Biết Vị Ký

Chương 243: Kích thích



“Lão gia.” Đại phu nhân bỗng nhiên kêu lên, vội vàng chạy tới trước giường, ngón tay của Đại lão gia hơi giật giật. Nhưng cũng chỉ có thế, không có tiến triển gì thêm, cũng không có mở mắt như nàng chờ đợi. Đại phu nhân ngước mắt hỏi Viên Thiên Dã” tiểu đại phu, phiền ngươi xem mạch giùm”

Viên Thiên Dã vẫn không hờn không giận, cực kỳ trầm ổn, nghe đại phu nhân nói vậy, hắn lắc đầu, nhẹ giọng nói 'phu nhân đừng vội, Đại lão gia đang chậm rãi chuyển biến tốt, hãy kiên nhẫn chờ đợi”

Đại phu nhân gật đầu, không nôn nóng nữa, ánh mắt chằm chằm nhìn người trên giường không chớp mắt.

Cuối cùng, không phụ sự chờ đợi của nàng, đại lão gia chậm rãi mở mắt

“Lão gia, ngài tỉnh, ngài tỉnh? Thật sự tốt quá.” Đại phu nhân vui buồn lẫn lộn, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, kìm lòng không đậu cầm tay đại lão gia

“Phu nhân, Nhị đệ. . .” Đại lão gia hai người bên giường, thanh âm yếu ớt.

“Lão gia, lão gia.” Nghe thanh âm của đại lão gia, phía sau bình phong có hai nữ nhân chạy đến bên giường, vừa khóc vừa cười” lão gia, thiếp thân rất lo lắng cho người'

“Được rồi, đừng khóc. . .” thanh âm của Đại lão gia vẫn yến nhưng trên mặt đã lộ ra tươi cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương, rút tay khỏi tay đại phu nhân, lau nước mắt cho nữ nhân xinh đẹp nhất trước mặt.

Đại phu nhân nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lấy khăn lau nước mắt, thần sắc ảm đạm đứng lên, rời khỏi giường, khi đi đến trước mặt Viên Thiên Dã, nàng đã bình tĩnh lại, khôi phục như cũ, nhẹ nhàng vén áo thi lễ” đa tạ đại phu đã cứu lão gia nhà ta”

“Cứu người là bổn phận của đại phu, phu nhân không cần đa lễ” Viên Thiên Dã lên tiến

“Chu đại phu, ngươi cũng vất vả rồi” Đại phu nhân lại thi lễ với Chu đại phu.

Đại lão gia tỉnh, còn đúng theo thời gian Viên Thiên Dã đã tính, điều này chứng tỏ hắn chẩn đoán đúng. Chu đại phu vẻ mặt ngượng ngùng, liên tục xua tay” lão phu tài không bằng người, thực hổ thẹn”

“Phủ nhi, ngươi lấy một lượng bạc, đưa Chu đại phu ra ngoài” đại phu nhân phân ph

“Dạ” nha hoàn bên cạnh lập tức lấy ra một thỏi bạc, đưa cho Chu đại phu” Chu đại phu, mời”

“Chuyện này. . . sao có thể không biết xấu hổ” Chu đại phu khó xử nhìn Đại phu nhân nhưng vẫn nhận lấy thỏi bạc, chắp tay nói” đa tạ phu nhân ban cho” nói xong cầm lấy hòm thuốc theo Phủ nhi đi ra ngoài.

Đại phu nhân lại hỏi Viên Thiên Dã” còn chưa thỉnh giáo đại phu họ gì?”

'Ta họ Viên”

Đại phu nhân gật đầu” Viên đại phu, lát nữa còn phiền ngươi xem bệnh cho lão gia nhà ta, đến lúc đó nhất định sẽ có tặng lễ”

Viên Thiên Dã lạnh nhạt nói 'không vội”

Đại phu nhân bên này bận rộn, thần sắc ảm đạm lo lắng mọi việc, bên kia đại lão gia lại vẻ mặt trìu mến trấn an tiểu thiếp, Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy bỗng nhiên trong lòng cực kỳ khó chịu.

Nàng hít sâu một hơi, vẻ mặt tươi cười, giọng điệu vui vẻ hỏi” Dực công tử, ngươi có cảm thấy vị đại lão gia này hạnh phúc hay không?”

Thẩm Tử Dực vẫn chưa nhận ra cảm xúc của Lâm Tiểu Trúc thay đổi, gật đầu, cảm khái nói” đúng vậy, gia nghiệp giàu có, huynh đệ có tình, thê tử hiền huệ, thị thiếp xinh đẹp, vị đại lão gia này đúng là hạnh phúc”

Lâm Tiểu Trúc thôi cười, nhìn thoáng qua Viên Thiên Dã đang nói chuyện với đại phu nhân, gật đầu nói” có lẽ nam tử trên đời này đều muốn như thế”

Thẩm Tử Dực cảm giác được nàng khác thường, vội thấp giọng nói” chỉ cần một mình Tiểu Trúc ngươi, đời này đã đủ”

Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn hắn, lắc đầu, cười nói” Dực công tử coi trọng, Tiểu Trúc vinh hạnh, tiếc là Tiểu Trúc đành phải cô phụ tâm ý của công tử”

Thẩm Tử Dực cả kinh. Hắn không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại cự tuyệt hắn lúc này, khó tin nhìn nàng, cổ họng lên xuống mấy lần mới khó khăn nói” Tiểu Trúc. . .”

Lâm Tiểu Trúc cắt ngang lời hắn” câu nói vừa rồi, ngày đó đã định nói với công tử ở trên xe ngựa lại kéo dài tới tận bây giờ, thật xin lỗi. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, thuốc đã nấu xong, đợi đại lão gia uống thuốc xong, chúng ta cũng có thể trở về”

Thẩm Tử Dực lúc này tâm loạn như ma, đâu còn để ý tới gì nữa. Hắn hít sâu một hơi, tay nắm thành quyền rồi lại buông ra, buông ra rồi nắm lại, cuối cùng nhìn không được, chỉ Viên Thiên Dã hỏi” vì hắn?”

“Không phải.” Lâm Tiểu Trúc trả lời cực nhanh” không liên quan tới hắn”

“Vậy vì sao?”

Lâm Tiểu Trúc có chút bất đắc dĩ. Nàng không muốn trong lúc này lại nói chuyện tình cảm, nhưng ai bảo vừa rồi Thẩm Tử Dực thổ lộ với nàng. Lúc ở trên xe ngựa, nàng không nói rõ vì còn chưa xác định được tâm ý của mình nhưng lúc này, nàng đã biết hắn không hợp với mình thì sao còn dây dưa làm gì, nếu vậy chẳng khác nào hại Thẩm Tử Dực.

Loading...

“Chúng ta không thích hợp.” Nàng lời ít mà ý nhiều nói.

“Không thích hợp?” Thẩm Tử Dực lặp lại, giọng điệu đầy chua sót. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, mở to hai mắt” có phải vì những lời vừa rồi không? Ta đã nói, chỉ cần một mình ngươi, ta đã thấy đủ. Ngươi không thích ta nạp trắc phi, ta sẽ chỉ có một mình ngươi”

Lâm Tiểu Trúc lắc đầu, trong lòng cười khổ. Nạp trắc phi, nghe thật buồn cười, chẳng hiểu vì sao mình lại gặp phải hai nam tử đều vì chuyện nạp trắc phi mà rối rắm?

“Ta hiểu được.” Thẩm Tử Dực thẳng người, liếc nhìn Viên Thiên Dã” vẫn là ngươi thích hắn' nói xong xoay người đi ra ngoài.

Lâm Tiểu Trúc đứng yên, nhìn Viên Thiên Dã đang chuyên chú cho đại lão gia uống thuốc, thở dài một hơi. Có lẽ nàng có chút thích Viên Thiên Dã nhưng cũng không có nghĩa rồi nàng sẽ gả cho hắn, cự tuyệt Thẩm Tử Dực cũng không liên quan tới hắn.

Hai người trưởng thành trong hoàn cảnh khác nhau, quan niệm bất đồng, nhân sinh bất đồng, lý tưởng sống cũng khác nhau. Chỉ có thích là không đủ, ép buộc ở cùng một chỗ chỉ có thể cho nhau thống khổ và tra tấn lẫn nhau. Cho dù Viên Thiên Dã thích nàng, nguyện ý ở cùng một chỗ với nàng và nàng cũng có chút tình cảm với hắn nhưng đoạn đường hai người còn phải đi rất dài. Bọn họ cần nhiều thời gian để hiểu nhau, để thích ứng đối phương.

Bên kia Viên Thiên Dã đã xem mạch cho đại lão gia xong, nhận lấy một ít bạc của hắn, đi tới, nói” được rồi, chúng ta đi thôi” lại nhìn chung quanh” Thẩm Tử Dực đâu?”

“Hắn ở trong phòng buồn chán nên đã ra ngoài” Lâm Tiểu Trúc đá

Viên Thiên Dã gật đầu” đi thôi”

Hai người ra cửa, nhìn thấy Thẩm Tử Dực đang đứng trong sân, ngắm hoa cúc đến ngẩn người. Viên Thiên Dã đi tới, vỗ vỗ vai hắn” đi thôi”

Thẩm Tử Dực ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc.

“Hôm nay cũng nhờ có Viên đại phu, không ngờ Viên đại phu tuổi còn trẻ mà y thuậ lại cao minh như thế” . Nhị lão gia tự mình đưa bọn họ ra ngoài, vừa đi vừa nói lời cảm tạ với Viên Thiên Dã.

Thấy Lâm Tiểu Trúc đi phía sau, Thẩm Tử Dực tiến lên, đi bên cạnh nàng, bỗng nhiên nói” ta nhất định sẽ không thua hắn”

Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Thẩm Tử Dực. Thẩm Tử Dực không nhìn nàng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt kiên định.

“Dực công tử. . .” Lâm Tiểu Trúc nhướng mày. Nàng đã nói rất rõ ràng nha.

Thẩm Tử Dực quay đầu nhìn nàng” chúng ta vẫn là bằng hữu đúng không?”

Lâm Tiểu Trúc gật đầu” đương nhiên phải, nhưng mà. . .”

“Vậy là được' Thẩm Tử Dực cắt ngang lời nàng.

Lâm Tiểu Trúc bất đắc dĩ nhìn Thẩm Tử Dực, không nói gì. Dù sao nàng cũng đã nói rồi, Thẩm Tử Dực cũng đã nghe xong, hắn muốn làm thế nào thì là chuyện của hắn.

Đến cửa, Nhị lão gia dừng bước, cảm kích nói vài lời, chuẩn bị đưa bọn họ lên xe, Thẩm Tử Dực lại nói” các ngươi cứ trở về, ta muốn đi dạo một lát” nói xong liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã một cái, xoay người bước đi.

Viên Thiên Dã sửng sốt, nhăn mi nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi” hắn sao vậy ?” hắn biết Thẩm Tử Dực muốn đi bán thi họa nhưng thái độ lại có chút kỳ quái.

Lâm Tiểu Trúc lắc đầu” đi thôi” nói xong, đuổi theo. Nàng biết Viên Thiên Dã sẽ không bỏ lại Thẩm Tử Dực mà cùng nàng quay về viện của Triệu lão bản.

Thấy Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã đều đuổi theo, sắc mặt của Thẩm Tử Dực hòa hoãn lại, bỗng nhiên quay đầu hỏi Viên Thiên Dã” vừa rồi được bao nhiêu tiền ?'

Viên Thiên Dã ngẩn người, khó hiểu nói 'năm mươi lượng” khó hiểu là vì hắn biết Thẩm Tử Dực và hắn là những người không để ý tới tiền bạc.

Thẩm Tử Dực gật đầu, không nói nữa, chỉ nhìn hàng quán hai bên đường. . .

Nhớ tới lời nói lúc trước của Thẩm Tử Dực, Lâm Tiểu Trúc biết hắn đang tìm tiệm thi họa. Xem ra Thẩm Tử Dực bị kích thích, không cam lòng thua sút Viên Thiên Dã, muốn tìm cách so tài với hắn. Vì thế cũng giúp đỡ tìm tiệm thi họa.

Thôn trấn này tuy nhỏ nhưng trên đường cũng gặp không ít người đọc sách, là địa phương thư hương, có tới hai thư điếm, vậy trên đường phải có thi họa điếm mới đúng.

Đi được một đoạn, hai mắt Viên Thiên Dã sáng lên, chỉ về bên trái ở phía trước” cửa hàng kia hình như là bán thi họa” . Mọi người nhìn sang, quả nhiên là vậy.

Thẩm Tử Dực bước nhanh đến chỗ thi họa điếm, nhìn tranh chữ trên tường, hai mắt sáng ngời.

Một lão giả ốm tong teo từ trong đi ra, cười nói” khách quan, muốn mua tranh chữ sao ? chỗ ta có vân thư, chữ tần việt minh, còn có nhiều tác phẩm đặc sắc khác, ngươi thích phong cách nào, ta sẽ giới thiệu với ngươi ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.