Trong lúc tổ ba đang
bất mãn, thanh âm của Ngô Bình Cường lại vang lên “mọi người không cần
hoảng, chúng ta chỉ cần hoàn thành trong thời gian quy định, chất lượng
tốt hơn bọn họ thì chúng ta có thể xếp vị trí thứ nhất”
“Đúng” người có vóc dáng to nhất trong tổ hắn lên tiếng đáp lại, nhất thời sĩ
khí trong tổ một, tổ hai được tăng lên không ít, tiếng đao vang lên vang dội.
“Lâm Tiểu Trúc. . .” Chu Ngọc Xuân nhìn sợi củ cải mọi người cắt được, lại nhìn sang mớ thịt miếng to miếng nhỏ, miếng dày
miếng mỏng của Hạ Sơn, lo lắng hỏi.
“Ít nhất, chúng ta cũng không phải là tổ hoàn thành cuối cùng nha” Lâm Tiểu Trúc cười nói
Chu Ngọc Xuân nghĩ lại, quả đúng vậy. Khi phân tổ, tổ của các nàng có thực
lưc yếu nhất, ngay cả khi Du giáo tập yêu cầu, người ta cũng không chịu
gia nhập. Trước khi trận đấu bắt đầu, chỉ nghĩ hoàn thành xong nhiệm vụ
là may rồi, bây giờ đã hoàn thành xong đầu tiên, làm cho mọi người thấy
được thực lực của tổ ba, còn gì mà không hài lòng nữa. Tâm tình cũng
bình ổn lại.
“Hoàn thành!”
“Hoàn thành!”
Tổ của Ngô Bình Cường hoàn thành xong, cũng hô lên. Tổ hai càng thêm luống cuống nhưng rốt cuộc cũng hoàn thành công việc đúng thời gian.
“Tốt lắm, nếu mọi người đều hoàn thành trong thời gian quy định, vậy chúng
ta sẽ xét về chất lượng và trình độ” . Mã giáo tập không vội kiểm tra
kết quả của tổ một, tổ hai mà cao giọng nói “mọi người đều nhìn thấy, ai cắt đẹp, ai làm không tốt. Cho nên ta hiện giờ không nói gì, mọi người
tự nhìn đi” nói xong liền vung tay lên “đi đi, nhìn xem người khác cắt
thế nào”
Nghe những lời này của Mã giáo tập, Lâm Tiểu Trúc
vốn có chút không thoải mái liền bình tĩnh lại. Chỉ cần Mã giáo tập
không nói hai lời, chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen thì không sao
cả. Dù sao mọi người đều có mắt nhìn, sẽ không bôi đen lương tâm mà nói
dối. loại thi đấu này có gì đâu, chỉ là dọn sân thôi mà, ngày nào nàng
chả làm. Nhưng dù sao đây là trận đấu đầu tiên của tổ nàng, là tạo niềm
tin và sự đoàn kết cho nên kết quả hôm nay rất quan trọng. Đương nhiên,
nếu người khác làm tốt hơn thì cá nàng thua cũng tâm phục khẩu phục.
Phòng bếp xây mở, hơn nữa để thuận tiện làm việc nên các án đài khá lớn cũng
cách nhau khá xa. Mọi người cũng vội vàng làm việc của mình nên chẳng ai để ý tới tình hình của các tổ khác, vì vậy cũng không biết chất lượng
tổ ba làm ra thế nào. Nghe Mã giáo tập bảo bọn họ nhìn thử, tổ một, tổ
hai vội vàng đi tới
“Đi, chúng ta cũng đi xem bọn hắn làm
thế nào” Chu Ngọc Xuân hô lên. Tổ này, Hạ Sơn thì khỏi nói, Lâm Tiểu
Trúc và Tô Tiểu Thư tính tình trầm ổn, Dương Vũ thì lười biếng, cho nên
Chu Ngọc Xuân là người tính tình hoạt bát nhất cũng thiếu kiên nhẫn nhất
Ở trong này một thời gian, Lâm Tiểu Trúc ngoại trừ thân thể phát triển
thì tâm nhãn cũng tiến bộ không ít. Hết cách, có một chủ tử là hồ ly như Viên Thiên Dã, những người trong sơn trang cũng bị ảnh hưởng, làm việc
hay nói chuyện đều có thâm ý, không cẩn thận là sập bẫy liền. Cho nên
nàng luôn phải suy nghĩ, cân nhắc cẩn thận riết rồi thành thói quen
Hiện giờ, các đối thủ cạnh tranh đang đến xem thành quả của các nàng, trong
đó còn có Ngô Thái Vân hay ghen tỵ, nếu không có ai ở lại trông chừng,
nói không chừng sẽ bị người táy máy tay chân. Mã giáo tập lại không công bằng, đến lúc đó đành ngậm bồ hồn. Thua không sao nhưng nàng không muốn bị người ta tính kế cũng không thích phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Cho dù
có kiện cáo tới cùng, cuối cùng dành được phần thắng thì cũng bị người
ta cho là mình tranh cường háo thắng, quá mức so đo thì cuối cùng cũng
là mình chịu thiệt. Cẩn tắc vô áy náy, lòng phòng bị người không thể
không có.
Chu Ngọc Xuân thấy Lâm Tiểu Trúc không muốn giải thích, những người khác cũng tới gần liền ngậm miệng, không hỏi tiếp.
“nha, trứng gà này cắt thế nào vậy? lột vỏ thật sạch sẽ mà cắt cũng rất chỉnh tề, lớn nhỏ đồng đều, không giống chúng ta bên ngoài lỗ chỗ, lòng đỏ
cũng không đều, còn cắt ra miếng lớn miếng nhỏ”
“Sợi cải này cắt cũng đẹp hơn chúng ta nha”
“Thị này cắt không khác chúng ta lắm”
Đa số nam hài không có tâm nhãn như nữ hài tử, thua thì nhận thua, chứ
không có suy nghĩ gì nhiều, thấy tổ ba làm tốt thì liền khen ngợi.
Lâm Tiểu Trúc nghe vậy, tâm tình cũng tốt hơn. Nàng thích sự cạnh tranh
công khai, chứ không như các nữ nhân hay cãi nhau còn để bụng, vì chút
chuyện nhỏ như hạt đậu cũng có thể gây ra phong ba.
“Hừ, tổ
các nàng nữ tử nhiều, ở nhà thường làm việc nhà, làm tốt hơn chúng ta
cũng đâu có gì lạ” thanh âm thanh thúy của nữ nhân lại vang lên. Ngô
Thái Vân có Ngô Bình Cường làm chỗ dựa nên lá gan cũng lớn hơn, bắt đầu
châm chọc, khiêu khích. Có đều lúc này nàng dường như thông minh hơn,
biết mượn sức người khác, cho nên quay sang tươi cười với Chu Hòe của tổ hai “nếu tổ hai của các ngươi có vài nữ nhân thì các ngươi nhất định
không thua”
Chu Hòe vốn rất để ý tới trận đấu này, nghe Ngô
Thái Vân nói vậy thì trong lòng thư thái hơn nhiều, tuy không nói gì
nhưng biểu tình trên mặt đã rất rõ rang.
Kia Chu hòe nam đứa nhỏ vẫn là rất để ý trận này trận đấu .
Chu Ngọc Xuân nhướng mày, đang muốn phát tác thì Dương Vũ đã liếc Ngô Thái
Vân một cái, uể oải nói “tổ một mạnh hơn tổ hai xem ra cũng vì có nữ
nhân trong tổ a”
Đợi mọi người đi sang tổ khác xem thành quả, Lâm Tiểu Trúc mới cùng mọi người đi đến chỗ các tổ khác.
Tổ hai vì không có người chỉ huy nên trên án đài loạn thành một đoàn. Lúc
mới đầu còn chú ý đến chất lượng, nên củ cải cắt rất đều nhưng về sau vì nôn nóng cho nên cắt rất thô, chỉ muốn mau chóng hoàn thành mà không để ý tới chất lượng. Trên thớt gỗ còn vương nhiều sợi củ cải, trên bàn thì vỏ trứng vứt lung tung, mà trứng gà được cắt ra cũng rất tệ, lòng trắng lòng đỏ vỡ nát. Cũng vì mọi người đều vội vàng cắt củ cải và trứng gà,
cho nên làm xong mới bắt đầu chia ra cùng nhau cắt thịt heo. Vì chậm trễ cho nên mới cắt được một ít, tổ một đã thông báo hoàn thành, càng thêm
quýnh quáng nên càng không chú ý gì đến chất lượng. Miếng thịt heo dày
năm tấc liền cắt thành ba bố miếng. Đây không phải là thịt cắt lát mà là thịt cắt khối ah.
Nhìn tình cảnh này, Chu Ngọc Xuân vô cùng sảng khoái, chỉ tay vào án đài tính nói chuyện thì bị Lâm Tiểu Trúc kéo vạt áo ngăn lại
“Làm sao vậy?” Nàng nghi hoặc quay đầu hỏi
“Đừng làm người ta ghi hận” Lâm Tiểu Trúc kề sát tai nàng thì thầm
Người thắng, cần chú ý tới khí độ nhất. Hơn được người ta một chút đã nói
năng lung tung thì chính là tiểu nhân đắc chí, sẽ làm người ta ghi hận.
Tuy rằng tổ một, tổ hai sẽ là đối thủ cạnh tranh với các nàng, chưa chắc sẽ hòa hợp được với nhau nhưng ít ra cũng không nên vui sướng khi người gặp họa, hành động bỏ đá xuống giếng chỉ khiến người ta ghét hơn mà
thôi.
Chu Ngọc Xuân cũng là người thông minh, nghĩ một chút
liền hiểu được ý của Lâm Tiểu Trúc, nhớ lại nàng từ lúc đến sơn trang
dường như khá nổi tiếng, còn được công tử thưởng thức. Các nữ hài tử dù
lòng dạ hẹp hòi lại hay ghen tỵ, thỉnh thoảng có nói vài câu cũng không
thực sự ghet bỏ nàng, nguyên nhân có lẽ vì nàng bình thường làm người ôn hòa, khiêm tốn có lễ, không kiêu không nóng, cứng mềm vừa phải. Chu
Ngọc Xuân liền thu lại vẻ tươi cười, bình tĩnh cùng Lâm Tiểu Trúc nhìn
chung quanh.
Tổ một có Ngô Bình Cường chỉ huy, thực lực hơn
tổ hai không chỉ một chút. Nhưng ngoại trừ thịt heo cắt không khác gì Hạ Sơn thì củ cải hay trứng gà đều xử lý kém xa tổ ba.
Chu
Ngọc Xuân nhìn thấy, tuy không thể bày ra vẻ tươi cười đắc ý nhưng hai
mắt sáng lên, khóe miệng cong cong đã tiết lộ tâm tình vui sướng của
nàng. Ngay cả Tô Tiểu Thư ổn trọng, Hạ Sơn trầm mặc hay Dương Vũ lười
biếng thì trong mắt cũng tràn đầy ý cười.
“Mọi người đã xem xong rồi sao? Thấy thế nào?” Mã giáo tập kêu mọi người xếp hàng trước mặt hắn rồi hỏi.
“Kỹ thuật chúng ta không bằng người” Ngô Bình Cường lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh, không có vẻ không phục hay phẫn uất.
Thấy hắn như thế, Mã giáo tập vừa lòng gật gật đầu rồi quay sang hỏi Chu Hòe của tổ hai “ngươi nói xem”
Chu Hòe rũ mắt, thanh âm rầu rĩ “chúng ta kỹ thuật không bằng người”
“Đúng vậy sao? Nhưng trong lòng ngươi không phục?” khẩu khí của Mã giáo tập
nghiêm khắc hẳn lên, hiển nhiên là không hài lòng với hắn.
Chu Hòe ngước mắt nhìn Mã giáo tập, cắn rang nói ra lời trong lòng “quả
thật không phục. Vì tổ chúng ta đều là nam hài, ở nhà cũng chưa từng làm việc nhà nên kinh nghiệm không có, vì vậy mới thua. Nếu cho chúng ta
thời gian luyện tập, chúng ta nhất định sẽ giỏi hơn các nàng”
“Tốt lắm, không có tinh thần chịu thua” Mã giáo tập nói xong xoay người đi đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc “ngươi thì sao?”
Lâm Tiểu Trúc ngước đôi mắt to tròn sáng ngời, nhìn thẳng và Mã giáo tập
”dù thắng hay thua, ta đều rất cao hứng. Bởi vì tổ chúng ta là một tổ
đoàn kết, mỗi người đều vì tổ của mình mà cố gắng, không có bất đồng ý
kiến cũng không có bất mãn, không có nội bộ lủng củng. Ta thật cao hứng
vì được ở trong một đội như vậy”