Đường Viễn Ninh nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi lại nhìn Viên Thiên Dã, khóe miệng cũng cong lên “ đi, đi xem náo nhiệt “
Viên Thập đi sau nghe vậy liền vội chạy ra ngoài, cũng không biết hắn làm
cách nào mà chỉ lát sau đã cùng đám người Viên Lâm mang đến hai cái ghế
dựa và bàn trà, trong tay còn cầm một mình trà nóng, hai ly trà, châm
cho hai vị công tử. Mã giáo tập không thể ngồi trước mặt hai vị công tử, đành phải đứng.
Viên Thiên Dã không hỏi Lâm Tiểu Trúc quy
định trận đấu thế nào mà nhìn Ngô Bình Cường và Hùng Đại Tráng to cao
lực lưỡng, lại nhìn Lâm Tiểu Trúc và Chu Ngọc Xuân gầy yếu tong teo,
trên mặt không có biểu tình gì, thản nhiên hỏi Ngô Bình Cường “ Lâm Tiểu Trúc đưa ra quy định như vậy, các ngươi có phục không ? “
Tuy Ngô Bình Cường không bày mưu đặt kế cho Ngô Thái Vân, nhưng nàng làm
như vậy cũng do hắn ngầm đồng ý. Trong tiềm thức của Ngô Bình Cường, khi không có các giáo tập, hắn thật hi vọng thấy Lâm Tiểu Trúc chật vật,
cho nên chuyện Ngô Thái Vân làm rất hợp ý hắn. Nhưng hắn không ngờ, rời
núi lâu như vậy, lần đầu tiên làm chuyện mất thể diện này lại bị công tử bắt gặp. Tuy trên mặt công tử không có biểu tình gì nhưng hắn đã toàn
thân đổ mồ hôi lạnh. Tâm tư của hắn làm sao thoát khỏi pháp nhãn của
công tử ?
Nhưng lúc này cũng không thể hủy bỏ trận đấu, công tử đã mời Đường công tử ở lại xem, hắn không thể rút lui, nhận thua với tổ ba, chỉ có thể kiên trì tiếp tục. Cho nên hắn làm sao dám nói không
phục, chắp tay đáp “ quy định này công bằng, chúng ta không có gì không
phục “
Khóe miệng của Viên Thiên Dã lại cong lên “ tốt lắm “ quay đầu nhìn Du giáo tập và Tần quản sự cũng đứng trong đám đông, khẽ
gật đầu với bọn họ “ Tần quản sự dạy chước công, vậy ngươi làm chủ trì
cuộc tỷ thí này đi “
“ Dạ “ Tần quản sự đi ra khỏi đám đông, thi lễ với Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh
Mã giáo tập lui qua một bên, thầm than trong lòng : xem ra vì chuyện của Lâm Tiểu Trúc nên công tử có thành kiến với mình.
Tần quản sự sai người chuẩn bị hai thiết oa và hạt cát, tự mình kiểm tra
trọng lượng và đổ cát vào thiết oa, sau đó hỏi Ngô Bình Cường “ tổ ngươi ai lên trước “
“ Ta trước “ Hùng Đại Tráng bước lên. Vừa
rồi Ngô Bình Cường đã dặn hắn như vậy. Ngô Bình Cường cũng không phải
dạng vừa đâu, chỉ trong chốc lát đã khôi phục tâm trạng. Chuyện đã tới
mức này, hối hận cũng vô dụng, chi bằng thắng được trận đấu, làm cho
công tử nhìn rõ thực lực của bọn họ.
Hùng Đại Tráng xung
phong đi đầu cũng không ngoài dự kiến của mọi người. Hắn chính là tiểu
tử đã cướp bánh dọc đường đi từ núi ra cùng với Ngô Bình Cường và Lâm
Tiểu Trúc. Người xứng với tên, chỉ mới mười ba tuổi mà đã cao chừng 1m8, lưng hùm vai gấu, khí lực rất lớn. Hắn cầm cầm lấy thiết oa, bắt đầu
tung hạt cá, điên chước. . . nhìn cực kỳ thoải mái.
Tần quản sự dạy chước công theo cách cơ bản nhất, giống như Hùng Đại Tráng vậy,
chỉ cần khí lực lớn, thêm điên chước có chút kỹ xảo nữa là đủ. Hùng Đại
Tráng không có tâm nhãn nhưng cũng không phải ngốc, dù động tác điên
chước không được hoàn mỹ nhưng cũng không có hạt cát nào văng ra ngoài.
Quy định của Lâm Tiểu Trúc cũng không khống chế thời gian, chỉ nói một chọi một, chỉ nói số lượng và chất lượng, ai tung cao hơn thì thắng cho nên
Hùng Đại Tráng còn khí lực thì phải tiếp tục điên chước
“ Lát nữa để ta trước “ Hạ Sơn vẫn luôn yên lặng đứng sau Lâm Tiểu Trúc, lúc này mới lên tiếng
Lâm Tiểu Trúc quay đầu, nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có thể làm được bao nhiêu lần?”
Hạ sơn nghĩ nghĩ, không chắc chắn đáp “chừng bảy, tám mươi cái nhưng nếu
cố hết sức, tập trung một chút cũng không đến nỗi thua”
Lâm
Tiểu Trúc cảm thấy rất ấm áp, Hạ Sơn không nói nhiều mà luôn dùng hành
động để ủng hộ nàng. Biết rõ có thể sẽ thua mà vẫn yêu cầu lên thi đấu
đầu tiên. Có điều Hạ Sơn người cao gầy lại có thể điên chước được bảy,
tám mươi cái thật ngoài dự kiến của nàng.
“Nhưng Hùng Đại
Tráng đã điên chước đến chín mươi hai cái nha” Chu Ngọc Xuân ở bên cạnh
rầu rĩ lên tiếng. Nàng không hiểu sao Lâm Tiểu Trúc biết rõ là thua mà
vẫn muốn thi đấu. Tuy nàng luôn tin Lâm Tiểu Trúc, tuy vừa rồi Lâm Tiểu
Trúc còn nháy mắt với nàng nhưng nghĩ thế nào, nàng vẫn không thấy có
phần thắng. Ngay cả Tô Tiểu Thư hiểu Lâm Tiểu Trúc nhất cũng có vẻ mặt
lo lắng kìa, có thể thấy được là nàng cũng không tin nha, trừ phi Lâm
Tiểu Trúc và Chu Ngọc Xuân nàng đột nhiên uống thuốc tăng lực, lập tức
biến thành đại lực sĩ, nếu không thì thua thảm rồi.
Liếc mắt nhìn Dương Vũ vẫn lười biếng đứng một chỗ, điềm nhiên như không có việc gì, lửa giận của Chu Ngọc Xuân rốt cuộc cũng có chỗ phát tác “Dương
Tiểu Lại, ngươi có phải ở tổ chúng ta không? Sao không có chút lo lắng
nào cả?”
Dương Vũ tà nghễ liếc nàng một cái, vẻ mặt khinh
thường “uổng công ngươi ngủ chung phòng với Lâm Tiểu Trúc, vậy mà lại
không hiểu nàng. Nếu nàng không nắm chắc mà dám đáp ứng, còn đưa ra quy
định như vậy sao? Ngươi là đầu người óc heo sao?”
“Cái gì?”
Chu Ngọc Xuân hiếm có lúc không so đo với Dương Vũ, vội kéo áo Lâm Tiểu
Trúc hỏi “ngươi nắm chắc sao? Nói mau, làm thế nào?” thanh âm hưng phấn.
“Hư!” Lâm Tiểu Trúc vội bảo nàng đừng lên tiếng, đợi mọi người lại tập trung
vào chỗ Hùng Đại Tráng mới nói “mọi người nếu muốn thắng thì xin hãy tin ta, nghe theo sự sắp xếp của ta”
“Không thành vấn đề. Lâm Tiểu Trúc ngươi nói thế nào chúng ta sẽ làm thế đó” Chu Ngọc Xuân vẫn là người lên tiếng trước.
Lâm Tiểu Trúc nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai, một trăm lẻ ba. . .” Tần quản sự đếm đến đây thì Hùng Đại Tráng rốt cuộc cũng dừng tay.
“Oa, một trăm lẻ ban ha, thật là lợi hại” trong cuộc thi lần trước, Hùng Đại Tráng chỉ mới làm đến năm mươi cái thì Mã giáo tập đã bảo ngừng, không
ngờ hắn có thể làm một hơi đến hơn trăm cái
“Tốt lắm, tổ các ngươi, ai lên” Tần quản sự thở hổn hển, quay đầu hỏi tổ ba.
“A? Ta?” Chu Ngọc Xuân chỉ vào mũi mình, vẻ mặt kinh ngạc. Tổ này, ngoại
trừ Lâm Tiểu Trúc thì nàng có khí lực nhỏ nhất, nhiều nhất chỉ có thể
điên chước khoảng mười hai, mười ba cái, đem nàng so với Hùng Đại Tráng, không phải là muốn bị chê cười sao?
Lâm Tiểu Trúc gật đầu “đúng, chính là ngươi”
“Nghe lời Lâm Tiểu Trúc đi” Tô Tiểu Thư nghe Dương Vũ nói lúc nãy, đã bình
tâm trở lại, thấy Chu Ngọc Xuân nhăn nhó liền thúc giục nàng.
Dương Vũ ở bên cạnh cũng đệm vào “vừa rồi còn nói sẽ nghe Lâm Tiểu Trúc hết mà”
Chu Ngọc Xuân cắn răng nói “lên thì lên” nói xong đi lên đài thi.
Thấy Chu Ngọc Xuân đi lên, mọi người đang bàn tán liền im bặt.
“Các ngươi. . . Xác định không có chọn lầm chứ?” Chu Hòe quên luôn hiện
trường còn có Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh, chỉ tay vào Chu Ngọc
Xuân rồi lại chỉ sang Hùng Đại Tráng, kinh ngạc hỏi.
Viên
Thiên Dã ngồi trên ghế chủ vị, đang cùng Đường Viễn Ninh uống trà nói
chuyện, thấy tình cảnh trước mắt, khóe miệng lại cong lên.
“Ngươi thực coi trọng tiểu cô nương kia nha” Đường Viễn Ninh hưng trí bừng bừng, chăm chú đánh giá Lâm Tiểu Trúc.
Viên Thiên tà nghễ liếc nhìn hắn, không lên tiếng.
Ngô Bình gắt gao nhíu mày, không hiểu quy định của Lâm Tiểu Trúc còn chứa huyền cơ gì.
Ngô Thái Vân thấy sắc mặt ca ca trở nên khó coi, ngạc nhiên hỏi “ca ca, làm sao vậy? sắc mặt của ngươi rất khó coi, chẳng lẽ Chu Ngọc Xuân có thể
thắng Hùng Đại Tráng sao?”
Ngô Bình Cường lắc đầu, thở dài một hơi “ai thắng ai bại còn chưa biết được”
“Cái gì?” Ngô Thái Vân hoảng sợ, “Ngươi nói Chu Ngọc Xuân có thể thắng Hùng
Đại Tráng sao? Sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng”
Ngô Bình Cường lúc này không có tâm tình để ý tới nàng, lắc đầu, không lên tiếng
Ngô Thái Vân vẫn lải nhải hỏi “ca, ngươi nói đi, Chu Ngọc Xuân sao có thể. . .”
“Câm miệng!” sắc mặt của Ngô Bình Cường xanh như đít nhái. Cũng do đường
muội này nhiều chuyện, làm cho nhân phẩm, khí độ của hắn đều bị mất điểm trước mặt công tử, lại thêm một lần thất bại trước Lâm Tiểu Trúc.
Ngô Thái Vân há hốc mồm nhìn Ngô Bình Cường, hồi lâu vẫn chưa có phản ứng,
không hiểu sao đường huynh luôn yêu thương nàng lại nổi giận, hơn nữa rõ ràng là Chu Ngọc Xuân không thể thắng được Hùng Đại Tráng nha.
Lúc này trên đài, Chu Ngọc Xuân đã cầm lấy thiết oa bắt đầu điên chước. có
Hùng Đại Tráng vừa rồi để so sáng nên càng nổi bật dáng người nhỏ gầy
của Chu Ngọc Xuân. Trong cuộc thi lần trước, nàng chỉ làm được mười hai
cái, lần này bị mọi người nhìn chăm chú, áp lực tâm lý lớn hơn nên chỉ
mới làm được mười cái, tay chân đã mềm nhũn, rốt cuộc không thể nhấc tay được nữa.
“Mười cái” Tần quản sự lắc đầu la lớn.
“Lâm Tiểu Trúc. . .” Chu Ngọc Xuân luyến tiếc buông thiết oa, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc, bộ dáng như sắp khóc.
“Không có gì, làm vậy là tốt rồi” Lâm Tiểu Trúc tiến lên dìu nàng đi xuống.
“Hai người thật kém quá xa đi, mười cái so với một trăm lẻ ba cái, thật là một trời một vực nha” tiếng bàn tán lại vang lên
“Đúng nha, không biết Lâm Tiểu Trúc có chủ yếu quỷ quái gì”
“Khoan đã. . .” có người thông minh, nghĩ ra gì đó những vẫn chưa nắm bắt được vấn đề.
“Tổ một, ai lên” Tần quản sự mặc kệ bọn họ bàn tán, nghiêm túc chấp hành chức trách của mình
“Ta.” Ngô Bình Cường sắc mặt ủ dột đi ra phía trước.
Trình tự thi đấu là do hắn đưa ra, dựa theo thực lực cao thấp mà làm. Lúc đó, hắn muốn ngay lần đầu tiên đã đánh tan sĩ khí của tổ ba, làm cho mọi
người tán thưởng tổ một cũng để công tử biết thực lực của bọn họ, qua
chuyện hôm nay sẽ có ấn tượng tốt. Nhưng hiện tại, hắn đã hiểu được, chỉ cần mình lên đài, mặc kệ trình tự thế nào thì Lâm Tiểu Trúc đều có cách ứng đối. Thắng bại còn chưa biết về tay ai.