Biết Vị Ký

Chương 211: Trong cung



Hai vị tỷ tỷ, vị này chính là Lâm tiểu Trúc cô nương.” Ngô ma ma cười nói với hai vị phụ nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá vừa tiến vào đại sảnh nhị môn.

“Ân, đã gặp một lần” một phụ nhân liếc mắt đánh giá Lâm Tiểu Trúc một cái rồi chỉ vào đống đồ trên bàn” Thái hậu cố ý bảo các lão nô mang theo trang sức quần áo đến đây, cô nương mau thay đổi đi. Lúc này không còn sớm, nếu không nhanh chân, Thái hậu nổi giận thì cả ta và ngươi đều không gánh nổi đâu”

Hai phụ nhân này từng theo Thái hậu lúc vẫn còn Duệ vương phi đến Viên phủ chỉnh nàng một lần nên Lâm Tiểu Trúc có chút ấn tượng. Biết lần này không thể tránh được việc tiến cung, chỉ chào hỏi vài câu rồi cầm lấy quần áo đi về phòng thay.

“Làm gì còn thời gian cho ngươi về phòng, đến sương phòng ở đây đổi đi” một phụ nhân khác lên tiếng, lại chỉ vào Thính Vũ ở bên cạnh phân phó” ngươi, mau hầu hạ Tiểu Trúc cô nương thay xiêm y”

“Da” Thính Vũ liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc đầy ghen ghét, không tình nguyện đứng lên

Nàng cùng Dật vương là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vinh quang hôm nay vốn nên dành cho nàng mới đúng là bị nữ nhân nơi sơn dã này đoạt mất, nàng không hận mới lạ. Nhưng từ sau chuyện lần trước, Dật vương không hề liếc nhìn nàng một cái, nàng chỉ có thể chôn giấu hận ý với Lâm Tiểu Trúc vào thân đáy lòng, không dám gây sóng gió gì nữa.

“Sao dám làm phiền Thính Vũ cô nương hầu hạ, ta tự mình làm được rồi, xin hai vị ma ma ở ngoài chờ một chút” . Lâm Tiểu Trúc còn lâu mới để cho Thính Vũ hầu hạ nàng, trên người nàng còn giấu mấy thờ ngân phiếu và sổ sách, không thể để người ta nhìn thấy, nhanh chóng đi vào sương phòng thay đổi xiêm y, động tác cực kỳ lưu loát, cất giấu ngân phiếu kỹ càng, chải một búi tóc đơn giản, cài trang sức xong liền đi ra ngoài.

Thấy Lâm Tiểu Trúc chỉ chốc lát đã chuẩn bị thỏa đáng, hai vị ma ma rất vừa lòng, đứng lên nói” đi thôi”

Vì Viên Thiên Dã thường xuyên tiến cung xem bệnh cho tiên hoàng cho Viên phủ cách hoàng cung không xa, xe ngựa đi chưa được hai nén nhang đã đến cửa cung. Lâm Tiểu Trúc xuống xe, đi theo hai ma ma vào cửa hông hoàng cung rồi đi thêm một đoạn đường dài, sau đó mới dừng lại.

Ma ma thấy Lâm Tiểu Trúc không nhìn ngó lung tung cũng không tò mò, kích động hỏi han này nọ, chỉ an tỉnh đi theo các nàng, lấy làm hiếu kỳ nói” ngươi và Lâm ma ma ở đây chờ một lát, ta đi bẩm báo với Thái hậu rồi truyền ngươi sau”

“Dạ, làm phiền ma ma”

Vị ma ma kia đi vào một lát đã quay ra nói với Lâm Tiểu Trúc” đi theo ta” , đi được vài chục bước, đến trước một cái cửa, cao giọng hô” Tiểu Trúc cô nương đến” rồi bảo Lâm Tiểu Trúc đi vào.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Lâm Tiểu Trúc thản nhiên đi vào, liếc mắt cảm thấy trong phòng kim bích huy hoàng. Ngồi trên chủ vị là một trung niên nam tử mập mạp, có lẽ là phụ thân của Viên Thiên Dã, nay là Thái thượng hoàng. Bên trái hắn là một nam tử khoản hai mươi tuổi, mặc long bào, hiển nhiên là hoàng thượng. Bên phải Viên Tri Bách, một mỹ phụ trung niên đang dựa người trên tháp, cũng chính là thái hậu. Nàng dường như gầy hơn trước nhiều, sắc mặt tái nhợt dù đã có son phấn cũng không giấu được thần sắc có bệnh. Hầu hạ trước tháp là một nữ tử khuôn mặc xinh đẹp, ăn mặc quý phía, vừa nhìn liền biết là hoàng hậu. Viên Thiên Dã mặc trường bào màu xanh thêu vân văn đang ngồi sau thái hậu, thấy Lâm Tiểu Trúc tiến vào, hơi nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Đầu gối có quý giá thế nào thì lúc này cũng phải quỳ lạy, Lâm Tiểu Trúc cũng không làm cao, quỳ xuống vái lạy” nô tỳ Lâm Tiểu Trúc, bái kiến Thái thượng hoàng, Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu” nàng là hạ nhân của Viên Thiên Dã, đương nhiên không thể xưng là thảo dân.

Lễ xong, nàng lại hướng về phía Viên Thiên Dã nói” bái kiến Dật vương”

“Hãy bình thân.” Viên Tri Bách thấy Lâm Tiểu Trúc vẻ mặt trấn định, hành vi lễ độ hơn cả các mệnh phụ lần đầu tiến cung, không khỏi âm thầm gật đầu.

“Tạ Thái Thượng Hoàng.” Lâm Tiểu Trúc đứng lên, mắt xem mũi, lỗ mũi nhìn tâm, đứng ở nơi đó.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, các ngươi gọi Lâm Tiểu Trúc đến đây để làm gì ?” Viên Thiên Dã lên tiếng hỏi.

Lâm Tiểu Trúc hơi nhướng mày, chẳng lẽ Viên Thiên Dã không biết chuyện nàng được triệu tiến cung ?

“Dương nhi, hôm nay một nhà chúng ta đoàn tụ, là ngày đáng vui mừng, mẫu thân rất cao hứng” Thái hậu có lẽ vì đã khóc nên thanh âm còn mang theo giọng mũi” năm nay ngươi cũng đã mười tám tuổi, trước kia dù có lo lắng cũng không thể thu xếp chuyện hôn sự của ngươi, hôm nay nhân dịp vui vẻ liền định việc hôn nhân của ngươi cũng coi như trút được gánh nặng trong lòng mẫu hậu”

Viên Thiên Dã có chút kinh hỉ cũng có chút khẩn trương nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái rồi chuyển sang phía mẫu hậu hắn” ý mẫu hậu là”

“Mẫu hậu, thức ăn đã được mang lên, hay là chúng ta ăn cơm trước rồi nói chuyện sau được không ?” Hoàng hậu đúng lúc lên tiếng khuyên can” thân thể của người không tốt, không nên bị đói la6i”

“Cũng được, hoàng tẩu ngươi đã nói vậy, vậy thì ăn cơm trước rồi nói sau” Thái hậu dường như rất nghe ý kiến của Hoàng hậu, vịn tay nàng chậm rãi đứng lên” thức ăn đã đưa lên, coi như hôm nay là gia yến cũng là lần đầu tiên đông đủ người trong nhà như vậy” quay sang Viên Thiên Dã nói” Dương nhi, chờ ngươi thành thân xong, ngươi với ca ca ngươi sinh cho ta vài đứa nhỏ, đời này mẫu hậu không còn gì nuối tiếc nữa”

“Con còn cầu phụ hoàng và mẫu hậu có thể dài mệnh trăm tuổi nha.” Viên Thiên Dã đỡ tay Yha1i hậu, thấy nàng nghĩ tới tình thân, không khỏi động dung. Tình cảm của mẫu thân đối với hắn thuần túy hơn phụ thân nhiều. Mấy ngày nay, chuyện của trượng phu và đại nhi tử đã làm khiến nàng thương tâm rất nhiều, thân thể vốn đã điều dưỡng tốt lại kém đi, trong lòng tràn ngậy áy náy đối với tiểu nhi tử.

“Được, được, ngươi đã trở lại, thân thể của mẫu hậu cũng sẽ tốt lên thôi” Thái hậu nắm chặt tay Viên Thiên Dã, nước mắt nhạt nhòa.

“Đi thôi, ăn cơm.” Viên Tri Bách sợ thê tử nói hớ sẽ làm mình và đại nhi tử khó xử nên lên tiếng rồi dẫn đầu đi đến đại sảnh.

Viên Thiên Dã đã dìu Thái hậu, hoàng hậu đương nhiên lui lại sau một chút, thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn đứng yên, ôn nhu nói” Tiểu Trúc cô nương, nghe nói tay nghề nấu ăn của ngươi rất khá, có thể làm phiền ngươi làm một món điểm tâm cho Thái thượng hoàng và Thái hậu được không ?”

Lâm Tiểu Trúc nghe Thái hậu nhắc đến chuyện hôn sự lại bị hoàng hậu cắt ngang, chuyển sang đề tài khác, trong lòng thở phào nhẹ nhõ, lúc này Hoàng hậu lại đưa ra yêu cầu, nàng sao có thể không đáp ứng. Gia yến của Viên gia liên quan gì tới nàng, nàng chỉ là một đầu bếp, tốt nhất là hôm nay bọn họ chỉ gọi nàng đến nấu ăn, vì thế cười nói” tay nghề của Tiểu Trúc đương nhiên không thể so sánh với ngực trù nhưng được cái hiều tâm ý. Thái thượng hoàng, Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu nếu không chê bai, Tiểu Trúc xin được vì các vị mà làm”

“Đi thôi.” Hoàng hậu ra hiệu cho thái giám bên cạnh.

“Tiểu Trúc cô nương, mời bên này” thái giám kia vội vàng tiến lên hướng dẫn.

“Dạ” Lâm Tiểu Trúc nhìn thoáng qua Viên Thiên Dã, thấy Thái hậu vội nắm tay hắn, miệng liên tục nói gì đó, hai mẹ con cùng đi về phía thiên đại sảnh, không có cơ hội nói chuyện với hắn, đành theo thái giám đi đến phòng bếp.

Thái giám đang chờ Lâm Tiểu Trúc nịnh bợ mình, hỏi thăm sở thích của Thái thượng hoàng, Thái hậu. . . nào ngờ nàng chỉ cúi đầu mà đi, không nói một lời, không khỏi có chút sốt ruột, nhìn thấy đã sắp tới phòng bếp, liếc thấy chung quanh không có ai, hắn liền tiến lên hai bước, cười nói” Tiểu Trúc cô nương, Thái hậu thích ăn long nhãn, lát nữa ngươi làm một chén long nhãn hạt sen táo đỏ là tốt rồi”

“Đa tạ công công đề điểm.” Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn thoáng qua thái giám, không biết hắn vì sao hắn nhiệt tình như vậy. Lui tới trong hoàng cung đều là quý tộc quyền quý, mấy thái giam hay cung nữ đều là nhân tinh, nếu không có bạc hay không có địa vị, bọn họ đời nào quan tâm tới, mà nàng chỉ là một nữ đầu bếp nhỏ nhoi.

Thái giám nói xong, làm như không nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Trúc cũng không giải thích, chỉ vào phía trước nói” đó là phòng bếp. Tiểu Trúc cô nương, mau đi thôi, đừng để các chủ từ chờ sốt ruột” . Đi đến phòng bếp, dặn dò quản sự phòng bếp đối đãi tốt với Lâm Tiểu Trúc rồi bỏ đi.

Phòng bếp này là nơi chuyên chế tác điểm tâm trong cung, Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy trên bàn có nguyên liệu để nấu canh táo đỏ long nhãn hạt sen, nghĩ nghĩ, cảm thấy ổn thỏa liền hỏi một ngự trù đang bận rộn bên cạnh” sư phụ, xin hỏi Thái hậu thích ăn món điểm tâm nào ?”

Vị đầu bếp kia liếc nàng một cái, đáp” táo đỏ long nhãn hạt sen” , lại chỉ vào mớ nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, nói tiếp” đã ngâm xong hết rồi, ngươi đem nấu là được” các đầu bếp khác cũng bận bịu với công việc của mình, không ai quay đầu nhìn bên này, có thể thấy lời này không sai.

Món điểm tâm này bổ huyết kiện khí, thích hợp cho người thiếu máu mệt mỏi, thần kinh suy nhược, nhớ tới gương mặt tái nhợt mệt mỏi của Thái hậu, lại nghĩ mình chẳng có gì đáng giá để người ta tính kế. Lâm Tiểu Trúc quyết định là món này. Làm cái gì cho đế vương ăn đều phải hết sức cẩn thận, một khi mất hứng là không bị giết cũng bị đánh, cho nên làm món mà Thái hậu thích, chắc là sẽ không sai.

Có lẽ vì là món Thái hậu thích nên phòng bếp đã chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, Lâm Tiểu Trúc cũng không mất nhiều thời gian đã làm xong, còn cố ý cho thêm chút ngân nhĩ, sau đó đặt lên khay, đi ra cửa lại không thấy vị thái giám đã đưa nàng đến đâu cả, liền vào phòng hỏi quản sự phòng bếp” ta không biết đường trong cung, ngài có thể sai người đưa ta tới chỗ Thái thượng hoàng và Hoàng thượng dùng cơm không ?”

“Tiểu Lục tử, ngươi đưa vị cô nương này đến Dưỡng Tâm điện đi” quản sự phòng bếp cũng là người sảng khoái, gọi một nam hài chừng mười ba, mười bốn tuổi đến phân phó.

“Cô nương, mời bên này” Tiểu Lục Tử cũng là một thái giám, cao hứng nhận nhiệm vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.