Động tác vừa rồi hoàn toàn theo bản năng, ngay lập tức nàng liền ý thức được không ổn, vội
tiến lên, khoanh tay, rũ mắt chờ nghe phân phó.
“Đến trước mặt bản công tử” thanh âm thản nhiên, không nghe ra buồn hay vui.
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc lúc này không dám nhìn lung tung, thành thật tiến lên
thêm hai bước, đi đến trước mặt Viên Thiên Dã. Nàng không sợ hắn đột
nhiên hóa thành người sói, nuốt nàng vào bụng. Tiểu hồ ly tuy phúc hắc
nhưng cũng không phải người xấu mà nàng vẫn là nữ hài tử chưa trưởng
thành, thân thể phẳng lì như sây bay, tuyệt không thể khơi gợi hứng thú
cho nam nhân.
“Vươn tay ra.” Viên Thiên Dã gõ gõ xuống bàn trà.
“Nga.” Lâm Tiểu Trúc vương tay đặt lên bàn trà, liếc Viên Thiên Dã một cái.
Trước kia đứng xa xa, tuy biết hắn bộ dáng tuấn mỹ nhưng không ngờ lại
tuấn mỹ tới mức này. Làn da mịn màng tinh tế, không hề có lỗ chân lông,
lông mi vừa dài vừa đen, cái mũi thẳng tắp, bờ môi cong duyên dáng, nếu
cười lên chắc sẽ rất dễ nhìn.
Đang miên man suy nghĩ đột nhiên cảm giác cổ tay hơi lạnh, hai ngón tay trắng nõn thon dài đang đặt lên cổ tay nàng.
Không có thiên lý nha, tay cũng đẹp như vậy
Lâm Tiểu Trúc không khỏi tức giận ông trời. Chỉ số thông minh gần như yêu
nghiệt, tướng mạo đẹp tựa Phan An, thân phận thì cao vời vợi, muốn tiền
có tiền, muốn quyền có quyền. Thiệt là hạnh phúc quá đi.
Có Viên Thiên Dã để so sánh, Lâm Tiểu Trúc nhất thời cảm thấy vận mệnh của mình thật thê thảm
“Tay kia” thanh âm cũng rất êm tai nha.
Lâm Tiểu Trúc lập tức đưa tay còn lại ra. Tuy sắc đẹp trước mặt nhưng
thưởng thức một chút vậy là đủ rồi, nàng rất nhanh trở về vấn đề chính.
Rõ ràng là Viên Thiên Dã đang giúp nàng xem mạch nhưng tự nhiên xem mạch
giùm nàng làm gì? Nàng ngước mắt, nghi hoặc nhìn hắn.
Sao mặt hắn lại hồng hồng?
Lâm Tiểu Trúc còn chưa hết kinh ngạc, đột nhiên bắt gặp đôi mắt trong suốt
sáng ngời, trong mắt còn hiện lên chút não ý làm nàng giật mình, vội cúi đầu. Vị gia này tâm tình đang không tốt, đột nhiên thanh xuân nẩy mầm
nên khó trách lúng túng, hẳn là không muốn bị phát hiện cho nên nàng
phải thành thật một chút mới được.
Nhìn đôi tay nhỏ bé mềm
mại lại có chút thô ráp trước mắt, Viên Thiên Dã phải cố kiềm chế cảm
xúc, tận lực để cho thanh âm của mình bình thản như mọi khi nhưng thỉnh
thoảng vẫn đan xen một chút cảm xúc, trở nên nhu hòa hơn bình thường
nhiều “hay là, ngươi nên tới tứ ban đi”
“Cái gì?” Lâm Tiểu
Trúc ngước mắt, hoảng hốt la lên, bất chấp ngón tay của Viên Thiên Dã
vẫn còn trên cổ tay mình, vội vàng nói “công tử, không cần. Tuy rằng ta
bẩm sinh thể hàn, không thể luyện công nhưng vẫn có thể làm đầu bếp. Hơn nữa ta có thiên phú học nấu ăn, ngài cũng thấy đó, so với người khác
không thua kém, sao lại muốn chuyển ta tới tứ ban? Công tử. . .”
Nói tới đây, thanh âm trở lên nghèn nghẹn, nước mắt cũng tràn mi.
Cố gắng lâu như vậy, vốn tưởng rằng có được sự tán thành của mọi người, từ nay về sau có thể chuyên tâm học nấu ăn. Nào ngờ người khác chỉ cần tùy tiện nghĩ một chút, mọi cố gắng của nàng giống như xây lâu đài trên
cát, một cơn sóng tràn qua, tất cả liền biến mất. Lão thiên gia có cần
tàn nhẫn như vậy không, cho nàng biết vận mệnh của nàng nằm trong tay
người khác, chỉ cần hắn nhẹ nhàng bóp một cái, nàng liền hội phi yên
diệt.
Lâm Tiểu Trúc đột nhiên kích động làm Viên Thiên Dã
sửng sốt, hồi lâu mới có phản ứng, vội vàng cầm tay nàng nói “không
phải, ngươi hiểu lầm rồi, hãy nghe ta nói, nghe ta nói”
Tay hắn trắng nõn thon dài lại rất có lực, làm cho Lâm Tiểu Trúc cảm xúc của Lâm Tiểu Trúc ổn định trở lại
“Khụ.” Lâm Tiểu Trúc có chút mất tự nhiên rút tay lại. Tuy nàng là nữ hài tử,
tuy vừa rồi tình thế cấp bách nhưng cũng không thể để người khác tùy
tiện ăn đậu hủ của mình được. Nàng rũ mắt, không nhìn đến người vừa rồi
sỗ sàng nên mặt cũng đỏ bừng, ánh mắt còn mất tự nhiên hơn nàng.
Viên Thập vẫn đứng bên cạnh, nhìn thấy tình cảnh này liền quay mặt đi, chăm
chú ngắm chậu hoa cúc bên cạnh. Công tử tuy còn nhỏ nhưng khí độ trầm
ổn, túc trí đa mưu đến cả chính khách còn kém, không ngờ cũng có lúc đỏ
mặt bối rối như vậy. Chắc chắn công tử không muốn người ta nhìn thấy bộ
dáng lúc này rồi nhưng nếu đột nhiên bỏ đi, thế nào cũng quấy nhiễu tới
công tử. Tuy công phu của mình khá cao nhưng so với công tử còn kém xa,
cho nên xem hoa cúc vẫn tốt hơn. Hoa cúc thật là vàng, thật là đẹp nha.
“Công tử, vừa rồi ngài nói vậy là có ý gì?” Lâm Tiểu Trúc lau nước mắt hỏi.
Tuy là hiểu lầm nhưng nếu không làm rõ, nàng không thể an tâm. Nàng nhất định phải học trù nghệ, đây là mục tiêu trước kia của nàng, giờ có thêm ước hẹn ba năm sau, nàng càng không thể từ bỏ.
Xúc cảm thô
ráp từ đôi bàn nhỏ bé tựa hồ như vẫn còn lưu lại trong tay Viên Thiên
Dã, làm cho lòng hắn không dễ chịu lắm. Viên Thiên Dã ngước mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, giọng điệu đã khôi phục bình tĩnh “thể chất của ngươi không
tốt lắm”
Lâm Tiểu Trúc lúc này cũng không kích động nữa, nàng cũng lẳng lặng nhìn Viên Thiên Dã, chờ hắn nói tiếp
Viên Thiên Dã tránh né ánh mắt nàng, nhìn bồn nước nói “điên chước đối với
việc nấu ăn rất quan trọng. Thể chất của ngươi như vậy, không thích hợp
luyện võ. Nếu muốn thông qua cuộc thi điên chước ở tháng sau thực không
dễ. Trả giá lớn lại vất vả mà không có thu hoạch gì, đến tứ ban cũng là
học trù nghệ nhưng học tập thoải mái hơn. Không biết ngươi thấy thế nào”
“Ta muốn ở lại nhất ban. Ta không sợ khổ, dù có bao nhiêu gian khổ, ta cũng sẽ cố gắng” thanh âm của Lâm Tiểu Trúc không lên nhưng cực kỳ kiên định và khí phách.
Viên Thiên Dã nhìn vẻ mặt kiên nghị của nàng, ánh mắt chợt hơi thất thần, nhìn thấy ánh mắt như hỏi của nàng, hắn vội dời mắt nói “ngươi đã quyết như vậy, ta sẽ không ép buộc ngươi”
“Tạ công tử thành toàn” Lâm Tiểu Trúc biết Viên Thiên Dã đề nghị như vậy là muốn tốt cho nàng, không đành lòng thấy nàng chịu khổ. Trong lòng rất
cảm động.
Viên Thiên Dã cũng không nói thêm, đứng lên đi vào phòng, khi đến cửa thì dừng lại phân phó “Viên Thập, đem năm mươi văn
tiền thưởng trước kia đưa cho Lâm Tiểu Trúc”
“Dạ” Viên Thập
vẫn đang ngắm hoa lúc này mới lên tiếng rồi chạy đi, lát sau đã cầm một
hà bao màu lục thêu hoa đi ra, đưa cho Lâm Tiểu Trúc “lần trước ăn cơm
xong, ngươi đi trước nên không kịp đưa cho ngươi. Đây là tiền công tử
thưởng, Ngô Bình Cường cũng có phần. Vì ngươi sẽ đến múc nước nên ta
cũng không mang qua cho ngươi”
“Cảm ơn công tử, cám ơn Viên
Thập đại ca.” Lâm Tiểu Trúc nhận lấy hà bao, cũng không có đếm tới đếm
lui như trước mà lập tức cất vào ngực. Sau đó nàng đi nhấc mộc dùng lên, bắt đầu múc nước. Lúc này sắc trời không còn sớm, múc nước xong nàng
còn muốn về tắm rửa, trời tối quá thì không tốt nên phải tranh thủ.
Một hơi đổ đầy ba bồn nước, Lâm Tiểu Trúc mới thẳng lưng, thở hổn hển. Hiện giờ không thể so với trước kia, ngoại trừ buổi sáng phải quét dọn vệ
sinh thì việc học đao công và chước công cũng hao tổn khá nhiều thể lực. Mà trước khi ăn cơm, nàng còn luyện điên chước đến mấy chục lần nên giờ múc nhiều nước như vậy, nàng cảm giác cánh tay và thắt lưng đã không
còn là của mình. Dù ở hiện đại nàng không phải là kiện tướng thể dục thể thao nhưng cũng biết chút kiến thức căn bản. Tập luyện quá căng sẽ dẫn
tới việc cơ bắp và thân thể sinh bệnh. Lúc này nàng đang độ tuổi trưởng
thành, càng phải chú ý tới việc này. Nhưng vừa rồi đã cam đoan trước mặt Viên Thiên Dã nên dù thế nào, nàng cũng phải đổ đầy hai bồn nước còn
lại. Sáng mai múc nước ít hơn một chút là được rồi.
Lâm Tiểu Trúc đứng thẳng lưng, đang tính tiếp tục múc nước thì Viên Thập từ
trong phòng chạy ra nói “công tử nói nếu mệt mỏi thì nghỉ đi, không cần
miễn cưỡng, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi”
Lâm Tiểu Trúc
kinh ngạc nhìn cửa phòng mở rộng ở xa, lắc đầu “cảm ơn công tử, nhưng
không cần, ta múc xong mới nghỉ” nói xong lại đem mộc dũng ném vào
giếng.
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bóng dáng gầy yếu nhưng
lại vô cùng kiên nghị, Viên Thiên Dã nhếch miệng, đứng yên bất động, cho đến khi Lâm Tiểu Trúc gian nan đổ đầy bồn nước cuối cùng, hắn mới nói
”kêu nàng vào đi” nói xong xoay người ngồi xuống ghế.
“Công
tử.” Lâm Tiểu Trúc lúc này toàn thân rã rời. Tuy rằng cuối mùa thu nhưng quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi nhưng nàng vẫn đứng thẳng tắp,
ánh mắt nhìn Viên Thiên Dã bình tĩnh mà an nhiên.
Không biết vì sao thấy Lâm Tiểu Trúc như vậy, Viên Thiên Dã cảm giác như bị người
dùng sức đụng trúng, cảm giác đau đớn rầu rĩ. Hắn chỉ vào ghế đối diện
nói “ngồi xuống”
“Tạ công tử.” Lâm Tiểu Trúc không khách khí mà ngồi xuống
Viên Thiên Dã lấy trong lòng một cái bình nhỏ, mở nút, đổ ra một viên thuốc đưa cho Lâm Tiểu Trúc “ăn đi”
Lâm Tiểu Trúc không xa lạ gì với viên thuốc này. Khi theo Viên Thiên Dã rời khỏi Hạ gia thôn, nàng cũng từng được cho ăn một viên như thế. Có điều
khi đó ngây thơ không biết, cũng không hiểu Viên Thiên Dã nên không biết nó trân quý đền dường nào. Bây giờ nhìn thấy nó được cất kỹ trong ngực
của Viên Thiên Dã mà cái bình đựng thuốc cũng lóng lánh, tinh mỹ dị
thường, nàng liền biết thuốc này không đơn giản, hẳn là khó mà có được.
Dù trong tư tưởng nàng cho rằng mình ngang hàng với Viên Thiên Dã, nhưng
tôn ti trật tự vẫn biết, cho nên vội lắc đầu “công tử, thuốc này trân
quý, không phải là thứ Tiểu Trúc có thể hưởng thụ, Tiểu Trúc ngàn vạn
lần không dám nhận”
Viên Thiên Dã nhướng mày “bảo ngươi ăn thì ăn đi, nhiều lời làm gì”
Đây chính là thứ tốt. Nếu chủ tử đã ra lệnh, mình không ăn thì là đứa ngốc
cho nên Lâm Tiểu Trúc không từ chối nữa, nhận lấy viên thuốc, bỏ vào
miệng.