Biết Vị Ký

Chương 260: Vị hôn thê



Thấy Viên Thiên Dã gặp lại thanh mai trúc mã, không thèm giới thiệu nàng, còn coi nàng là đầu bếp, Lâm Tiểu Trúc trong lòng rất mất hứng. Nhưng nàng vừa rồi cũng đã nghĩ kỹ, nếu mọi thứ đều thuận lợi, hai người cứ vậy mà bình an qua một đời, bây giờ có cơ hội nhìn thấy một mặt khác của Viên Thiên Dả ở trước mặt người khác, với nàng là một chuyện tốt. Dù sao nàng cũng chỉ mới tiếp nhận tình cảm của Viên Thiên Dã, vẫn chưa hoàn toàn hãm sâu vào, chưa đến nỗi không thoát ra được. Nếu hắn không phải là chân mệnh thiên tử của nàng, nàng sẽ không chút do dự mà bỏ của chạy lấy người.

Nghĩ vậy, Lâm Tiểu Trúc cúi mắt, đang tính lên tiếng đồng ý thì Viên Thiên Dã lại đi tới cạnh nàng, cầm tay nàng chỉ vào huynh muội Tiêu gia nói” đây là thái tử Tây Lăng quốc Tiêu Văn Trác và công chúa Tiêu Tiêu, trước đây phụ thân đưa ta đến Tây Lăng quốc, từng mai danh ẩn tích làm thư đồng của Văn Trác huynh, đi theo bọn họ một thời gian dài. Văn Trác huynh luôn xem ta như huynh đệ, ngươi gọi hắn là Tiêu đại ca đi, còn Tiêu Tiêu, ta vẫn xem nàng là tiểu muội nhưng nàng lớn hơn ngươi, ngươi gọi nàng Tiêu tỷ tỷ là được”

Bàn tay của nàng hơi lạnh bị bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt, lại nghe hắn giới thiệu, còn phân rõ hắn chỉ xem Tiêu Tiêu là muội muội, hờn giận trong lòng Lâm Tiểu Trúc liền tan thành mây khói, nàng rút tay khỏi tay Viên Thiên Dã, thi lễ với Tiêu Văn Trác và Tiêu Tiêu” Tiêu đại ca, Tiêu tỷ tỷ”

Huynh muội Tiêu gia vốn chỉ chú ý tới Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực, lại thấy Viên Thiên Dã phân phó Lâm Tiểu Trúc làm phi long nên không chút để ý. Tuy nàng mặc tơ lụa xanh nhạt, tướng mạo thanh lệ, khí chất xuất chúng nhưng thị nữ của bọn họ cũng mặc gấm vóc, đeo trâm vàng trâm bạc, không ít người dung mạo xuất chúng hơn Lâm Tiểu Trúc nhiều. Lâm Tiểu Trúc vẫn ngồi bên bếp lửa nướng thịt, vì thế bọn họ xem nàng là một thị nữ, đến khi Viên Thiên Dã công khai nắm tay nàng trước mặt bọn họ, cử chỉ thân mật, lại giới thiệu bọn họ ngang hàng với nàng, không khỏi thấy tò mò với cô nương này.

Tiêu Văn Trác đánh giá Lâm Tiểu Trúc một lượt, tựa tiếu phi tiếu hỏi Viên Thiên Dã” vị cô nương này là ai ? Viên Dương sao không giới thiệu với chúng ta”

“Lâm Tiểu Trúc, vị hôn thê của ta” Viên Thiên Dã thoải mái giới thiệu, lại quay đầu nói với Lâm Tiểu Trúc” Văn Trác huynh và Tiêu nhi muội muội có ơn với ta, hôm nay tuy điều kiện đơn sơ nhưng vẫn phải tỏ tâm ý, ngươi giúp ta tự tay làm mấy món ngon, hảo hảo chiêu đãi bọn họ”

Nói vậy là xem nàng như phu nhân, muốn nàng ân cần tiếp đãi huynh đệ của mình. Lâm Tiểu Trúc vô cùng hài lòng với thái độ của Viên Thiên Dã, ngẩng đầu, mỉm cười ôn nhu với hắn, sau đó quay sang nói với huynh đệ Tiêu gia” chiêu đãi khách quý ăn cơm lại lấy nguyên liệu nấu ăn quý nhất của khác, đúng là tiện nghi lớn nhất rồi, thỉnh Tiêu đại ca và Tiêu tỷ tỷ không chê cười”

Tiêu Văn Trác thấy Viên Thiên Dã không giới thiệu xuất thân của Lâm Tiểu Trúc, đoán được có lẽ thân phận địa vị của nàng không cao, nghe nàng nói vậy, bật cười ha hả nói” Lâm cô nương nói quá lời, phi long là do các ngươi săn được, chúng ta không dám tranh công nhưng có thể ăn được món do Lâm cô nương tự tay làm, là vinh dự cỡ nào ah, phải nói làm phiền cô nương mới phải”

Tiêu Văn Trác nói chuyện vô cùng khách khí, Tiêu Tiêu đứng cạnh hắn thì mở to mắt đánh giá Lâm Tiểu Trúc, trong mắt không có ác ý, Lâm Tiểu Trúc cũng có ấn tượng tốt với bọn họ, hàn huyên vài câu mới nói” các vị đến chỗ Dực công tử ngồi đi, chỗ này toàn dầu và nước, cẩn thận làm dơ quần áo”

“Đi thôi, Văn Trác, Tiêu nhi, chúng ta qua bên kia ngồi” Viên Thiên Dã lên tiếng.

Tiêu Văn Trác gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc đầy thâm ý rồi theo Viên Thiên Dã đến chỗ Thẩm Tử Dực

“Ta không đi, ta muốn ở đây xem Lâm cô nương nấu cơm, các ngươi đi đi” Tiêu Tiêu nói

Tiêu Văn Trác cũng không thèm để ý, chỉ dặn dò” ngươi cũng đừng quấy rối” lại áy náy nói với Lâm Tiểu Trúc” Lâm cô nương, nếu nàng không nghe lời cứ đuổi nàng đi nha”

Lâm Tiểu Trúc mỉm cười đáp” Tiêu tỷ tỷ là tỷ tỷ, sao muội muội dám đuổi, Tiêu đại ca chỉ giỏi nói đùa”

“Haha, nói có lý, chỉ trách ta làm huynh trưởng luôn xem nàng như tiểu hài tử, nào ngờ nàng đã trở thành đại cô nương rồi” Tiêu Văn Trác nói xong, chắp tay nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi xoay người đi sang bên kia.

Lâm Tiểu Trúc thấy Tiêu Văn Trác rời đi, quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu một cái, thấy nàng đang nhìn chằm chằm gà và thỏ nướng trên giá, vẻ mặt tò mò, thấy cái giá nướng chuyển động, cảm giác rất thú vị, cười như chuông bạc” rất có ý tứ nha, lại có thể chuyển động” . Quay đầu sang nói với Lâm Tiểu Trúc” trước kia ta thấy tùy tùng của đại ca nướng gà hoặc thỏ đều dùng nhánh cây hay cành trúc xuyên qua rồi nướng trên lửa, không ngờ có thể dùng giá nướng, rất thú vị, ai nghĩ ra vậy ?”

Lâm Tiểu Trúc cười nói” ta vốn thích ăn đồ nương nhưng lại không muốn dùng tay nướng thức ăn trên lửa, như vậy rất mệt, cho nên ta mới nghĩ ra cách để bản thân nhàn hạ”

“sao lại mệt ? kêu hạ nhân nướng là được rồi” Tiêu Tiêu ngây thơ hỏi

Người xuất thân từ hoàng gia, thực sự là ngây thơ sao ? Lâm Tiểu Trúc nhìn nàng, cười nói” ta không có hạ nhân, cho nên chỉ có thể tư mình làm”

Nếu huynh muội Tiêu gia muốn hỏi chuyện nàng để qua đó tìm hiểu nàng là loại người nào, Lâm Tiểu Trúc cũng cảm thấy không cần phải giấu diếm. Về phần bọn họ sau khi biết xong sẽ nhìn nàng thế nào, có nghĩ gì, Tiêu Tiêu đối với Viên Thiên Dã có ý gì hay không. . . nàng đều không có hứng thú muốn biết. Nàng chỉ quan tâm thái độ của Viên Thiên Dã. Nếu hắn vì thân phận của nàng mà khó xử hay thấy mất mặt trước mặt huynh muội Tiêu gia, hay vì Tiêu Tiêu có ý với hắn mà thay lòng đổi dạ, nàng sẽ lập tức bỏ đi. Nam nhân như vậy, nàng nhìn còn chướng mắt a.

“Không có hạ nhân? Lâm cô nương trước kia ở trong nhà rất nghèo sao ?” Tiêu Tiêu mở to mắt

“Đúng vậy, rất nghèo.”

Loading...

Tiêu Tiêu thở dài một hơi, không hỏi tiếp mà chỉ vào giá nướng hỏi” ta có thể tự làm không ?”

“Đương nhiên. Vậy thì làm phiền Tiêu tỷ tỷ chậm rãi quay hai con thỏ này nha” Lâm Tiểu Trúc đưa cho Tiêu Tiêu một cành trúc” nếu thấy chảy mỡ thì dùng cành trúc gạt, mỡ sẽ không chảy ra nữa” . Hai con gà đã nướng xong nhưng thỏ lớn hơn, hỏa hầu chưa đủ nên vẫn phải dùng hơi nóng của đống lửa nướng tiếp. Lửa cũng không lớn nên nàng không sợ Tiêu Tiêu sẽ làm cháy.

“Sao không để cho mỡ chảy ra” Tiêu Tiêu như đứa nhỏ tò mò đủ thứ chuyện, luôn miệng hỏi tại sao.

“Thỏ không nhiều mỡ lắm nếu lại để chảy mỡ trong mình ra thì thịt sẽ sảm, ăn vào miệng sẽ thấy khô, mất đi hương vị tươi mới”

“Thì ra là vậy” Tiêu Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, khen ngợi” Lâm cô nương, ngươi thật giỏi, chuyện này mà cũng biết”

Lâm Tiểu Trúc cười cười, nói” Tiêu Tiêu tỷ tỷ ngồi đây một lát, ta cùng Viên Thập đi tìm mấy thứ”

“Được” Tiêu Tiêu nhìn thấy con thỏ chảy mỡ, vội vàng cầm cành trúc, tập trung tinh thần làm việc.

Lâm Tiểu Trúc quay sang nói với Viên Thập” ngươi và Viên Nhị, Viên Tam theo ta đi, chúng ta kiếm ít thức ăn” lại nhẹ giọng phân phó Thẩm Quý” ngươi hầu hạ mọi người và công chúa cho tốt”

“Dạ” Thẩm Quý biết Lâm Tiểu Trúc là cô nương mà chủ tử nhà mình rất coi trọng, dọc đường đi luôn cung kính với nàng không thua gì Viên Thiên Dã, cho nên lập tức thuận theo an bài của nàng

Viên Thập, Viên Nhị, Viên Tam càng không phải nói, nghe Lâm Tiểu Trúc nói thế liền cầm lấy vũ khí cùng nàng đi vào rừng.

Chỗ bọn họ nghỉ ngơi là một rừng trúc, Lâm Tiểu Trúc và đám người Viên Nhị cùng đi vào đây, đi được khoảng hai tháng liền chỉ vào phía trước nói” đào chỗ này lên”

“Dạ” Viên Nhị không hỏi vì sao mà lập tức đáp ứng. Không có xẻng, hắn dùng chủy thủ chặt một nhánh cây to bằng cánh tay, vát nhọt rồi ra sức đào, cho đến khi chỗ đó sâu chừng một thước mới quăng cành cây đi, moi bùn đất lên.

Viên Tam, Viên Thập cũng làm theo hắn.

“Di, măng.” Viên Nhị đào được một lát, kinh hỉ kêu lên. Chỗ hắn đào để lộ ra một gốc măng mùa đông vàng tươi. Nơi này là rừng trúc, đào được măng cũng không có gì lạ nhưng lúc này đang là cuối thu, vừa rồi bọn họ vào rừng săn thú vốn cũng định tìm một hai cái mang về nhưng mà tìm khắp rừng trúc cũng không tìm ra một gốc măng, không ngờ là chôn sâu dưới đất.

“Chỗ ta cũng có măng” Viên Tam kêu lên

Ngay sau đó là thanh âm của Viên Thập” chỗ ta cũng có”

Ba người ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc” Lâm cô nương, ngươi thiệt là lợi hại. sao ngươi biết ở đây có măng ?” Chỗ bọn họ đào được măng chỉ toàn bùn đất, không hề có dấu hiệu nào cho thấy có măng, vậy mà Lâm Tiểu Trúc chỉ nhìn một cái đã biết chính xác.

Nơi này rất gần đường, cho nên thanh âm của đám Viên Nhị đã thu hút mọi người cùng tiến vào. Đi đầu là bóng dáng màu hồng, Tiêu Tiêu vừa chạy vừa la lớn” cái gì, là măng hả ? ở đâu, cho ta xem”

Viên Thiên Dã, Thẩm Tử Dực và Tiêu Văn Trác cũng theo sau. Tiêu Văn Trác thấy Tiêu Tiêu hết nhìn đông lại ngó tây, quay đầu cười nói với Viên Thiên Dã” nha đầu Tiêu Tiêu luôn bị mẫu hậu nhốt trong cung, hiếm khi được ra ngoài cho nên nhìn thấy cái gì cũng hiếu kỳ, y như con nít”

Viên Thiên Dã nhìn Tiêu Tiêu hoạt bát hiếu động, cũng cười nói” nếu mẫu hậu ngươi quản nàng nghiêm như vậy, sao lần này lại để nàng đi cùng ngươi ?”

“Còn không phải là vì ngươi!” Tiêu Văn Trác liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.