Biết Vị Ký

Chương 222: Sử trá



Thanh âm của Lâm Tiểu Trúc không nhỏ, chẳng những làm cho chưởng quầy đang cắm đầu đánh bàn tính cũng phải ngẩng lên mà các khách nhân đang ăn cơm trong sảnh cũng nhìn về phía này, lão Tôn cũng vội vã đi tới chỗ nàng.

“Vị đại gia này, ngươi xem, bọn họ ngăn cửa không cho ta ra ngoài” Lâm Tiểu Trúc sợ lão Tôn kêu tên nàng, làm cho những người này biết bọn họ quen nhau cho nên vội lên tiếng trước.

Có người đi về phía bên này, có người vẫn ngồi yên bất động, hiển nhiên là không sợ hãi. Mà người trong đại sảnh, chỉ nhìn qua rồi lại cúi đầu thì thầm, không ai đứng ra nói giúp nàng một tiếng, nhớ lại những gì mọi người vừa bán tán lúc nãy, Lâm Tiểu Trúc liền biết nam tử trước mặt là người đã cướp ba nữ tử mà mọi người nói tới. Nàng luyện công phu vài năm, chạy trốn chắc không thành vấn đề. Nếu lão Tôn có chút thông minh, làm ra vẻ không biết nàng, nhanh chóng ra xe chờ sẵn, nàng thoát được sẽ đuổi theo hắn, vậy là có thể rời khỏi nơi này.

“A?” Lão Tôn sửng sốt. Lâm Tiểu Trúc luôn gọi hắn” Tôn thúc” chứ không phải” Đại gia”, lần này thay đổi xưng hô, rốt cuộc là muốn gì? Hắn trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc.

“Không có chuyện của ngươi, cút đi” một gã tùy tùng trừng mắt hung dữ nói với lão Tôn rồi lạnh lùng lướt qua đại sảnh, làm cho mọi người đều cúi đầu, có người nhát gan còn lập tức bỏ đi.

Lâm Tiểu Trúc thấy lão Tôn như đã hiểu được, lấy tiền trả tiền cơm sau đó đi ra cửa, lúc này nàng mới yên lòng, ra vẻ sợ hãi, còn rơi nước mắt nói” các ngươi. . . các ngươi muốn làm gì?”

Mắt của nàng vốn vừa lớn lại vừa tròn, trên hàng mi dài như cánh bướm còn đọng nước mắt giống như hoa lê đẫm nước mưa, Lưu Nghiệp nhìn thấy mà tâm ngứa ngáy khó chịu. Hắn cũng không muốn ở trước mặt mọi người lại cướp đoạt người, hơn nữa dưa xanh hái không ngọt, thanh danh hư hỏng truyền nhiều quá cũng không hay, phụ thân mà biết được lại quở trách, lập tức cười tủm tỉm nói” cô nương vẫn không tin ta thực sự biết bí phương chế biến món vịt nướng?” liền quay đầu gọi” Lưu chưởng quầy”

“Dạ, tiểu nhân có mặt” chưởng quầy cúi đầu khom lung chạy tới chào” thiếu gia”

Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái, chẳng lẽ nam tử chuyên cướp đoạt dân nữ lại là ông chủ của Lưu ký, xem ra Lưu ký có núi lớn để dựa nên mới truyền thừa trăm năm.

Lưu nghiệp hơi có chút đắc ý nhìn Lâm Tiểu Trúc” Thế nào? Ta không lừa ngươi đi? Lưu ký là tổ nghiệp của nhà ta. Cô nương muốn biết cách làm món vịt kia thì chúng ta vào nội viện nói chuyện, ngươi thấy thế nào”

Lâm Tiểu Trúc nhãn châu chuyển động, cười nói” ngươi thực sự họ Lưu ?”

“Chuyện này còn có thể giả sao ?” Lưu Nghiệp nhìn thấy nàng cười, tâm lại ngứa, hận không thể đem nàng về nhà lập tức bái đường.

Lâm Tiểu Trúc lắc lắc đầu, liếc Lưu Nghiệp một cái” Ta không tin!”

Lưu Nghiệp bị cái liếc mắt này làm cho toàn thân chấn động, đâu còn lý trí gì” vậy làm thế nào ngươi mới tin ?”

“Nếu ngươi có thể đưa ta đến phòng bếp làm món vịt nướng một chuyến, ta liền tin tưởng ngươi”

Lưu Nghiệp do dự, đang tính lên tiếng thì chưởng quầy ở bên cạnh đã hô lên” thiếu gia, đây là bí phương Lưu gia tổ truyền, ngoại trừ mấy gia nô do Lưu gia chỉ định, không thể cho bất luận kẻ nào xem. Ngài vạn vạn không thể đưa người ngoài vao, nếu lão gia biết nhất định sẽ rất tức giận”

Lưu Nghiệp thanh tỉnh, nhớ lại bộ dáng nổi trận lôi đình của phụ thân, vội vàng từ bỏ ý định trong đầu, lắc đầu nói với Lâm Tiểu Trúc” không được, phòng bếp nhà ta là trọng địa, người ngoài không thể vào” hắn thâm ý liếc nàng một cái khiến Lâm Tiểu Trúc nổi da gà” trừ phi, ngươi thành người nhà của chúng ta, hắc hắc”

“Vậy thì quên đi, ta đi đây” Lâm Tiểu Trúc chu miệng, nghiêng người muốn lách qua khe hở giữa đám người mà đi.

Nhìn bộ dáng hờn dỗi của nàng, Lưu Nghiệp càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, hắn giang tay ngăn Lâm Tiểu Trúc lại” tuy ta không thể đưa ngươi đến phòng bếp nhưng vẫn có thể đến hậu viện nói chuyện, ngươi muốn biết gì, ta đều nói cho ngươi biết”

Lâm Tiểu Trúc lui ra sau mấy bước, thấy Lưu Nghiệp và đám tùy tùng của hắn đều tiến vào trong phòng, lòng mừng thầm, có lẽ lúc này lão Tôn đã chờ sẵn trên xe ngựa, vì thế ngước đôi mắt to ngập nước, tà nghễ nhìn Lưu Nghiệp” vậy giờ ngươi nói cho ta biết cũng vậy thôi, món vịt nhà ngươi ngoài trừ lá thông còn có gì khác vậy ?”

“Ta nói cho ngươi biết, có phải ngươi nguyện ý gả cho ta không ?” Lưu Nghiệp si mê nói

Lâm Tiểu Trúc rũ mắt xuống, thẹn thùng nói” công tử hỏi vậy thật không có đạo lý. Hôn nhân đại sự là do lời của mai mối, lệnh của cha mẹ, nào có chuyện hỏi trực tiếp người ta như vậy ?”

“Vậy ngươi kề sát lại đây, ta nói cho ngươi” Lưu Nghiệp cười tủm tỉm tiến lên.

Lâm Tiểu Trúc gục đầu xuống, đứng yên, để mặc hắn sát vào.

Lưu Nghiệp thấy ngay trước mắt là làn da trắng nõn tinh tế đến độ không nhìn thấy lỗ chân lông, tâm thần lay động, nhẹ giọng nói” thật là mềm mịn” nói xong còn đưa miệng tới gần, chuẩn bị hôn xuống, đột nhiên thân thể chấn động, cảm giác như bị ai đánh trúng, toàn thân trở nên cứng ngắc.

Cùng lúc đó mọi người thấy một thanh chủy thủ đang đặt lên cổ Lưu Nghiệp, Lâm Tiểu Trúc lạnh lùng nói” ai dám tiến lên, ta lập tức cắt đứt cổ thiều gia nhà các ngươi”

Mấy tên tùy tùng liền dừng lại, đưa mắt nhìn nhau. Cô nương này vừa rồi là thiếu nữ nũng nịu, xinh đẹp lúc này đã biết thành La Sát rồi.

“Ngươi có biết thiếu gia nhà ta là ai không ? hắn là con của huyện lệnh nha, mau buông chủy thủ xuống, miễn tội chết cho ngươi” một tùy tùng kêu lên.

“Ngươi, ngươi dùng yêu pháp gì ? sao cơ thể của ta lại không thể động ?” mới đầu Lưu Nghiệp còn tưởng mình bị dọa nhưng thực sự đúng là toàn thân cứng ngắc, sắc mặt đột biến, la lên.

“Ân?” Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, thấy Lưu Nghiệp không giống giả đò, thoáng dời chủy thủ, đẩy hắn một cái, nào ngờ Lưu Nghiệp lập tức ngã xuống, may nàng tay mắt lanh lẹ, mấy năm nay cũng chăm chỉ luyện công, khí lực không nhỏ nên lại một tay túm hắn lên. Nàng trong đầu nhanh chóng tìm cách, bay thẳng lên nóc nhà, vừa chú ý thân thể Lưu Nghiệp vừa nói” hừ, đáng đời ngươi. Ngươi đúng là xấu xa, muốn dụ dỗ ta sao ? cửa sổ cũng không có đâu. Đi, mau đưa ta ra ngoài, chờ ta rời khỏi nơi này sẽ tha cho ngươi”

Thanh âm của nàng vừa dứt liền thấy một hòn đá cực nhanh bay đến, đánh lên lưng Lưu Nghiệp, ngay sau đó thân thể của hắn lập tức mềm mại lại.

Trong lòng Lâm Tiểu Trúc đã có tính toán, nhanh chóng rút chủy thủ lại, đẩy Lưu Nghiệp” đi thôi”

Lưu Nghiệp đương nhiên cảm nhận được thân thể có biến hóa, lại thấy Lâm Tiểu Trúc thu lại chủy thủ, mừng rỡ xoay người, vừa nắm cánh tay nàng, vừa nói” mau, đoạt lấy chủy thủ của nàng đi”

Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương ở trên nóc nhà cũng bị động tác này của Lâm Tiểu Trúc làm giật mình, không biết vì sao lúc này nàng lại thu lại chủy thủ. Cũng may Viên Ngũ Nương theo Lâm Tiểu Trúc đã lâu, biết tim của nàng có chín lỗ, nàng làm vậy là có đạo lý nên ngăn Viên Lục Nương lại, dùng khẩu hình nói” nhìn cho kỹ đã”

Viên Lục Nương gật đầu, dù sao có các nàng ở đây, đám người kia cũng không thể gây thương tổn cho Lâm Tiểu Trúc.

Các tùy tùng của Lưu Nghiệp thấy thiếu gia có thể xoay chuyển tình huống, trở thành hắn khống chế Lâm Tiểu Trúc, mừng rỡ vô cùng, tiến lên đoạt lấy chủy thủ trong tay nàng, lại mang dây thừng lên, muốn trói nàng lại.

“Trói chặt cho ta” Lưu Nghiệp vuốt cổ, vừa tức vừa giận. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị uy hiếp như vậy, lúc này lại bị một tiểu mỹ nhân nũng nịu kề dao vào cổ.

Một tùy tùng cột Lâm Tiểu Trúc xong hỏi” thiếu gia, làm sao bây giờ ?”

“Chưởng quầy, lấy một kiện áo choàng nữ nhân đến đây, lại sai người đánh xe ngựa của ta đến cửa sau đi” Lưu Nghiệp phân phó.

Chưởng quầy vội vàng chạy ra ngoài, chốc lát sau cầm một kiện áo choàng màu đỏ đi vào” xe ngựa đã chuẩn bị xong”

Lưu Nghiệp cầm áo phủ lên người Lâm Tiểu Trúc, nhìn nàng càng trở nên xinh đẹp, ánh mắt của hắn dại hẳn” đi, mang về huyện nha”

Lâm Tiểu Trúc cũng rất nghe lời, không khóc không nháo, bị hắn đẩy một phen, liền chủ động đi theo ra cửa sau, lên xe ngựa.

Trên nóc nhà Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương liếc nhau, vội chạy theo.

Tổ nghiệp của Lưu tri huyện ở ngay Ngô trấn, cho nên không thực sự đến huyện nhà mà đến một tòa đại trạch xa hoa ở thành đông. Xe ngựa đến cửa nách, Lưu Nghiệp xuống xe, lôi kéo Lâm Tiểu Trúc, cho một tùy tùng đi theo, cùng nhau vào hậu viện.

“Thiếu gia, ngài đã trở lại?” Trên đường gặp mấy nha đầu, tò mò nhìn Lâm Tiểu Trúc nhưng không có hỏi tới. Xem ra chuyện Lưu Nghiệp dẫn người về như vậy không chỉ một lần.

“Được rồi, tìm cho ta một phòng, sau đó mời cha người đến” Lâm Tiểu Trúc đi đến nhị môn bỗng nhiên dừng bước thản nhiên nói với Lưu Nghiệp.

“Cái gì?” Lưu Nghiệp mở to hai mắt nhìn nàng như hiếu kỳ.

“Nghe không hiểu tiếng người sao ? ta bảo ngươi mau gọi cha ngươi tới đây” Lâm Tiểu Trúc nhíu mày quát lớn

“Cha ta?” dù Lưu Nghiệp tự xưng thông minh cũng không thể nào nghĩ ra nàng muốn gì, hay là cô nương này có một chân với cha mình?

Lâm Tiểu Trúc thấy Lưu Nghiệp như vậy, biết hắn nghĩ bậy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quát lớn” ngươi cho là ngươi có thể bắt ta về sao ? nếu ta mang theo chủy thủ, dễ dàng để bị ngươi chế trụ vậy sao ? lại còn không khóc không nháo mà theo ngươi về. Ta nói cho ngươi biết, ngươi trói ta về thì dễ, thả ta đi lại không dễ vậy đâu. Mau kêu cha ngươi tới đây nói chuyện, nếu không, không chỉ riêng chức quan cửu phẩm của cha ngươi mất đi mà cả nhà ngươi cũng bị bắt giam a”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.