Biết Vị Ký

Chương 282: Hợp tác



Rốt cục cũng đã nói tới vấn đề mấu chốt nhưng Lâm Tiểu Trúc cũng không vội vã, mà lẳng lặng nhìn La chưởng quỹ, tựa như đang chờ hắn nói tiếp. Nàng biết, có một số việc, để người khác nói ra hiệu quả hơn so với mình chủ động đề xuất.

La chưởng quỹ nói xong, cau mày tự hỏi nên giải quyết vấn đề này thế nào, lại phát hiện trong phòng rất yên tỉnh, Lâm Tiểu Trúc cầm ấm trà tiểu nhị đưa lên, chậm rãi rót một chén. Hắn bỗng nhiên nhớ ra nàng cố ý chạy đến đây, thảo luận việc này với hắn giờ lại không có chút lo lắng, bộ đáng như đã tính trước. Ánh mắt hắn sáng lên, người cũng trầm tĩnh lại, cũng cầm ly trà lên uống” dường như Trần cô nương đã có chủ ý hay rồi ?”

Nói nói tới đây, Lâm Tiểu Trúc cũng không vòng vo, ngước mắt cười nói” ý kiến hay thì không có nhưng các ngươi muốn tìm người thì chỗ ta có một, có điều. . .”

Nghe vậy, La chưởng quỹ bất chấp giá nào, đặt ly trà xuống, nôn nóng hỏi” có điều thế nào ? có gì cần nói, Trần cô nương cứ nói ra đi để cùng nhau thương lượng”

“Có điều người này không thể đến quý tiệm làm sư phụ được”

“Vì sao ? ý của Trần cô nương là. . . »La chưởng quỹ kinh ngạc, Lâm Tiểu Trúc nói có một người nhưng hắn lại không thể tới Lưu ký làm việc, vậy chẳng phải mâu thuẫn lắm sao ? nếu không thể tới Lưu ký thì dù biết người đó cũng đâu ích gì.

“Vì người đó chính là ta” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu, nhìn thẳng La chưởng quỹ” ta có thể làm ra ít nhất mười loại điểm tâm mới mẻ độc đáo, nhưng vì ta bận lo cho phường rau ngâm của mình nên không thể tới Lưu ký làm sư phụ điểm tâm”

“Ngươi. . .” đáp án này khiến La chưởng quỹ không thể ngờ tới, hắn sững sờ hồi lâu vẫn chưa hồi thần.

Nếu Lâm Tiểu Trúc lợi hại như nàng nói, có thể làm ra các loại điểm tâm mới lạ thơm ngon, vậy sao nàng không tự mở một cửa hàng điểm tâm mà lại mở phường rau ngâm.

Lâm Tiểu Trúc đương nhiên biết La chưởng quỹ nghĩ gì, nàng cười cười nói” sở dĩ ta không mở cửa hàng điểm tâm là vì không muốn truyền nghề cho người khác,ta cũng không muốn cực nhọc cả ngày bận rộn làm điểm tâm. Hơn nữa, ta muốn mở không chỉ là một cửa hàng mà là rất nhiều cửa hàng a”

“Ta hiểu được.” La chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, sau đó lại hỏi” nếu ngươi không muốn truyền nghề cho người khác cũng không muốn mệt nhọc vậy thì giờ ngươi tính làm thế nào ?”

“Khi đó là khi đó. Hiện tại là hiện tại.” Lâm Tiểu Trúc nói” hiện giờ Lưu ký gặp phiền toái mà phiền toái này còn có thể lan tới phường rau ngâm của ta, ta đương nhiên không thể bất động. Nếu La chưởng quỹ nguyện ý, sắp tới mỗi ngày ta sẽ làm bốn loại điểm tâm mới mẻ độc đáo bán với giá sỉ cho Lưu ký, hàng tháng còn ra hai loại sản phẩm mới để thu hút khách hàng. Không biết La chưởng quỹ thấy thế nào ?”

La chưởng quỹ nhíu mày suy nghĩ” chỉ có vậy thôi sao ?”

Chuyện này thoạt nhìn thì đối với Lưu ký trăm lợi mà không một hại, không tăng thêm chi phí mà lại có thể đánh bại Chu ký, giữ lại khách hàng nhưng về lâu về dài lại không ổn. Vì sau này Lưu ký phải dựa vào Lâm Tiểu Trúc, một khi Chu ký phát hiện ra, trả giá cao hơn để mua điểm tâm của nàng, có nhiều tiền ai lại không ham. Lâm Tiểu Trúc mà bán điểm tâm cho Chu ký thì Lưu ký chỉ có con đường chết.

Lâm Tiểu Trúc ánh mắt chợt lóe, khóe miệng cong lên” nếu La chưởng quỹ lo lắng ta sẽ bán điểm tâm cho Chu ký hay người khác, vậy chúng ta có thể ký hiệp ước thương lượng, trong vòng hai năm, ta không được bán điểm tâm cho người khác nhưng Lưu ký cũng phải đáp ứng ta một điều kiện”

“Điều kiện gì?” Lúc này La chưởng quỹ lại hi vọng nàng sẽ đưa ra điều kiện, bởi vì có như vậy mới có cớ lôi nàng lên cùng một chiếc thuyền với mình.

“Lưu ký cũng có cửa hàng điểm tâm ở những nơi khác đúng không ? ta hi vọng ngươi có thể giúp ta thuê cửa hàng ở kế bên. Ta cũng muốn mở chi nhánh cho phường rau ngâm của mình, không chỉ một, ha cửa tiệm mà là rất nhiều. Đương nhiên, nếu ông chủ hoặc La chưởng quỹ có hứng thú với phường rau ngâm của ta, có thể tham gia cổ phần vào đó”

“Nga?” La chưởng quỹ cau mày. Điều kiện thuê cửa hàng, với hắn không tính là gì, chỉ cần thời gian không quá mức gấp gáp, với nhân mạch của hắn, thuê một cửa hàng cũng không khó gì. Nhưng chuyện nhập cổ phần vào phường rau ngâm thì hắn phải tính toán cẩn thận, suy nghĩ thiệt hơn.

Loading...

Lâm Tiểu Trúc không nói gì, chậm rãi uống trà, chờ La chưởng quỹ suy nghĩ. Nàng tin tưởng, chỉ cần La chưởng quỹ sáng suốt, tới phường rau ngâm của nàng để điều tra tình hình tiêu thụ xong nhất định sẽ gia nhập cổ phần. Nếu Lưu phủ doãn chướng mắt phường rau ngâm của nàng, không muốn tham gia, nàng cũng không lo. Chỉ cần cửa hàng điểm tâm Lưu ký còn phải dựa vào điểm tâm của nàng mới có thể duy trì, nàng không sợ khi mình gặp khó khăn, Lưu phủ doãn sẽ khoanh tay đứng nhìn. Dù thế nào, cái ô dù Lưu phủ doãn này nằm gọn trong tay nàng rồi.

“Thứ ta mạo muội, ta muốn biết,phường rau ngâm của ngươi mở đã hai tháng, không biết lợi nhuận thế nào ?” La chưởng quỹ lên tiếng. Lâm Tiểu Trúc đưa ra yêu cầu góp vốn, tiền thuê cửa hàng một hăm là bốn trăm lượng, nếu lợi nhuận quá ít, một khi bọn họ góp vốn cũng chính là phải bù lỗ a.

“Chính xác là phường rau ngâm của ta chỉ mới mở được ba mươi lăm ngày, trừ tiền thuê nhà, nhân công và mua nguyên liệu, lãi ròng là ba mươi hai lượng bạc” Lâm Tiểu Trúc đáp, thấy mặt La chưởng quỹ càng nhăn nhiều hơn, lại nói tiếp” nhưng do cửa hàng của ta mới khai trương, rất nhiều người còn chưa biết tới. La chưởng quỹ cũng là người làm ăn, cũng biết một cửa hàng mới khai trương, lỗ vốn là chuyện thường, ta lại kiếm lời được ba mươi lượng đã là không tệ”

La chưởng quỹ gật đầu, đồn ý với cách nói của Lâm Tiểu Trúc. Ba mươi lăm ngày, tối thiều phải mất mấy ngày đầu không buôn bán được gì, như vậy ít nhất một ngày nàng cũng lời được một lượng bạc. Tiền thuê cửa hàng, nếu không phải ở vị trí đắc địa như con phố này thì một năm cao lắm chỉ mất ba trăm lượng, tương đương một ngày một lượng bạc. Nếu Lâm Tiểu Trúc cho bọn họ góp vốn, vụ làm ăn này vẫn có thể suy nghĩ. Lúc trước nàng cũng có tặng ít rau ngâm, hắn đều đã nếm qua, cảm thấy hương vị không tệ. Nói cách khác, phường rau ngâm này rất có tiền đồ. Hơn nữa cô nương trước mặt lại không đơn giản, việc làm ăn tất sẽ càng làm càng lớn.

Nghĩ như vậy, hắn liền nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc, hỏi” không biết chúng ta góp vốn thì lợi nhuận được chia thế nào ?”

“Ba phần” Lâm Tiểu Trúc không chút nghĩ ngợi, thấy sắc mặt La chưởng quỹ trầm xuống, nàng lại nói” ngươi có thể tính mà, nguyên liệu, phối phương của ta đã mất bốn phần, tiền nhân công, quản lý. . . cũng phải ba thành nữa, so sánh với hai hạng mục này, mỗi tháng chỉ góp vốn ba trăm lượng bạc cũng không tính là thiệt”

La chưởng quỹ thừa nhận Lâm Tiểu Trúc nói có lý nhưng người làm ăn không thể không cò kè mặc cả, liền nói” năm thành”

Lâm Tiểu Trúc mỉm cười” La chưởng quỹ, nếu đổi lại là ngươi, đối phương đòi chiếm năm phần, ngươi có chịu không ?”

La chưởng quỹ đơ người, đương nhiên hắn không chịu rồi.

La chưởng quỹ hoạt kê. Hắn đương nhiên không muốn.

Lâm Tiểu Trúc lắc lắc đầu, ánh mắt dị thường kiên định” chỉ có thể ba phần, ta không có hét cao giá mà chẳng qua là hạch toán chi phí mà ra, đương nhiên nếu La chưởng quỹ thấy không hợp lý, có thể không góp vốn. Tiền thuê cửa hàng, ta tự mình ra, cùng lắm thì việc làm ăn ta tự mình làm” , nói xong nàng đứng lên” có lẽ hai chuyện này La chưởng quỹ còn phải bàn với chủ tử, như vậy ta không quấy rầy nữa”

“Cũng được, ta thương nghị với chủ tử xong sẽ cho Trần cô nương câu trả lời thuyết phục” La chưởng quỹ cũng đứng lên, tiễn Lâm Tiểu Trúc xuất môn. Nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng biết mất ở ngã rẻ, hắn có chút buồn bực. Hắn buôn bán đã năm, sáu năm ; kinh nghiệm cũng coi như phong phú không ngờ buổi nói chuyện hôm nay đều do nàng làm chủ, hắn chỉ có thể bị nàng nắm mũi dắt đi, thực sự không thoải mái chút nào.

Nhìn tiểu nhị bận rộn ra vào, thỉnh thoảng có người đến mua hàng, La chưởng quỹ tâm tình tốt hơn nhiều. Nếu Lâm Tiểu Trúc có khả năng giúp hắn giải quyết khó khăn lớn nhất, dù thế nào, với hắn cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa, hợp tác với một người khôn vẫn hơn làm ăn cùng người ngu ngốc, chỉ cần năng lực của nàng mạnh, bị nàng dắt đi thì có làm sao.

La chưởng quỹ đang muốn xoay người quay về phòng thì thấy Tôn Hạo cầm theo một cái tráp nhỏ đi vào, thấy hắn liền tươi cười nói” La chưởng quỹ, cô nương nhà ta bảo ta mang chút rau ngâm đến cho ngươi, nói ngươi đưa cho chủ tử của ngươi nếm thử” , nói xong đặt tráp xuống rồi bổ sung” về phần điểm tâm, cô nương chúng ta nói giờ nàng đi mua nguyên liệu, đến giờ cơm chiều sẽ đưa đến tiệm, lúc đó lại làm phiền La chưởng quỹ đưa cho chủ tử của mình”

Trần cô nương này làm việc rất nhanh nhẹn, La chưởng quỹ âm thầm gật đầu vừa lòng, tiếp nhận cái tráp. Mở ra thì thấy mỗi phần rau ngâm đều được đặt trong những cái bát nhỏ tinh xảo, xếp ngay hàng thẳng lối, bên trên còn có nhãn dán,viết tên từng loại. Trên mặt tráp khắc hoa văn, chính giữa có ba chữ Bách Vị cư, nhìn qua rất tinh mỹ.

“Tiệm các ngươi thường dùng mấy thứ này để đựng rau ngâm ?” hắn kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy. Cô nương chúng ta nói, mọi thứ đều phải được đóng gói thật đẹp, giống như loại tráp đựng rau ngâm này, dùng làm tặng lễ thì không gì tốt hơn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.