Biết Vị Ký

Chương 244: Bán họa



Một loạt đề cử của lão giả, Thẩm Tử Dực lại chưa từng nghe qua, hắn xoay người nhìn Viên Thiên Dã hỏi” những người đó là ai ? rất nổi danh ở Bắc Yến sao ?”

Viên Thiên Dã lắc đầu” ta không biết” . Mấy năm nay hắn tập mưu quyền soán vị, hoàn toàn không quan tâm tới giới hội họa thư pháp, chỉ có mấy người nổ tiếng như Trần phò mã. . . thì hắn còn biết.

“Liên Vân Quán, Tần Việt Minh, Vu Thu Thanh. . . hai vị công tử không biết những người này sao ? »lão giả kinh ngạc nhìn Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực từ trên xuống dưới, thấy hai người khí chất phi phàm, không dám khinh thị, đành nói” vậy để lão phu giới thiệu với hai vị”

Thẩm Tử Dực khoát tay” không cần, để ta tự xem”

“Được, thỉnh công tử chậm rãi xem” lão giả thấy hắn không kiên nhẫn cũng không dám dông dài, lui ra sau, để mặc ba người họ đi dạo trong tiệm.

Thẩm Tử Dực đi dạo một vòng, cuối cùng chỉ vào một bức tranh hỏi” bức tranh này bao nhiêu tiền ?”

Bức tranh vẽ một nữ tử mặc áo choàng đỏ, đứng trong gió thu, gương mặt u sầu nhưng dù là nhân vật, phong cảnh hay ý cảnh đều rất xuất sắc.

Lão giả hai mắt sáng ngời nói” đây là bức tranh do Trương Thu Thanh vẽ. Trương đại sư gia cảnh giàu có, không bán tranh, bằng hữu thích cũng không tặng. Bức tranh này, ta phải mất sức chín trâu hai hổ mới mua được từ một thân thích của hắn với giá hai trăm năm mươi lượng bạc. Ta thấy vị công tử này cũng là một người yêu tranh, vừa liếc mắt đã nhìn trúng bức tranh của Trương đại sư, cái này gọi là hữu duyên. Ta cũng không kê giá làm gì, để lại cho ngươi bằng giá vốn luôn đó”

Thẩm Tử Dực nhếch miệng, chỉ vào án đài phía trước nói” lão trượng, có thể vẽ ở đây không ? ta nhìn tranh của Trương Thu Thanh bỗng nhiên hưng trí nổi lên, cũng muốn vẽ một bức, không biết có thể mượn giấy và bút mực không ? yên tâm, đương nhiên chi phí này phải tính tiền cho ta rồi”

Lão giả thấy ba người khí độ bất phàm, ăn mặc quý giá, tuyệt đối là kẻ có tiền mà mấy người có tiền luôn luôn cổ quái, hơn nữa hắn cả ngày đối diện với tranh chữ, có chút buồn chán, bây giờ có người tới tận nơi vẽ tranh cũng coi như là có cái để tiêu khiển, vui tươi hớn hở nói” công tử xin cứ tự nhiên”

Thẩm Tử Dực suy nghĩ một lát rồi cầm bút lên, múa như bay.

Thường nói nam nhân quyến rũ nhất là khi làm việc, Lâm Tiểu Trúc cảm thấy lời này cũng đúng.

Lúc này Thẩm Tử Dực mặc cẩm bào ngọc bạch thêu hoa văn chìm, áo choàng hôm qua cũng đã được giặt sạch sẽ, ngũ quan tuấn tú, thân thể cao lớn, là một người phong thần tuấn tú đến cực điểm. Lúc này hắn tay cầm bút, ngưng thần suy nghĩ, khi múa bút lại như giao long rời bến, có khí chất xuất trần, phiêu dật như là trích tiên.

Lâm Tiểu Trúc cúi đầu nhìn trên giấy, thấy hắn chỉ vài nét bút ít ỏi lại chỉ dùng mực đã vẽ ra một lão ông mặc áo tơi ngồi thả câu bên bờ sông, bên cạnh có tảng đá, có cây, xa xa còn có núi, ở giữa còn có một chỗ trống lớn. Khoảng trống này làm cho bức tranh có vẻ hiu quạnh, nhìn lại thì thấy ông lão trong tranh chân tay hơi co lại, giống như đang bị lạnh, mà tảng đá, núi, cây cổ thụ dưới sự nổi bật của khoảng trống kia lại giống như đang bao trùm một tầng tuyết thật dày, cực kỳ vi diệu.

“Hảo, Hảo họa!” Ba người đứng xem nhịn không được trầm trồ tán thưởng. Bức tranh của Thẩm Tử Dực rõ ràng là bị ảnh hưởng bởi bức tranh của Trương Thu Thanh nhưng dù là bố cục, bút pháp hay ý cảnh đều xuất sắc hơn Trương Thu Thanh nhiều. Bức họa của Trương Thư Thanh còn có chút tượng khí mà bức tranh của Thẩm Tử Dực lại hồn nhiên thiên thành, làm cho người ta vừa thấy đã đắm chìm trong đó, không thể tự thoát ra được.

Lâm Tiểu Trúc bị bức họa này là cho huyết mạch sục sôi, thấy Thẩm Tử Dực dừng bút, đứng trước bước tranh nghiền ngẫm, giống như đang muốn viết chữ, vội hỏi” Dực công tử, ta viết một bài thơ lên bức họa của ngươi nha”

Thẩm Tử Dực đã chứng kiến tài văn chương, thư pháp của Lâm Tiểu Trúc, chính hắn cũng cảm thấy mình không bằng nàng. Hơn nữa hắn còn đang buồn rầu vì chưa tìm được ý thơ phù hợp với bức tranh, nên nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, mừng rỡ vô cùng, không chút do dự đưa bút cho nàng.

“Ai, ta nói, một bức tranh đẹp như vậy, nếu viết chữ lên bị hỏng thì thật sự rất đáng tiếc” lão giả thấy nữ tử mặc váy bố y màu xanh lên tiếng muốn đề thơ, liền bất chấp bọn họ có mất hứng hay không, lớn tiếng kháng nghị

“Lão trượng đừng xem thường cô nương này, tài văn chương và thư pháp của nàng đều hơn hẳn ta” Thẩm Tử Dực cười nói

“Thật sao?” Lão giả nhìn Lâm Tiểu Trúc đánh giá, thấy Thẩm Tử Dực gật đầu, vẫn không tin lắm.

Lâm Tiểu Trúc không để ý tới hắn, nhìn thoáng qua bức tranh rồi tìm một chỗ thích hợp nhất mà hạ bút.

Lão giả thấy thế, vội vàng ngậm miệng, sợ ảnh hưởng tới nàng, khiến cho một bức tranh xuất sắc bị hỏng. Đến khi nhìn thấy nét bút lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy của Lâm Tiểu Trúc, mạnh mẽ hữu lực mà không mất sự phiêu dật linh động, là nét chữ đẹp mà hắn chưa từng thấy qua, không khỏi chấn động hô lên” đẹp, chữ rất đẹp” . Lúc này hắn đã hoàn toàn tin lời Thẩm Tử Dực.

Loading...

Bởi vậy hắn bắt đầu chờ mong Lâm Tiểu Trúc đề thơ, vừa nhìn vừa nhẹ giọng đọc” Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng. Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh. Thuyền trơ trọi, ông già nón lá áo tơi. Một mình ngồi thả câu trong tuyết trên sông lạnh” (Giang Tuyết – Liễu Tông Nguyên). Đọc xong, ngơ ngẩn nhìn Lâm Tiểu Trúc đã gác bút, miệng thì thào” thơ hay, thơ hay” . Nói xong, không ức chế được kích động trong nội tâm mà chảy xuống hai dòng lệ.

“Bêu xấu rồi.” Lâm Tiểu Trúc học bộ dáng nam tử, chắp tay với Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực, có chút nghịch ngợm nói” Dực công tử, ta có làm hư bức tranh của ngươi không ?”

“Hỏng rồi, hoàn toàn hỏng rồi, tranh này nếu để người khác xem một người thì ngốc một người thì chẳng phải là hỏng sao ? »Thẩm Tử Dực cười nói.

Ba người nhìn nhau cười thành tiếng. Cười xong, Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực cùng nhìn bức tranh, yên lặng đọc bài thơ sau đó lại nhìn Lâm Tiểu Trúc, hai mắt sáng ngời.

Lão giả nhìn bức tranh vừa cười vừa rơi lệ, gật gật đầu, miệng lẩm bẩm” đúng vậy, bài thơ này đề lên trên bức tranh này quả thật rất tuyệt. Chữ đẹp, thơ hay, vẽ đẹp. Tuyệt diệu ah”

Nói xong, hắn xoay người thì lễ với Thẩm Tử Dực và Lâm Tiểu Trúc

“Lão trượng, ngươi làm gì vậy ? mau đứng lên đi” Thẩm Tử Dực vội vàng đỡ hắn.

“Lão phu có một yêu cầu quá đáng, xin công tử và cô nương đáp ứng” lão giả thành khẩn nói

Thẩm Tử Dực cũng đoán được lão giả muốn nói gì, cố kiềm chế vui mừng, nghiêm trang nói” lão trượng, mời nói”

“Lão phu là muốn. . . là muốn nhị vị bán bức tranh này lại cho lão phu, lão phu nguyện bỏ ra hai trăm, không, ba trăm lượng bạc” . Lão giả nói xong, nét mặt già nua đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn Thẩm Tử Dực và Lâm Tiểu Trúc. Theo hắn thấy, chỉ bức tranh của Thẩm Tử Dực thôi cũng đã đáng tiền hơn tranh của Trương Thu Thanh, lại thêm chữ và thơ của Lâm Tiểu Trúc thì bức tranh này phải có giá hơn một ngàn lượng bạc. Nhưng họa điếm của hắn vốn ít, hơn nữa hắn cũng muốn kiếm chút lời, cho nên mới không trả giá cao.

Vừa nghe ba trăm lượng, cho dù chia một nửa cho Lâm Tiểu Trúc, mình còn lại một trăm năm mươi lượng thì vẫn nhiều hơn số tiến Viên Thiên Dã kiếm được nên Thẩm Tử Dực rất cao hứng, đang muốn đáp ứng thì Lâm Tiểu Trúc đã nói” lão trượng ra giá như vậy, có lẽ tự ngươi cũng thấy xấu hổ a, chỉ riêng bức tranh đã đáng giá hai trăm lượng, thêm thơ và chữ của ta, có thể bán được hai trăm lượng. Nhưng ý thơ hòa với ý cảnh làm cho bức tranh càng thêm tuyệt diệu, giá trị cũng tăng cao thì đâu chỉ đáng giá bốn trăm lượng. Ta nhìn ra được, lão trượng cũng là người thích tranh chữ, nếu không vừa rồi sẽ không khen chúng ta thực lòng như thế. Như vậy đi, ta cũng không nhiều lời, một giá một, năm trăm lượng, bức họa này bán cho ngươi. Ngươi chỉ cần bồi giấy rồi treo lên, đảm bảo có a giá một ngàn lượng thì người ta cũng tranh nhau mà mua”

“Năm trăm lượng?” Thẩm Tử Dực trợn mắt há hốc mồm,” Lâm Tiểu Trúc, ngươi vậy mà cũng dám mở miệng ah”

Lâm Tiểu Trúc trừng mắt liếc mắt một cái.

“Năm trăm lượng?” Lão trượng do dự, sau đó do dự xòe bốn ngón tay, thẹn thùng nói” bốn trăm lượng, không biết cô nương có bán hay không ?”

“Tiểu Trúc, bốn trăm lượng cũng được” Thẩm Tử Dực thấy lão giả vẻ mặt giãy dụa, bỗng nhiên không đành lòng, quay đầu nói với Lâm Tiểu Trúc

Lâm Tiểu Trúc hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái” tránh qua một bên đi”

“Ách, được rồi.” Thẩm Tử Dực sờ sờ cái mũi, im lặng né sang một bên .

Lâm Tiểu Trúc thấy bức tranh đã khô mực, không nói tiếng nào liền cuốn lại.

“Cô nương, cô nương, ngươi. . .” Lão giả nhìn thấy mà hoảng hồn.

Lâm Tiểu Trúc cười nhìn hắn 'nếu lão trượng không thể bỏ ra năm trăm lượng, vậy ta để bức họa này lại cho mình thưởng thức. Trương Thu Thanh chẳng qua gia cảnh giàu có một chút đã không bán trnah bửa bãi, công tử nhà ta thân phận bất phàm thì có thể bán tranh của mình lung tung sao ?” nói xong xoay người nháy mắt nói với Thẩm Tử Dực” đi thôi, công tử”

Thẩm Tử Dực thấy lão giả đã lớn tuổi còn phải mưu sinh, cảm thấy đáng thương lại thấy một trăm lượng bạc chẳng đáng là gì nên không đành lòng, nhưng vừa nghe lời của Lâm Tiểu Trúc, hiểu ý nàng, nhất thời thấy có lý, lập tức xoay người, khoát tay nói với Viên Thiên Dã” đi thôi” . Hắn đường đường là hoàng tử một quốc gia, Lâm Tiểu Trúc là người mang ngọc bài, lại bán một bức tranh không bằng giá của Trương Thu Thanh, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người khác cười đến rụng răng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.