học vừa thực hành, làm cho Thẩm Tử Dực cảm giác rất có thành tựu trong việc hướng dẫn.

Hai người chơi đến quên thời gian, đến khi Trang ma ma thấy không ổn, thúc giục bọn họ đi ăn cơm chiều, hai người mới phát hiện ra trời đã tối.

Hai người đánh xong ván cuối, đang muốn đứng lên, bỗng nhiên nghe được âm thanh” rột rột” , Lâm Tiểu Trúc sửng sốt một chút mới phát hiện âm thanh đó xuất phát từ bụng Thẩm Tử Dực, nhịn không được cười nói” đúng là trễ quá rồi, ta cũng đói bụng”

Ở trước mặt một nữ tử mà phát ra âm thanh này, Thẩm Tử Dực cảm thấy rất mất mặt nhưng thấy Lâm Tiểu Trúc không để ý, còn thản nhiên nói mình đói bụng, cảm giác mất tự nhiên cũng bay biến, cười nói 'đúng vậy, thời gian trôi thật mau”

“Ngũ hoàng tử, ngài ăn ở đây hay trở về Vọng Tinh các ?” Trang ma ma xin chỉ thị.

Thẩm Tử Dực quay đầu, nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, ngừng lại một chút, rồi mới nói” sao có thể quấy rầy Lâm cô nương, ta về Vọng Tinh các ăn thôi”

Hắn như vậy, rõ ràng là muốn ở lại đây ăn cơm hơn nữa nơi này vốn là địa bàn của hắn, hắn lại bồi nàng chơi cờ nãy giờ, nếu nàng đế hắn quay về Vọng Tinh các ăn cơm, không biết các ma ma, nha hoàn sẽ oán thầm nàng thế nào nữa. Lâm Tiểu Trúc cười nói” trời đã tối, Dực công tử chi bằng ở lại đây dùng bữa rồi hãy về”

“Thật sự?” Thẩm Tử Dực nhãn tình sáng lên, sờ sờ bụng nói,” Không dối gạt Lâm cô nương, ta đói đến mức không đủ sức quay về Vọng Tinh các ăn cơm, như vậy quấy rầy Lâm cô nương thôi”

“Nói gì vậy? Đầu bếp là của Dực công tử, đồ ăn là của Dực công tử, ngay cả chén đũa, bàn ghế. . cũng là của Dực công tử, là ta quấy rầy Dực công tử mới đúng”

“Được rồi, chúng ta đừng khách sáo nữa, mau ra ngoài ăn cơm đi »Thẩm Tử Dực biết ở lại đây ăn cơm với Lâm Tiểu Trúc rất không ổn nhưng không hiểu sao không quản được bản thân, cảm giác ở cùng nàng một chỗ rất thú vị, luyến tiếc mất đi cảm giác này.

Đồ ăn đã được đưa đến thiên sảnh, Lâm Tiểu Trúc rửa tay xong đi vào, không biết hoàng tử Nam Việt quốc sức ăn lớn hay vì có nàng mà cố ý sai người làm thêm thức ăn, chỉ có hai người mà có tới chín món một canh, chất đầy một bàn tròn lớn. Tương muộn cá muối, hải sâm kho tàu, sứa hoa quế, cua biển hấp. . . thức ăn rất phong phú, đa phần là hải sản.

“Oa, tất cả đều là hải vị, thật tốt quá, ta thích hải sản.” Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy hai mắt tỏa sáng. Bắc Yến quốc ở đất liền, nơi gần biển nhất cũng cách cả ngàn cây số, phương tiện giao thông không thuận tiện, nàng lại là thân phận hạ nhân nên đến cổ đại lâu như vậy cũng chưa được ăn qua hải sản.

Thẩm Tử Dực thấy Lâm Tiểu Trúc hai mắt sáng rỡ, vẻ mặt kinh hỉ, hoàn toàn không giống vẻ rụt rè của tiểu thư khuê các, trong lòng rõ ràng thích đến đòi mạng ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh nhạt. Hắn cảm thấy rất thoải mái, tự tại, không tuân theo quy tắc” ăn không nói, ngủ không nói” mà vươn tay gắp một con cua lớn đặt vào chén nàng, nói” ngươi nếm thử xem ăn có ngon không ?”

“Cảm ơn.” Lâm Tiểu Trúc tự nhiên đáp lời, khi ngẩng đầu tình cờ phát hiện Ngọc Bích đang lắc đầu đối với việc Thẩm Tử Dực đang nhìn xem nàng xử lý con cua thế nào, trong mắt còn có chút giảo hoạt chưa kịp thu hồi.

Quen biết Thẩm Tử Dực một khoản thời gian, Lâm Tiểu Trúc cũng coi như có chút hiểu biết về hắn. Thẩm Tử Dực đại khái là hoàn cảnh sống an nhàn, làm người nho nhã lễ độ, tính tình ôn nhu săn sóc, thỉnh thoảng còn có chút trẻ con. Hắn làm vậy không phải có ý xấu, chỉ là tính bướng bỉnh tái phát, muốn nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng. Cổ đại khuê tú ngay cả ăn chân gà cũng cho rằng là chuyện cực kỳ xấu hổ, vì tướng ăn quá mức khó coi, mà con cua nàng, còn khó xử lý hơn cái chân gà nhiều.

“Thứ này ăn như thế nào ?” Lâm Tiểu Trúc cười hỏi.

“Uh, xem ta .” Thẩm Tử Dực không hổ là người lớn lên bên bờ biển, không cần nha đầu hỗ trợ, tự mình cầm hai cái đũa, bắt đầu lột cua. Một nén hương sau, con cua đã được lột sạch sẽ, còn rất nguyên vẹn hình dáng ban đầu.

“Nga nga, hiểu được .” Lâm Tiểu Trúc gật đầu, bắt chước theo điệu bộ của hắn, bắt đầu ăn cua.

Nha đầu đứng sau Thẩm Tử Dực đang chờ hầu hạ, thấy Lâm Tiểu Trúc chỉ xem qua một lần đã muốn tự thể hiện, liền không gọi người hỗ trợ, muốn chờ xem nàng xấu hổ. Nhưng chỉ chốc lát đã phải mở to hai mắt nhìn. Lâm Tiểu Trúc lặp lại y chang các động tác của Thẩm Tử Dực, biểu tình thong dong, ăn sạch sẽ con cua, còn bắt chước Thẩm Tử Dực sắp xếp xác cua, ngẩng đầu cười nói” là vậy sao ?”

“Thủ pháp này ta luyện đến một tháng mới xong, ngươi vừa nhìn đã làm được ? vừa rồi chơi cờ thì tệ mà sao ăn cua lợi hại như vậy ?” Thẩm Tử Dực giật mình, nếu không tận mắt nhìn thấy, có đánh chết hắn cũng không tin.

“Hắc hắc, ngươi nói xem?” Lâm Tiểu Trúc đảo mắt giảo hoạt. Bản lĩnh này là nàng học được từ kiếp trước, giờ lấy ra hù người thôi.

Nhìn biểu tình của nàng, Thẩm Tử Dực bừng tỉnh đại ngộ, cười nói” có phải trước kia ngươi đã học rồi không ?”

“Vẫn là Dực công tử thông minh.” Lâm Tiểu Trúc hé miệng cười nói.

“Ha ha ha. . .” Thẩm Tử Dực lắc đầu, cười ha ha.

Cua thuộc tính hàn, tuy ngon nhưng cũng không nên ăn nhiều. Hai người rửa tay xong, bắt đầu ăn cơm. Bầu không khí thoải mái, trong bữa ăn Thẩm Tử Dực còn tham khảo các món ăn với Lâm Tiểu Trúc nên bữa cơm này rất vui vẻ.

Ăn cơm xong, Ngọc Bích pha trà mang đến, hai người lại ngồi hàn huyên dưới ánh trăng hồi lâu, Thẩm Tử Dực mới đứng lên cáo từ.

“Dực công tử có sách dạy đánh cờ không ? cho ta mượn một quyển xem đi” Lâm Tiểu Trúc thấy hắn rời đi vội hỏi. Nàng đã không học thì thôi, đã học là phải học cho giỏi.

“Sách dạy đánh cờ?” Thẩm Tử Dực quay đầu nhìn sắc trời” đêm đã muộn, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, vẫn nên nghỉ sớm đi. Sáng sớm mai ta mang lại đây cho ngươi”

“Nga, được rồi.” Lâm Tiểu Trúc có chút thất vọng.

Thẩm Tử Dực nhìn nàng, khóe miệng tươi cười, hai mắt sáng ngời, quay đầu nói với Ngọc Bích 'ngươi thắp đèn, cùng Tử Bội đi lấy mang đến đây đi”

“Đa tạ Dực công tử.” Lâm Tiểu Trúc cực kỳ vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.