Biết Vị Ký

Chương 236: Canh rắn



Thẩm Tử Dực sửng sốt, nhớ tới không có gã sai vặt và hộ vệ bên cạnh để chi trả cho hắn, vươn tay sờ sờ trên người, vẻ mặt xấu hổ” ta cũng không mang theo bạc, tất cả đều ở trên người Thẩm Quý” sau đó nhìn bên hông” ngọc bội cũng không thấy, chắc vừa rồi bị nước sống cuốn đi rồi”

Hai người quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc. Lâm Tiểu Trúc nếu một mình rời khỏi Yên kinh, bên cạnh lại không có nha hoàn, bà tử, đương nhiên nàng sẽ tự giữ tiền. Có điều. . không thấy bọc hành lý của Lâm Tiểu Trúc đâu, không khỏi có chút tuyệt vọng. Viên Thiên Dã cũng nhìn chăm chú đai lưng của Lâm Tiểu Trúc, hắn nhớ rõ bốn năm trước khi hắn mang nàng rời khỏi núi, nàng cũng để tiền trong đai lưng.

Nhìn thấy ánh mắt hi vọng của bọn họ, Lâm Tiểu Trúc cảm thấy áp lực rất lớn, cười khổ nói” lúc bơi dưới sân, ta không đủ sức mà bạc lại rất nặng nên ta ném hết xuống nước rồi” lại nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của bọn họ, nàng nói tiếp” nhưng mà một ngàn lượng ngân phiếu Dực công tử cho ta mượn, ta khâu vào góc áo, chắc là không có bị rơi mất”

Ánh mắt của Thẩm Tử Dực khôi phục lại ánh sáng, thở phào nhẹ nhõm” vậy tốt quá, một ngàn lượng bạc, còn lo không đủ xài sao ?” lại an ủi Lâm Tiểu Trúc” người đừng lo, tìm được Thẩm Quý, ta bảo hắn trả lại ngươi một ngàn lượng”

Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc cùng liếc nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.

“Sao vậy ? có gì không đúng sao ?' Thẩm Tử Dực ngạc nhiên hỏi lại.

Viên Thiên Dã nhíu mày” một ngàn lượng ngân phiếu, tìm ngân trang ở chỗ nào để đổi ra ? chẳng lẽ ở nông gia ăn một bữa cơm, ngủ một đêm thì đưa cho người ta một ngàn lượng ? nếu ngày mai không thể rời khỏi nơi này, không tìm thấy đám Viên Thập, chúng ta dùng cái gì để ăn cơm ?”

“. . .” Thẩm Tử Dực bị Viên Thiên Dã nói như vậy không phục, há miệng muốn cãi lại nhưng lại không thể nói gì, đúng là không thể đưa hết ngân phiếu cho người ta a.

“Thực ra dân chúng đều rất chất phác, ăn một bữa cơm, ở nhờ một đêm cũng sẽ không đòi tiền chúng ta” Lâm Tiểu Trúc nói” nếu các ngươi áy ná thì sau này sai người mang tiền đến cho bọn họ là được”

Viên Thiên Dã lắc đầu” ăn không trả tiền thì không tốt lắm, hơn nữa nơi này quá hẻo lánh, rất khó tìm, vì mấy lượng bạc mà bắt bọn thuộc hạ chạy đến đây, vừa mất thời gian lại mất công sức, không thỏa đáng”

“Vậy phải làm sao ? vất vả mới tìm được người, không thể vì mấy lý do cổ hủ mà chúng ta phải ở ngoài chịu đói chịu rét chứ” Thẩm Tử Dực mất hứng, nhíu mày phản bác. Hắn vừa mệt vừa đói mà Viên Thiên Dã còn so đo này nọ. Hắn đường đường là Dật vương gia, tới nhà nào ăn cơm hẳn là nhà đó phải lấy làm vinh hạnh mới đúng, nếu là ở Nam Việt quốc, muốn mời hắn đến nhà dùng cơm, còn phải xem hắn có tâm tình hay không nha.

Lâm Tiểu Trúc hiểu là Viên Thiên Dã không muốn quấy nhiễu dân chúng. Nàng xuyên qua thời đại này cũng đã trải qua khoảng thời gian cùng khổ, cũng biết dân chúng rất hiếu khách, sẽ dùng món ngon nhất trong nhà để đãi khách. Hôm nay ba người bọn họ ăn mấy chén cơm, không chừng nhà kia đến sau kỳ giáp hạt không có lương thực để ăn, phải dựa vào rau dại để qua ngày a. . .

Nàng hai mắt sáng lên, giống như đã phát hiện ra kho báu” súy chút nữa đã quên, ta còn một cây trâm”

Thẩm Tử Dực thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:” Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Viên Thiên Dã lại liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” các ngươi ở đây nghỉ một lát đi, ta đi tìm mấy món dân dã” nói xong, xoay người rời đi. Hai đại nam nhân thân thế hiển hách lại phải nhờ vào trang sức của nữ nhân để vượt qua khó khăn, hắn thực sự không còn mặt mũi nào. Hơn nữa thức ăn trong nhà dân chúng, hắn đã từng ăn qua, hắn và Lâm Tiểu Trúc có thể ăn được nhưng Thẩm Tử Dực chắc không thể nuốt trôi.

Lâm Tiểu Trúc nóng nảy, tiến lên ngăn Viên Thiên Dã” khoan đã, đừng đi. Tuy hiện giờ hơi khó khăn nhưng dù sao mọi người cũng cùng một chỗ, bình an vô sự, nếu ngươi đi, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao ?”

“Đúng vậy, đừng đi, có cái gì ăn cái đó đi” mới đầu Thẩm Tử Dực cũng cảm thấy món ăn thôn quê cũng không tệ nhưng sau khi nghe Lâm Tiểu Trúc nói thì cũng thấy được không ổn, nên lên tiếng.

“Tiểu Trúc buông tay, không có việc gì đâu, tin tưởng ta” nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, Viên Thiên Dã ôn nhu nói

“Không được, ta không để ngươi đi.” Lâm Tiểu Trúc nổi lên tính trẻ con, nắm chặt vạt áo của Viên Thiên Dã. Nàng biết hắn võ công cao cường, tìm ít thức ăn thôn dã không khó nhưng ai biết được chữ ngờ, nếu thực sự xảy ra chuyện thì sao ? nghĩ tới hắn đi chuyến này có thể không được gặp lại, trong lòng nàng lại thấy khó chịu.

Thấy Lâm Tiểu Trúc bĩu môi như tiểu hài nhi, trong mắt tràn ngập lo lắng, trong lòng Viên Thiên Dã cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhịn không được vươn tay xoa mặt nàng, ôn nhu nói” nha đầu ngốc”

Lâm Tiểu Trúc không ngờ Viên Thiên Dã ở trước mặt Thẩm Tử Dực lại làm động tác vô cùng thân thiết như vậy, không khỏi đỏ mặt, buông áo hắn ra, lui lại phía sau.

Thẩm Tử Dực ở bên cạnh thấy thế, gào lên” Viên Thiên Dã, ngươi làm gì vậy ?” nói xong tiến lên, dùng sức hất tay Viên Thiên Dã ra, nắm lấy cổ áo hắn” rõ ràng đã nói là cạnh tranh công bằng, ngươi lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Viên Thiên Dã, ta nói cho ngươi biết, tuy ngươi cứu ta hai lần, ta cũng không có võ công, phải dựa vào ngươi mới có thể ra khỏi đây nhưng ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi chiếm tiện nghi của Lâm Tiểu Trúc như vậy”

“Thẩm Tử Dực, ngươi phát điên gì thế ?” Viên Thiên Dã cũng tức giận, giật lại áo” gì mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hả ? người trong lòng Lâm Tiểu Trúc là ta, không tin ngươi hỏi nàng đi”

Thẩm Tử Dực quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc” có đúng vậy không ?”

Bản thân mình động tâm với Viên Thiên Dã là thật, hơn nữa cũng nên nói rõ cho Thẩm Tử Dực biết nhưng Lâm Tiểu Trúc cũng hiểu những lời này không nên nói bây giờ. Cho đến khi đám người Viên Thập chưa tìm đến thì ba người bọn họ phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau ra khỏi nơi này. Thẩm Tử Dực tuy sống an nhàn sung sướng, dọc đường đi luôn tỏ ra vô năng nhưng dù sao hắn cũng là người kiêu ngạo. Nàng thừa nhận, nếu hắn không chịu nổi đả kích, bỏ đi, lỡ xảy ra chuyện gì, nàng hối hận không kịp.

Cho nên không trả lời mà quát lớn” hai người các ngươi có thôi đi không ? đây là lúc tranh giành tình nhân sao ? không nghĩ cách nên rời khỏi đây thế nào, tìm xe ngựa ra sao lại vì một nữ nhân mà cãi nhau, các ngươi còn là nam nhân không ?” nói xong xoay người, thở phì phì đi về phía trước.

Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực liếc nhìn nhau rồi vội đuổi theo. Một người thầm chắc chắn trong lòng Lâm Tiểu Trúc có mình, vừa rồi nàng không phủ nhận chẳng qua không muốn cho Thẩm Tử Dực xuống tinh thần ; một người lại nghĩ Lâm Tiểu Trúc không xác nhận, vậy là mình vẫn có hi vọng. Ba người ôm tâm tư riêng, im lặng đi mải miết, đến khi qua một triền núi, ánh mắt bỗng sáng lên.

Bên dưới triền núi quả nhiên có mấy nóc nhà. Lúc này đang là thời điểm cơm chiều, nhà nào cũng có khói bếp lượn lờ,khung canh điền viên yên tĩnh.

“Đi thôi.” Lâm Tiểu Trúc nói, dẫn đầu đi trước, đến một nhà gần nhất.

“Xin hỏi, có ai ở trong nhà không ?” tuy cửa mở nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn lịch sự mở cửa.

“Ai vậy” một lão thái thái chừng sáu mươi tuổi đi ra.

“Đại nương, chúng ta bị lật thuyền trên sông, đi suốt một buổi chiều mới tìm thấy người, bây giờ vừa mệt vừa đói, thật sự không đi nổi nữa. có thể cho chúng ta tá túc ở nơi này một đêm không ?” lâm Tiểu Trúc tươi cười ngọt ngào hỏi.

“Thật tội nghiệp nha” lão thái thái kia nghe vậy liền thở dài, nhìn ba người trước mắt, nam tuấn nữ mỹ, tuy quần áo dính bùn đất nhưng bộ dáng bất phàm, vội nói” đến, mau vào nhà đi” lại gọi lớn tiếng” mẹ Hoa nhi ơi, có khách đến”

Một phụ nhân bốn mươi tuổi đáp lời đi ra, mời mọi người ngồi xuống rồi lại đi vào lấy mấy quả táo ra” đây là của nhà trồng, nếm thử đi”

“Cảm ơn thím.” Lâm Tiểu Trúc cười, cầm một quả lên cắn một ngụm, gật đầu nói” vừa giòn vừa ngọt, ăn rất ngon”

“Nếu ngon thì ăn thêm một trái nữa đi” lão thái thái tươi cười, quay sang nói với con dâu” mẹ Hoa nhi à, mau làm gà đãi khách đi”

“Dạ” phụ nhân kia liền đứng lên, đi vào phòng bếp.

“Đại nương, thím, không cần. Chúng ta ở trên đường có giết một con rắn, ta nấu canh rắn cho các ngươi ăn nha” Lâm Tiểu Trúc đứng lên.

“Rắn ?” lão thái thái giật mình.

Lâm Tiểu Trúc cởi bỏ gói lá bên người để lộ ra con rắn bên trong.

“Ah, một con rắn thật lớn” mẹ Hoa nhi thấy con rắn to bằng cánh tay trẻ con, sợ hãi la lên. Bọn họ sống trong núi, đương nhiên không sợ rắn cũng đã ăn khá nhiều, cho nên nghe Lâm Tiểu Trúc nói làm canh rắn cũng không lấy làm lạ.

“Đi thôi, thím, ta với ngươi cùng đi phòng bếp.” Lâm Tiểu Trúc dùng lá cây bọc con rắn lại, theo mẹ Hoa nhi đến phòng bếp.

Mệt mỏi cả ngày, giờ phải nấu nướng, Viên Thiên Dã há miệng tính gọi Lâm Tiểu Trúc lại nhưng rồi lại thôi, ở trước mặt chủ nhà, khó mà lên tiếng.

Nửa canh giờ sau, Lâm Tiểu Trúc và mẹ Hoa nhi đã mang một cái bàn nhỏ đến” ăn cơm”

“A, thơm quá” Thẩm Tử Dực đang đói, ngửi được mùi thơm lạ lùng từ trong nồi bay ra, không khỏi hít mũi

Theo quy củ trong núi, nữ nhân và đứa nhỏ không thể cùng ngồi ăn nhưng Lâm Tiểu Trúc là khách, đương nhiên là ngoại lệ. Mọi người ngồi vào bàn, Lâm Tiểu Trúc múc cho mỗi người một chén canh rắn” nếm thử tay nghề của ta đi”

Trượng phu của lão thái thái là một lão nhân họ Trần nhìn những sợi tơ màu trắng phập phềnh trong chén, nghi hoặc nói” đây là nấu bằng thịt rắn ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.