Tần quản sự tấy mọi
người đều cúi đầu như sợ ánh mắt của mình sẽ dừng lại trên người, hừ
lạnh một tiếng “ sơn trang dùng người mới như thế nào, bồi dưỡng nhân
tài ra sao đều do công tử định đoạt, chuyện này là chuyện các ngươi có
thể bàn luận sao ? Quy củ là do công tử định ra, đương nhiên cũng có thể theo tình hình thực tế mà điều chỉnh, tỷ như Lâm Tiểu Trúc, có tài năng thiên phú về trù nghệ, các ngươi có ai có thể so với nàng không ? nếu
có, giờ bước ra đi, xem ta nấu một món rồi làm y như vậy. Nếu ngươi có
thể làm ra hương vị không thua kém ta, chúng ta sẽ đề nghị cho ngươi
miễn thi. Có ai không ? “
Mọi người đều im như thóc, ngay cả thở cũng không dám sợ Tần quản sự đột nhiên gọi tên mình, cho rằng mình chính là kẻ không biết trời cao đất rộng kia. Đừng nói là làm ra món ăn không khác biệt, có thể nấu được hay không còn chưa biết nha. Tới trù
nghệ ban một tháng, còn chưa được đứng bếp mà.
Tần quản sự
nghiệm khắc liếc mọi người một cái, nói tiếp “ nếu không có, vậy các
ngươi không cần so đo với nàng. Người với người không có giống nhau,
trên đời này tuyệt đối không có công bằng. Có người mạng tốt, xuất thân
cao quý ; có người có thiên phú dị bẩm, có thể làm ra những chuyện vĩ
đại, trở thành thiên tài. Dù người như thế nào, quyết định ra sao, đều
do công tử, không phải chuyện các ngươi có thể bàn tán. Về phần ai tung
tin đồn, một khi tra ra, sẽ không dễ dàng bỏ qua “ nói tới đây còn trợn
mắt nhìn về phía Ngô Thái Vân và Ngô Bình Cường.
Ngô Bình
Cường trong lòng có quỷ, cho nên chột dạ, thấy Tần quản sự nhìn về phái
mình thì tim đập thình thịch, cả đầu ong ong, không nghe được Tần quản
sự nói gì nữa. Đang trời mùa đông nhưng trán lại đổ mồ hôi đầm đìa.
Ngô Thái Vân cũng cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi hài của mình, không dám thở
mạnh, sợ Tần quản sự sẽ gọi tên nàng, bắt nàng đi trừng phạt.
Cũng may Tần quản sự chỉ nói vài lời rồi tuyên bố giải tán, hai huynh muội cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe Tần quản sự tuyên bố giải tán, Chu Ngọc Xuân quay về tổ của mình, căm
giận bất bình “ chuyện này rõ ràng là hai người kia làm, vì sao Tần quản sự không bắt bọn họ ra trừng phạt ? chỉ nói mấy câu bâng quơ thì xem
như xong rồi sao ? “
Lâm Tiểu Trúc lại không chút để ý “ tối qua Ngô Thái Vân nói mấy câu với Lý Linh Nhi, tuy có ý kia nhưng nếu
nói nàng tung tin đồn thì lại không đủ chứng cớ,hơn nữa cũng là do Lý
Linh Nhi nói ra, không dính líu tới nàng, muốn trừng phạt bọn họ, rất
khó “
“Chẳng lẽ cứ như vậy quên đi sao?” ngay cả Dương Vũ cũng tức giận lên tiếng
Lâm Tiểu Trúc cười cười: “Các ngươi không thấy ánh mắt Tần quản sự nhìn
huynh muội Ngô Bình Cường sao ? dù Hùng Đại Tráng hay Lý Linh Nhi nói
thì cũng không thoát khỏi liên quan tới huynh muội Ngô gia. Chuyện này
không cần chứng cớ cùng biết là ai làm. Các giáo tập không trừng phạt
bọn họ là vì chưa có chứng cớ rõ ràng, hơn nữa công tư không có ở đây,
không dám tự ý. Nhưng Ngô Bình Cường sẽ không thoát khỏi việc bị đánh
giá phẩm đức. Hình tượng của hắn trong mắt công tử ngày càng xuống dốc
không phanh, chuyện này đối với kẻ tranh cường háo thắng, tự cho là
đúng, chẳng phải là càng khó chịu hơn bị đánh sao ? “
Mọi
người nghe rất có lý, Chu Ngọc Xuân lại cao hứng, vung tay nói với Hạ
Sơn “ Hạ Sơn cố lên, ngươi nhất định phải lấy được danh hiệu đệ nhất để
được ăn tối cùng công tử nha “
“ Hạ Sơn, lần này là ngươi, tháng sau sẽ đến phiên ta “ Dương Vũ cũng tự tin nói
“Dám coi khinh ta? Hừ, chúng ta chờ xem!” Dương Vũ vung tay đáp trả
“Lâm Tiểu Trúc, Du giáo tập bảo ngươi đi ra ngoài một chút “ Tô Tiểu Thư
liếc mắt nhìn Du giáo tập ngoài cửa, vội vàng đẩy Lâm Tiểu Trúc đi
“Nga.” Lâm Tiểu Trúc liền dừng tay đi ra ngoài. Không cần nói, nàng cũng biết
Du giáo tập kêu nàng, nhất định là muốn khuyên giải nàng, bảo nàng đừng
vì chuyện huynh muội Ngô Bình Cường mà tức giận. Sự tình phát triển nằm
trong dự đoán của nàng, nên nàng không có gì ngạc nhiên hay bất bình,
ngược lại còn an ủi Du giáo tập. Điều này làm Du giáo tập càng thêm thổn thức, cảm thấy có đồ đệ như vậy thật không uổng kiếp này.
Ăn cơm chiều, Lâm Tiểu Trúc theo thường lệ lại đến đến sân Viên Thiên Dã
múc nước, lại ngoài ý muốn phát hiện không gian vốn rất yên tĩnh trở nên có hơi người hơn. Đêm mùa đông, trong phòng Viên Thiên Dã sắp đèn sáng
ngời, xua đi cái giá lạnh, làm cho cái sân vốn vắng lặng có cảm giác ấm
áp của gia đình.
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi đã đến rồi? Công tử cho ngươi đi vào.” Viên Thập ở trong phòng nghe tiếng bước chân liền la lên
“Viên Thập đại ca hảo.” Nhìn thấy Viên Thập trên người mặc miên bào màu xanh, trên lưng còn đeo ngọc bội, có chút hương vị của công tử, Lâm Tiểu Trúc cao thấp đánh giá hắn, cười nói “ Viên Thập đại ca mặc như vậy thật là
đẹp, ta suýt chút nữa nhận không ra “
“ Đi theo công tử ra ngoài cũng phải ăn mặc một chút, không để cho người ta xem thường mình “
Viên Thập được khen liền ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý, cũng biết bánh ít đi bánh quy lại, khen Lâm Tiểu Trúc “ ngươi hình như cao thêm một chút “
“ Cũng không uổng phí ăn cơm bao lâu nay ah “ Lâm Tiểu Trúc cũng cao
hứng. Ở sơn trang hai tháng, có thể được ăn no, còn thỉnh thoảng được
thêm thức ăn. Ba giáo tập cũng biết bọn họ đang lúc phát triển, mỗi lần
ban thưởng đều cho thịt cá, giúp bọn họ bồi bổ. Đây cũng chính là nguyên nhân Lâm Tiểu Trúc chấp nhận bị tổ một, tổ hai ghen ghét cũng không
muốn từ bỏ danh hiệu đệ nhất. Được bồi bổ, thân thể lại đang lúc trưởng
thành, vóc dáng của nàng giống như măng mọc sau mưa, nhanh chóng phát
triển. Tuy vẫn còn kém Tô Tiểu Thư, nhưng cũng đã cao hơn Chu Ngọc Xuân
làm cho Chu Ngọc Xuân rất nóng vội.
“Tiểu Trúc Tử, mau mau
vào, ta muốn nhìn xem ngươi cao bao nhiêu mà đắc ý như vậy “ trong phòng Viên Thiên Dã truyền ra thanh âm trong trẻo
“ Đường công tử sao cũng ở đây ? »Lâm Tiểu Trúc không khỏi ảo não. Nàng tình nguyện đối mặt với công tử hồ ly nhà mình hơn là gặp Đường công tử. Tuy nàng địa
vị thấp nhưng công tử chưa từng coi thường nàng, mà đối đãi với nàng khá tôn trọng. Còn vị Đường công tử kia, nàng cảm giác hắn xem nàng như một món đồ chơi, cao hứng thì vui đùa, mất hứng thì không biết thế nào đâu.
Đi vào trong phòng, quả nhiên thấy Đường Viễn Ninh mặc cẩm bào đỏ tía,
viền áo màu vàng, tay cầm quạt, đang ngồi bên cạnh Viên Thiên Dã, nhìn
nàng đi vào, vẻ mặt trêu tức.
“Ra mắt công tử, Đường công tử.” Lâm Tiểu Trúc cúi người thi lễ
Viên Thiên Dã cũng đang độ tuổi phát triển, mới có hai mươi ngày không gặp
dường như đã cao lên một chút, mập ra một chút. Một thân trường bào màu
đen, tay áo viền vàng càng làm nổi bật ngũ quan tuấn lãng của hắn
“Không cần đa lễ, không cần đa lễ. Đến, ngồi đi.” Đường Viễn Ninh không chút ý thức mình là khách, không đợi chủ nhân là Viên Thiên Dã lên tiếng đã mở miệng.
“ Trước mặt nhị vị công tử, Lâm Tiểu Trúc sao dám ngồi “ Lâm Tiểu Trúc vội hỏi
Đường Viễn Ninh vậy kiên trì “ ta bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi, ta nói ngươi có vị trí thì có vị trí. Mau, ngồi đi “ rồi chỉ vào chiếc ghế con bên cạnh
Lâm Tiểu Trúc vẫn từ chối “ đa tạ Đường công tử, Tiểu Trúc không dám ngồi “
Đường Viễn Ninh nhất thời giận tái mặt, trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bộ dáng vẫn bình tĩnh.
“Ba” một tiếng, Đường Viễn Ninh gấp quạt, quăng lên bàn, hô “ Viên Thập “
“ Tiểu nhân có mặt “ Viên Thập nhanh chóng xuất hiện
Đường Viễn Ninh chỉ vào Lâm Tiểu Trúc nói “ nàng tuyệt không hảo ngoạn, ngươi gạt ta “
Viên Thập từ lần trước tự ý nói chuyện của Lâm Tiểu Trúc với biểu công tử đã bị công tử hung hăng mắng cho một trận, lúc này càng không dám nhìn
công tử nhà mình, cẩn thận nói “ Đường công tử, ý của tiểu nhân nói
không giống như cái ngài đang nghĩ. Tựa như tiểu nhân chưa từng được ăn
ngon, ăn được thịt nướng liền cho đó là mỹ vị ngon nhất trần đời, mà
Đường công tử ngài, đương nhiên không biết thịt nướng có gì tốt. Cho
nên, cho nên. . . “
Đường Viễn Ninh thấy nói nữa cũng không
có ý nghĩa, khoát tay “ quên đi, quên đi, đi xuống đi “ rồi liếc Lâm
Tiểu Trúc một cái
Viên Thiên Dã khóe miệng cong lên, chậm rãi tản ra ý cười, mắt sáng như sao nhìn Lâm Tiểu Trúc, tâm tình rất tốt.
Lâm Tiểu Trúc nhìn như thành thật nhưng thật ra là mắt xem tứ phía, tai
nghe tám phương, biểu tình của mọi người trong phòng đều thu hết vào
trong mắt, thấy Viên Thiên Dã tươi cười, không khỏi nhướng mi, mấp mé
miệng.
Từ lúc Đường Viễn Ninh cho rằng nàng rất dễ chơi đùa, nàng liền ra vẻ không thú vị, ý đồ phá tan ý niệm hoang đường của hắn.
Tuy Viên Thiên Dã không cự tuyệt thỉnh cầu của hắn nhưng chuyện này
không thể xem nhẹ. Hôm nay, quả nhiên là hữu hiệu nhưng nàng cũng không
ngờ, tiểu hồ ly kia chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu quyết định của
nàng, mọi tính toán dường như không thể nào che giấu được với hắn, điều
này làm nàng có chút uể oải.
Hiện giờ, hai người chưa có mâu thuẫn gì, có một chủ tử thông minh, rộng lượng như Viên Thiên Dã thì
cũng không tệ. Nhưng nếu ngày nào đó, nàng muốn tự do nhưng hắn lại
không đồng ý, mâu thuẫn chắc chắn sẽ xảy ra, có một kẻ địch như vậy, là
chuyện đáng sợ nhất.
Xem ra, muốn tự do là rất khó, nghĩ tới đây, nàng cảm giác có chút đau đầu.
Đang miên man suy nghĩ đã nghe Viên Thiên Dã nói “ đến, đưa tay ra để ta xem thân thể ngươi lúc này sao rồi “
“A?” Lâm Tiểu Trúc lập tức quăng nỗi lo đi, tiến lên phía trước.