Biết Vị Ký

Chương 226: Đưa ngươi về kinh thành



Lúc này, Lâm Tiểu Trúc và Thẩm Tử Dực đang tập trung tinh thần vào bàn cờ, mới đầu Viên Thiên Dã còn thản nhiên uống trà, không quan tâm lắm nhưng chỉ nhìn được một lát, vẻ mặt của hắn liền ngưng trọng, tập trung vào bàn cờ nhiều hơn.

Viên Thiên Dã từ nhỏ đã được danh sư chỉ điểm lại rất thông minh, sau biến cố năm mười tuổi đã bắt đầu bày mưu tính kế cho nên kỳ nghệ thập phần cao siêu, ít có đối thủ. Hắn biết Lâm Tiểu Trúc lúc ở sơn trang có học chơi cờ, ở Thẩm viên có lẽ cũng đã học được của Thẩm Tử Dực vài chiêu nhưng không nghĩ là cao minh, cho rằng Thẩm Tử Dực muốn đánh cờ với nàng để giết thời gian mà thôi. Không ngờ Lâm Tiểu Trúc chỉ mới đi mấy nước đầu tiên đã thấy bất phàm, thoạt nhìn có cảm giác quân cờ được xếp đặt tùy tiện nhưng nhìn kỹ lại thấy như Thất tinh bắc đẩu, vừa hỗ trợ cho nhau vừa hình thành thế công thế thủ. Đi chừng mười nước, Thẩm Tử Dực đã phát hiện mình lâm vào thế bí, tấn công bên này thì thất thủ bên kia, giữ quân bên này thì bên kia lại bị ăn. .

Đến nước thứ ba mươi thì rơi vào thế bị động.

“Lâm Tiểu Trúc, ngươi đã ăn cái gì hay bái cao nhân nào là sư phụ mà mới mấy ngày không gặp, trình độ lại cao như vậy ?” Thẩm Tử Dực kinh ngạc hỏi.

“Trong mộng đã bái một thần tiên mỗi tối đều đến chỉ điểm cho ta” Lâm Tiểu Trúc cười nói.

“Thật sự?” Thẩm Tử Dực trừng mắt mắt hỏi lại.

“Đương nhiên là giả .” Lâm Tiểu Trúc cười lắc đầu. Đứa nhỏ này, hồn nhiên như cô tiên. Chẳng qua hai ngày vừa rồi ngồi trong xe buồn chán quá, nàng mới đem sách dạy chơi cờ ra nghiên cứu, hôm nay đem ra sử dụng, dùng kiến thức tích lũy mấy ngàn năm của cao nhân đời trước đánh bại Thẩm Tử Dực cũng là chuyện đương nhiên.

“Ta với ngươi chơi một ván đi” Viên Thiên Dã đề nghị.

“Được” Lâm Tiểu Trúc gật đầu. Viên Thiên Dã luôn như một tòa núi lớn đè lên đầu nàng, nếu có thể thông qua đánh cờ mà dẫm nát ngọn núi này dưới chân cũng là chuyện đáng vui mừng.

Thẩm Tử Dực cũng không suy nghĩ gì, nghe thấy Lâm Tiểu Trúc đáp ứng liền nhường chỗ cho Viên Thiên Dã. Hai người lập tức bày bàn cờ mới, bắt đầu tiến vào cuộc chiến.

Trình độ của Viên Thiên Dã cao hơn Thẩm Tử Dực nhiều, Lâm Tiểu Trúc vẫn dùng ván cờ vừa rồi nhưng đi được mười nước đã có cảm giác ngưng trệ, đi đến đâu cũng bị cờ của Viên Thiên Dã cản lại. Nàng cau mày, lôi hết sở học ở kiếp trước ra, mà đỡ trái thì hở phải, vất vả chống đỡ được nửa canh giờ, rốt cuộc bại trận.

“Haiz thua rồi” nàng đặt quân cờ xuống, đứng dậy bĩu môi liếc hai nam nhân kia một cái.

“Ai, thua.” Nàng đem kỳ nhất nhưng, thẳng đứng dậy đến, bĩu môi quét hai người liếc mắt một cái.

“Làm sao vậy?” Nàng không hiểu nhìn hai người.

“Nước cờ ổn trọng, không vội không nóng nảy, trong công có thủ, trong thủ có công, xuất bất kỳ ý, nhìn như thiên mã tùy ý mà đi. Lâm Tiểu Trúc, ta chỉ bồi dưỡng ngươi thành một đầu bếp đúng là không biết trọng dụng nhân tài rồi” Viên Thiên Dã lên tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc chưa từng trịnh trọng như bây giờ.

“Haha, nói cũng đúng có điều thực ra thì cũng không được như vậy” Lâm Tiểu Trúc ngượng ngùng bổ sung tiế[” hơn nữa ta thích học nấu ăn, nếu ngươi để ta học cách cầm binh đánh giặc hoặc là cả ngày tính kế người khác, ta sẽ mặc kệ. Ta vừa lười vừa tham, thích hợp nhất là làm đầu bếp, không có tiền thì đi nấu cơm thuê cho người ta, tuy không được ăn nhưng có thể nhìn thấy cũng tốt ; có tiền thì để người khác nấu cho ta ăn, nếm đủ mỹ thực, ngủ ngon giấc, được vậy thì chính là thần tiên a”

“Lại nói bậy.” Viên Thiên Dã nghe nàng nói không khỏi mỉm cười, vươn tay sủng nịch muốn xoa đầu nàng nhưng lại cảm giác không thích hợp nên ngượng ngùng thu tay lại.

“Cũng không phải là nói bậy” Thẩm Tử Dực cầm ly trà uống một ngụm, cười nói” ta chính là người giống như ngươi nói ah. Lâm Tiểu Trúc, chúng ta là cùng một loại người” nói xong còn nháy mắt với nàng, sau đó quay sang Viên Thiên Dã” nhưng mà Viên huynh, ngươi lại hoàn toàn không giống chúng ta”

Lời này nói với Lâm Tiểu Trúc cực kỳ ái muội, đối với Viên Thiên Dã lại tràn ngập khiêu khích. Lâm Tiểu Trúc chỉ cười cười không lên tiếng rồi lại lo lắng liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã, chống lại ánh mắt của hắn.

“Ngươi cũng cho là như vậy ?” Viên Thiên Dã nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc hỏi.

Hắn hỏi như vậy, Lâm Tiểu Trúc cũng muốn trả lời thật với hắn, nghĩ nghĩ một hồi nói” quen biết Dực công tử chỉ một thời gian ngắn, ta cũng không rõ lắm nhưng Vương gia đương nhiên không cùng một loại người với ta. Ta là một tiểu nữ tử suy nghĩ thiển cận, chỉ muốn có một cuộc sống an nhàn, trôi qua bình an mà Vương gia là hùng ưng mang chí lớn, kiêu ngạo tài ba, nhất định sẽ thích trải qua cuộc sống có nhiều sóng to gió lớn”

Viên Thiên Dã lắc đầu, thở dài” ta cũng thích một cuộc sống như vậy, chính vậy mới không tự mình làm hoàng đế” nói xong, nở nụ cười tự giễu, đứng dậy, nhanh chóng đi xuống xe, quay về xe của mình, bóng dáng cao lớn mang theo sự tiêu điều cô tịch.

Thẩm Tử Dực thấy Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Viên Thiên Dã, rót cho nàng một ly trà, đột nhiên hỏi” ngươi thích hắn ?”

“A? Cái gì?” Lâm Tiểu Trúc ngẩn người, phục hồi tinh thần, oán trách liếc mắt nhìn hắn” nói bậy”

“Hắn làm ngươi động tâm nhưng lại cảm thấy hắn không thích hợp với ngươi nên mới cự tuyệt hắn, một mình bỏ đi, muốn tìm kiếm nhân duyên thích hợp với mình, ta nói đúng không ?”

“Dực công tử, ngươi còn nói bậy ta sẽ xuống xe ngay lập tức” Lâm Tiểu Trúc buông ly trà, đứng lên

Thẩm Tử Dực âm thầm thở dài, nghiêm túc nói” Tiểu Trúc, gả cho ta đi”

“Cái gì, cái gì?” Lâm Tiểu Trúc mở to hai mắt, không thể tin được.

“Ngươi không có nghe lầm, ta đang cầu hôn với ngươi. Thực ra, tại yến hội của Dật vương phủ hôm đó, ta đã ở trước mặt Thái thượng hoàng, Hoàng thượng và quan khác, cầu hôn ngươi mà ngươi chưa biết thôi. Ngươi cũng không cần trả lời ta ngay bây giờ. Ta chỉ cho ngươi biết ý nghĩ của ta, để ngươi biết mà chú ý tới ta”

“Thực xin lỗi, thực ra ta. . .”

“Đã nói không cần phải lời lúc này mà” Thẩm Tử Dực cắt ngang lời nàng, quay đầu nhìn về phía trước” ngươi muốn xuống xe phải không ? ta bảo bọn họ dừng lại” nói xong lớn tiếng gọi xa phu” lão Nghĩa, ngừng xe một chút”

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Lâm Tiểu Trúc có chút mất tự nhiên, xe chưa dừng hẳn đã vội nhảy xuống đi về xe của mình.

Thẩm Tử Dực nhìn theo bóng dáng của nàng, có chút ảo não tự gõ đầu mình” sao lại nói ra lúc này chứ ? nếu nàng không chịu đánh cờ với ta nữa thì làm thế nào ?”

Quay lại xe, Lâm Tiểu Trúc đưa tay sờ mặt, thì thào tự nói” bổn cô nương có sức quyến rũ vây sao ? người gặp người thích, hoa gặp hoa nở ah” sau đó nhún vai, lắc lắc đầu, suy nghĩ tập trung vào ván cờ vừa rồi.

Đối với tình yêu, đối với hôn nhân, nàng không có nhiều tin tưởng, có một số việc tự hỏi chưa chắc có được đáp án. Có câu” nhân loại tự hỏi, thượng đế bật cười” . Vận mệnh cuộc đời, không phải cứ con người tỉ mỉ toan tính thì sẽ phát triển theo ý của mình. Duyên phận càng phải xem thiên ý.

Đoàn xe đi thêm một canh giờ cuối cùng đến một trấn nhỏ, nơi nay tuy gọi là trấn nhỏ nhưng cũng chỉ có hai con phố, vài cửa hàng, một khách điếm chỉ có vài gian phòng đơn sơ. Nếu chỉ có Lâm Tiểu Trúc và lão Tôn, đương nhiên sẽ đến ở trong khách điếm nhỏ này nhưng thân phận của Thẩm Tử Dực và Viên Thiên Dã bất đồng nên đoàn xe không dừng lại trong trấn mà tiếp tục đi về phía trước chừng một dặm, đến một dịch trạm.

“Vương gia.” Xe dừng lại, nghe được thanh âm quen thuộc, Lâm Tiểu Trúc mở cửa sổ xe nhìn thấy người đang đứng ở trạm dịch nghênh đón bọn họ chính là Viên Thành.

“Ngươi đã đến rồi?” Viên Thiên Dã nhìn Viên Ngũ,Viên Lục ở phía sau Viên Thành đang hành lễ với mình, gật đầu nói” đi đường vất vả rồi”

Viên Thiên Dã không cần khẩn trương vậy chứ ? sai người đến trạm dịch kiểm tra trước, đừng nói là lo cho vị hôn thê của hắn nha ? Lâm Tiểu Trúc bĩu môi, xuống xe.

Viên Thành thấy Lâm Tiểu Trúc liền reo lên” Tiểu Trúc cô nương, đã lâu mới gặp. Dù sao chúng ta cũng từng cộng sự với nhau, sao ngươi lại đột nhiên bỏ đi, làm hại lão Vương không ngừng càm ràm”

Lâm Tiểu Trúc ngượng ngùng cười cười” khi đó có việc nên phải đi gấp” nhớ tới nụ hôn của Viên Thiên Dã, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của hắn, hiển nhiên là Viên Thiên Dã cũng đang nghĩ tới chuyện đó. Nàng không khỏi đỏ mặt, quay đầu, nhìn thấy ánh mắt oán hận của Dư Ngọc ở cách đó không xa.

Ánh mắt này như một gáo nước lạnh tạt vào lòng Lâm Tiểu Trúc, mặt nàng trầm xuống, quay sang nói chuyện với Viên Thành” Viên Thành đại thúc, ngươi cứ làm việc đi, ta qua bên kia” nói xong xoay người đi đến chỗ lão Tôn.

Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc đi xa, quay đầu liếc mắt nhìn Dư Ngọc, trầm giọng nói” Dư tiểu thư, ngươi lại đây một chút”

Đi theo lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Viên Thiên Dã nói chuyện với Dư ngọc, cho dù sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt lạnh lùng cũng làm cho nàng kích động vạn phần, dùng thanh âm cực kỳ dễ nghe, kinh hỉ nói” Vương gia” rồi ngẩng đầu nhìn hắn tươi cười, sau đó mới uyển chuyển đi tới.

“Đây là đại quản sự của ta, ngày mai hắn sẽ đưa ngươi quay về kinh thành” Viên Thiên Dã lạnh như băng, nói xong liền xoay người đi vào trạm dịch.

“Vương gia ~” Dư Ngọc ủy khuất kêu lên,một giọt nước mắt trong suốt đậu trên hàng mi dài, thoạt nhìn khiến người ta trìu mến.

Đáng tiếc Viên Thiên Dã đã sớm xoay người, biến mất sau cánh cửa của trạm dịch, không nghe được thanh âm réo rắt, thảm thiết động lòng người của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.