Biết Vị Ký

Chương 252: Kiếm nàng dâu



Để thân thể tùy ý chìm xuống, nghe tiếng sào trúc chống thuyền đi xa dần, cho đến khi không còn động tĩnh, Lâm Tiểu Trúc mới buông lỏng tinh thần, vội điều chỉnh thân mình cho máu lưu thông bình thường, cứ như vậy đến khi tay chân không còn cứng ngắc mới dốc hết sức, dùng chân tạo lực mà nhoi lên.

Đến khi trồi lên khỏi mặt nước thì nàng cũng đã tinh bì lực tẫn, ra sức hít thở, có chút cười khổ.

Xuyên qua đến cổ đại, hơn cổ nhân một ngăn văn hóa lịch sử, bản thân lại thông minh lại thêm có chút công phu nên Lâm Tiểu Trúc vẫn luôn nghĩ mình rất có khả năng, chuyện gì cũng có thể giải quyết, mọi việc đều trong tầm tay. Cho nên nàng mới dám một mình mang theo hành lý, mướn một chiếc xe ngựa cùng một lão đầu hơn năm mươi tuổi lên đường. Nhưng vừa ra khỏi kinh thành, ngay tại Ngô trấn nàng đã đụng trúng lưu manh, tuy nàng làm cho phụ tử Lưu gia sợ tới kinh hồn táng đởm nhưng đây không phải do nàng có năng lực mà đều là dựa hơi Viên Thiên Dã, cáo mượn oai hùm. Lúc này chỉ là gặp phải một nhà lừa đảo nàng đã lâm vào tình cảnh chật vật đến mức này, còn suýt chút nữa thì mất mạng, phải giả chết để thoát thân, còn phải chờ Viên Thiên Dã đến cứu nàng. Nếu không nhờ thế lực của Viên Thiên Dã, nàng muốn tìm gia đình lừa đảo kia trong biển người mờ mịt để báo thù là chuyện không thể nào.

Nàng thực sự ngu ngốc, vô năng ah. Rời khỏi sự che chở của Viên Thiên Dã, nàng chẳng là gì cả, rất dễ bị những kẻ mạnh hơn tùy thời dẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Lâm Tiểu Trúc lẳng lặng nằm trên mặt nước, đưa mắt nhìn trời, hai hàng lệ tuôn rơi. Nếu sau này nàng và Viên Thiên Dã tiến tới, thậm chí là dắt tay nhau cả đời, nàng hi vọng mình cũng có năng lực như hắn, cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ chứ không phải như hiện giờ, nhỏ bé vô năng phải phụ thuộc vào hắn mới có thể sống sót, phải dựa vào hắn mới được người khác tôn kính.

Thân thể dần dần khôi phục, trở nên linh hoạt. Lâm Tiểu Trúc thu hồi nước mắt, bơi vào bờ. Nàng vẫn nghĩ mình là người bình thường nên chỉ muốn trải qua những ngày bình thường. Nàng thầm nghĩ dựa vào khả năng của mình kiếm ít tiền, trở thành chủ một tửu lâu sau đó gả cho một nam nhân bình thường sống qua ngày. Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, nàng phát hiện mình đã sai rồi. Trên đời này người xấu rất nhiều, bọn họ có nhiều mánh khóe lừa bịp lại có võ công cao hơn nàng, thậm chí còn có quyền sinh sát trong tay. Nàng muốn dựa vào năng lực của mình mà bình an từ Bắc Yến đến Nam Việt quốc là không có khả năng. Làm sao có thể bình an mở tửu lâu mà không bị người ghen ghét, hãm hại, lừa gạt. . . ? Một nữ tử bé nhỏ bình thường, nhất định sẽ trải qua cuộc sống rất gian nan. . .

Cho nên nàng quyết định, nếu nàng không thể thay đổi xuất thân thì tự nàng sẽ hướng về phía trước mà giao tranh, dùng trù nghệ của mình, dùng tất cả những lực lượng có thể mượn được để kiếm thật nhiều tiền. Không có quyền thì nàng sẽ dùng rất nhiều tiền để khiến quan viên làm việc cho nàng ; võ công không cao thì dùng cao thủ hàng đầu làm bảo vệ. Nàng muốn dựa vào chính mình để đúng trên đỉnh cao, khiến cho nàng trở thành mặt trời chói sáng chứ không phải là ánh trăng yếu ớt, chỉ có thể dùng nguồn sáng của người khác để soi rọi cho mình.

Nước sông chảy không xiết lắm, bơi một lát, Lâm Tiểu Trúc đã đụng trúng bờ. Nàng túm lấy một nắm cỏ dại, dùng sức rướn nửa người lên, sau đó chậm rãi từng chút một đứng lên, cuối cùng cũng đã lên bờ.

Bắc Yến nhiều đồi núi, Lâm Tiểu Trúc đứng trên bờ, chán nản phát hiện mình đang đứng ở một khe núi, phía trước là triều núi, cũng không biết bên dưới có người ở hay không.

Lâm Tiểu Trúc muốn đi lên sườn núi nhưng cả người đau nhức, gáy bị lão Ngụy dùng sào trúc gõ mạnh bây giờ vẫn còn rất đau, mới vừa nhúc nhích nàng đã thấy trước mặt tối đen, từng đợt gió thu thổi qua làm cho thân thể ướt nhẹp càng thêm lạnh.

Sinh bệnh ! Lâm Tiểu Trúc đưa tay sờ trán, nóng như đốt, không khỏi cười khổ. Đầu bị thương, người thì ướt sũng, sau lại dùng quy tức đại pháp làm cho cơ năng cơ thể giảm xuống trong nhay mắt còn ngâm trong nước lâu như vậy, không bệnh mới lạ.

Nhưng cứ đứng yên ngồi chờ cũng không phải chuyện tốt, đâu biết được khi nào Viên Thiên Dã mới tới. Lâm Tiểu Trúc đành phải cố chống đỡ thân thể, vừa đi vừa thở mà đi lên sườn núi, rốt cuộc cũng đã lên được phía trên.

“Cứu mạng.” Thấy bên dưới triền núi là ruộng lúa, cách chân núi không xa có ba người đang gặt lúa, nàng không khỏi mừng rỡ, lập tức hô to.

“Cha, hình như ta nghe có tiếng nữ nhân” một nam nhân chừng ba mươi tuổi nói.

Lão đầu thẳng lưng, thở dốc nói 'Đại Niên, đừng nghĩ tới nữ nhân nữa. Chúng ta cũng định cưới vợ cho ngươi nhưng nương ngươi lại bệnh nặng một thời gian, tiền bạc trong nhà đều cạn sạch, ngay cả tang sự cũng phải mượn của người trong thôn, bây giờ ngươi hai tay không tiền, còn có ai coi trọng ngươi chứ. Oa nhi, nhận mệnh đi, ba gã đàn ông như chúng ta cứ vậy mà sống qua ngày đi”

“Cứu mạng.” Thanh âm nữ nhân từ xa vọng đến

“Cha, thật sự là nữ nhân nha.” Một nam nhân chừng hai mươi tuổi ngẩng đầu nhìn chung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở sườn núi, chỉ vào đó, kinh hỉ hô lên 'ở đằng kia”

Loading...

Đại Niên và cha hắn nhìn theo, quả nhiên thấy một nữ tử mặc xiêm y màu tối đang đứng ở đó, có điều khá xa nên không nhìn rõ diện mạo.

“Cha, là nữ nhân, thật là nữ nhân.” Đại Niên hưng phấn hẳn lên” vừa rồi ta nghe nàng kêu cứu mạng”

“Đúng, ta cũng nghe được” Nhị Niên phụ họa.

“Ta đi cứu nàng.” Đại Niên lập tức quăng liềm, chạy về phía sườn núi. Năm kia có nữ nhân chạy nạn đến trong thôn, vừa lúc được lão Côn Giang nhặt được, mang về nhà làm vợ. Chuyện này kích thích Đại Niên rất nhiều, trong nhà không có tiền cho hắn cưới vợ nên cả ngày hắn đều nghĩ cách kiếm cho được một nàng dâu. Hôm nay ông trời không phụ lòng hắn, cuối cùng cũng để hắn nhặt được.

Nhị Niên do dự một lát, cũng muốn chạy theo nhưng bị cha hắn kéo lại, trấn an” Nhị Niên à, để cho ca ca ngươi đi đi. Nếu hắn thực sự kiếm được nàng dâu, đợi khi chúng ta có tiền thì tới lượt ngươi. Nếu chuyện ca ca ngươi chưa được giải quyết thì cũng không tới lượt ngươi cưới vợ đâu”

Nhị Niên đành phải cúi đầu, cặm cụi làm việc.

Đại Niên chạy lên trên sườn núi thì thấy một cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng hai mắt to tròn, lông mi thật dài, mũi cao thẳng, đôi môi no đủ, làn da tuyết trắng, so với các tiểu nương tử trong thôn thì nàng như tiên nữ hạ phàm. Quần áo ướt sũng dính sát vào người làm nổi bật đường cong cơ thể, bộ ngực đầy đặn như muốn phá vỡ quần áo khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.

Đại Niên nuốt nước miếng cái ực, một cổ xao động khác thường trong thân thể khiến cho toàn thân hắn nóng lên.

“Vị đại cao này, ta gặp cướp, trốn dưới sông lên đến đây. Ngươi có thể cứu ta được không ? đợi người nhà ta đến sẽ báo đáp ngươi” . Lâm Tiểu Trúc cảm thấy đầu ngày càng đau, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. Nàng gắt gao nắm chặt cây cỏ bên cạnh, cố không để mình ngã xuống, cắn răng nói rõ.

“Cô, cô nương. . . ta cõng ngươi tới nhà chúng ta” Đại Niên thấy vậy, lắp bắp nói.

“Được, cảm ơn đại ca” Lâm Tiểu Trúc lễ phép mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, Đại Niên trở nên ngây dại nhìn Lâm Tiểu Trúc không chớp mắt, dục vọng dâng trào trong cơ thể.

Lâm Tiểu Trúc lúc này đã không thể chống đỡ nổi, nhưng đã có kinh nghiệm vừa rồi nhắc nhở nàng không phải nông dân nào cũng chất phác, vị đại ca trước mắt này chưa chắc đã tin được. Nàng vươn tay, dùng sức đấm vào chân mình” nhà ta của ta ở Dương Lâm trấn, ở đó có nhà giàu họ Lý, chắc ngươi biết chứ ? Nhà của Lý gia chúng ta còn to hơn ruộng của các ngươi, cha ta là huyện lệnh của Dịch Châu thành. Hắn có nhiều thủ hạ làm bộ khoái rất có năng lực, chắc chốc lát nữa sẽ tìm tới đây. Người hại ta nhất định sẽ bị cha ta bắt bỏ tù, còn. . .” nàng đưa tay ngang cổ 'chém đầu, giết cả nhà hắn”

Đại Niên là một hán tử không có kiến thức, đi xa nhất cũng chỉ là tới thôn bên cạnh nhưng hắn vẫn biết gần đây có một nơi gọi là Dương Lâm trấn, huyện lệnh cũng là vị quan lớn nhất mà hắn biết. Năm trước bộ khoái đến thôn bắt phạm nhân vẫn luôn làm hắn thấy sợ hãi, cho nên nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, hắn cũng bị dọa không ít.

Hắn nhìn chung quanh thấy không có ai, lại quay đầu nhìn về phía ruộng nhà mình, thấy nhị đệ đang nhìn về phía bên này. Hắn quay lại ngồi xổm xuống” cô nương, ngươi bị bệnh, ta cõng ngươi về nhà ta nghỉ một lát. Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi”

“Cảm ơn” Lâm Tiểu Trúc nhúc nhích cánh tay đang nắm bụi cỏ, để lại một dấu hiệu kỳ lạ rồi mới ngã xuống lưng của Đại Niên.

Thân thể mềm mại mang theo mùi hương đặc trưng của nữ nhân gắt gao dán chặt trên lưng Đại Niên, khiến cho dục vọng vừa được hắn cố gắng khống chế lại như lửa cháy lan trên đồng cỏ khô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.