Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 113: Bắt cóc



Khi Chỉ Lan tỉnh lại trời vẫn chưa sáng, trong phòng tối đen như mực, nàng cố mở mắt để nhìn, một lúc sau mới nhìn được cách bài trí trong phòng, không khác gì những nhà phú quý khác, dù là giữa mùa hè nóng bức, nhưng cửa sổ đóng chặt, trong phòng không có gió.

Đắp trên người Chỉ Lan là một tấm chăn mỏng, nàng thử cử động tay, phát hiện toàn thân không còn khí lực, chân giường đặt mấy bồn băng, vì thế nàng không thấy nóng. Đầu óc nàng choáng váng, không biết mình đang ở đâu.

“Có người sao?” Giọng Chỉ Lan rất yếu, nhưng vẫn có tiếng lạch cạch ngay sau đó, một nha hoàn nhanh chóng cầm nến tiến vào, nhìn thấy Chỉ Lan đã tỉnh thì tỏ vẻ kích động, vội vàng đặt nến lên bàn, có chút lúng túng đứng đó như chờ Chỉ Lan sai bảo.

“Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?” Đầu Chỉ Lan rất đau, không nhớ nổi chuyện xảy ra trước đó, hơn nữa nàng lúc này không có sức lực để nhúc nhích chỉ là một ngón tay.

“Nô tỳ tên Tiểu Thúy, tới để hầu hạ cô nương, cô nương muốn uống nước sao?” Dường như Tiểu Thúy sực tỉnh ra, lập cập rót chén nước cho Chỉ Lan, cô ấy rất khỏe, chỉ dùng một tay nâng được Chỉ Lan ngồi dậy, tay còn lại chèn một cái gối sau lưng Chỉ Lan, rồi mới đưa cốc cho nàng uống.

“Cô nương đói sao? Nhà bếp chưa đi ngủ, cô nương muốn ăn gì cứ sai Tiểu Thúy.” Tiểu Thúy thấy Chỉ Lan không bất mãn với mình, thái độ tự nhiên hơn nhiều.

“Đây là đâu?” Sau khi uống nước Chỉ Lan cảm thấy thoải mái hơn, nhưng nàng không quên vấn đề quan trọng.

“Đây là trong phủ thiếu gia, nô tỳ cũng không biết là ở đâu.” Tiểu Thúy có vẻ khờ, hơi ngốc, Chỉ Lan vừa nhìn liền biết không thể khai thác được thông tin gì.

“Thiếu gia nhà ngươi tên gì? Là hắn mời ta tới đây sao?” Chỉ Lan chưa từ bỏ ý định, tuy bị bắt cóc nhưng nàng không sợ, theo tình huống hiện tại vị thiếu gia này không có ác ý với nàng, cùng lắm chắc chỉ định dùng nàng uy hiếp Huyền Diệp.

“Nô tỳ không biết.” Tiểu Thúy bĩu môi, dường như không hiểu câu hỏi của Chỉ Lan, “Cô nương đã một ngày không ăn gì, nên húp chút cháo, nhà bếp vẫn đang chờ!”

“Được rồi, vậy mang cho ta một bát cháo trắng.” Chỉ Lan đói bụng thật, hơn nữa trong tình huống này cũng chỉ có thể tĩnh dưỡng trước rồi nói chuyện sau.

Chẳng mấy chốc cháo đã được mang lên, cháo nấu nhừ, thêm chút rau, nhìn rất hấp dẫn, Chỉ Lan chưa nhúc nhích được nhiều, Tiểu Thúy bón cho nàng.

“Cô nương thật đẹp, Tiểu Thúy chưa từng gặp ai đẹp như cô nương.” Tiểu Thúy vừa bón vừa nói, nhìn nàng có vẻ hâm mộ.

“Thật không? Tiểu Thúy cũng rất đáng yêu.” Chỉ Lan cười nói, nàng thật sự không chán ghét tiểu cô nương ngây thơ này, Tiểu Thúy chỉ khoảng mười ba tuổi, thấp hơn Tiểu Bối một cái đầu, Chỉ Lan ở trong cung nhiều như vậy, nhãn lực có chút thành tụu, cô nương này rõ ràng là người không có ý đồ thâm sâu gì, khiến nàng không thể ghét được.

“Thật ạ? Nếu Tiểu Thúy có chút nét đẹp như cô nương thì tốt.” Tiểu Thúy nói thế nhưng mắt không hề lộ vẻ ghen tỵ, “Cô nương húp nốt đi, xong thì nghỉ ngơi, thiếu gia nói, nhất định phải chăm sóc cô nương thật tốt!”

“Ngày mai thiếu gia nhà ngươi sẽ đến gặp ta sao?” Chỉ Lan cảm giác có chút lo lắng, bảo Tiểu Thúy dọn bát cháo đi.

“Tiểu Thúy không biết.” Tiểu Thúy lắc đầu, “Cô nương nhanh nghỉ ngơi đi, nếu không thiếu gia sẽ phạt Tiểu Thúy.”

“Thiếu gia nhà ngươi hung dữ lắm sao?” Chỉ Lan vừa ngả lưng vừa hỏi.

“Thiếu gia rất tuấn tú, nhưng oai nghiêm, mọi người đều sợ!” Tiểu Thúy dè dặt nhận xét, “Cậu ấy phân công nô tỳ chăm sóc cô nương, vì thế nô tỳ phải chăm sóc cô nương thật chu đáo, cô nương nhanh ngủ đi, nô tỳ ở bên ngoài, có gì cứ gọi nô tỳ, tai nô tỳ rất thính.”

Tiểu Thúy thành thạo thu dọn, thổi tắt nến, khẽ khàng đi ra ngoài.

Chỉ Lan tập trung hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Tiểu Thúy, người bắt cóc nàng hẳn là thiếu gia kia hoặc kẻ đứng sau lưng hắn, tạm thời thiếu gia không có ác ý với nàng, đóng mọi cửa nẻo chắc là do sợ nàng chạy trốn, nhưng lại chu đáo đặt một bồn băng bên giường, con tin bình thường không được đãi ngộ thế này.

Tiểu Thúy cũng nói nhà bếp chưa đi ngủ, dường như là vì nàng chưa ăn, thiếu gia kia chọn Tiểu Thúy đến hầu hạ nàng cũng thật sâu sắc, nàng khó mà ghét được con người đơn giản như Tiểu Thúy, cô bé có thể khiến nàng gỡ bớt sự cảnh giác.

Có thể bắt cóc nàng hẳn là một kẻ thông minh tài trí không thua Huyền Diệp, mà hắn cho Tiểu Thúy đến hầu hạ, tất nhiên có thể nghĩ ra cuộc đối thoại của hai người, cũng có thể biết nàng sẽ phân tích tình huống từ những lời Tiểu Thúy nói, hắn muốn nhờ Tiểu Thúy khiến nàng an tâm sao.

Chỉ Lan phân tích một hồi tự thấy bản thân không bị đe dọa tính mạng, nàng liền tìm hệ thống quân, hy vọng hệ thống quân có thể hỗ trợ. Nhưng người xưa vẫn nói, họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, hệ thống quân lại mất tích, hệ thống cũng không hoạt động.

Chỉ Lan mang theo không ít thuốc dùng cho lúc khẩn cấp trong người, nhưng nàng vừa ngồi dậy liền phát hiện các túi đựng thuốc nàng mang trong người đều đã bị cầm đi hết, mà nàng lúc này đến nhấc tay còn không có sức chứ đừng nói lấy thuốc.

Nàng thở dài một hơi, bắt đầu nghĩ đến Huyền Diệp và các con, nàng mất tích hẳn là chồng và con nàng rất sốt ruột, trí nhớ nàng dừng ở lúc cùng các con đi dạo phố, vậy là bị bắt cóc vào lúc đấy.

Ở phòng bên cạnh, có một người đàn ông cũng trắng đêm như nàng, ánh mắt hắn sâu thẳm, ngồi đó như tượng, như thể đã duy trì tư thế đấy từ rất lâu rồi.

Cho đến khi ngọn nến trên bàn cháy hết, hắn mới thở dài sâu kín đi tới bên cửa sổ, ngắm nhìn một cái nhẫn bạc dưới ánh trăng, rõ ràng là một cái nhẫn vô cùng đơn giản, nhưng dưới ánh trăng lại có vẻ quý phái đặc biệt, ánh mắt người đàn ông hiện vẻ giãy dụa, cuối cùng lại bình tĩnh trở lại. Trong đêm yên tĩnh, ngoài bóng hắn trơ trọi bên cửa sổ chỉ còn vầng trăng tịch liêu trên cao.

Trong một căn phòng xa xa, đèn đuối sáng rọi, Huyền Diệp ngồi ghế chủ, Dận Nhưng đứng bên cạnh, mấy quan viên quỳ dưới sàn.

Sắc mặt Huyền Diệp nặng nề nhìn lướt qua mấy người đang quỳ, người chung quanh đều bị khí thế của hắn gây sức ép không dám nói gì, ngay cả Dận Nhưng cũng cảm giác được luồng sát khí như có như không.

“Đã ba canh giờ trôi qua, vẫn không tìm thấy người, Tô Châu này không phải là địa phương do các ngươi quản hạt sao?!” Huyền Diệp cầm tách trà ném xuống, tiếng tách vỡ trở nên chói tai trong không gian im ắng.

“Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng thứ tội.” Người quỳ đầu hàng là Tuần phủ Giang Tô, trán vã mồ hôi, hai tay run rẩy chống xuống sàn.

“Thứ tội!” Giọng Huyền Diệp lạnh toát, “Hoàng hậu của trẫm mất tích, còn nói thứ tội thế nào! Các ngươi nhanh chóng phái người đi tìm, lục soát từng nhà từng hộ, trẫm mặc kệ các ngươi dùng cách gì, trong vòng ngày mai phải đưa được Hoàng hậu về đây!”

“Còn nữa! Chuyện này không thể lộ ra ngoài, nếu không…” Huyền Diệp nheo mắt, xiết nắm tay, gồng người, “Ngoài ra! Dẫn người đi bắt hết đám phản Thanh phục Minh ở đây, diệt cả hang ổ, thẩm vấn kỹ càng, trẫm không tin bọn hắn đều là loại cứng đầu cứng cổ!”

“Thần tuân chỉ.”

“Lui xuống đi.” Huyền Diệp nhíu mày, mắt bắt đầu vằn tia máu.

“Hoàng ama, đều là lỗi của nhi thần, không thì Hoàng ngạch nương đã không bị bắt cóc.” Dận Nhưng bất ngờ quỳ xuống, mắt đỏ hoe, phủ phục trên sàn, cánh tay nổi gân xanh, rất dọa người.

“Lúc này trẫm không muốn trách mắng.” Huyền Diệp tỏ rõ vẻ mỏi mệt, “Con kể lại chuyện sáng nay, thật tỉ mỉ.”

“Vâng.” Dận Nhưng chậm rãi nhớ lại.”Ngày hôm qua ngạch nương nghe người ta nói điểm tâm ở Ngũ Sắc Cư rất ngon, sáng sớm hôm nay dẫn con và các em đi nếm thử.”

“Đến Ngũ Sắc Cư thấy chưa đông khách, vì thế vào một phòng riêng gọi đồ, các thị vệ chờ ở ngoài cửa phòng.”

“Tiểu nhị mang đồ ăn lên thì thị vệ ăn thử, không có vấn đề gì mọi người mới bắt đầu ăn, ngạch nương đặc biệt thích món bánh táo, ăn liên tục mấy cái, cũng khen ngợi trà của Ngũ Sắc Cư hết lời.”

“Được một lúc thì bụng ngạch nương có chút khó chịu, muốn đi nhà vệ sinh, vì thế Tiểu Bối cùng mấy thị vệ hộ tống ngạch nương đi, ai ngờ đi không trở về, đến khi con thấy bất thường, ngạch nương đã mất tích, chỉ còn lại Tiểu Bối và thị vệ đã ngất xỉu.”

“Ngạch nương con nghe ai nói điểm tâm Ngũ Sắc Cư rất ngon?” Huyền Diệp gõ ngón tay xuống mặt bàn, đây là thói quen khi suy nghĩ của hắn.

“Con không biết.” Dận Nhưng xấu hổ cúi đầu.

“Các con có ăn nhiều bánh táo không?” Huyền Diệp có cảm giác kẻ xuống tay rất hiểu Chỉ Lan, nếu không đã chẳng chuẩn bị nhiều bánh táo như vậy.

“Không ạ, gần như một mình ngạch nương ăn hết chỗ bánh táo.” Dận Nhưng thấy Chỉ Lan thích ăn bánh táo, tất nhiên để lại hết, không ăn một cái nào.

“Vậy nhất định là bánh táo và trà có vấn đề.” Huyền Diệp nhắm mắt, lòng thầm suy tư kẻ chủ mưu có thể là ai.

“Đi giám thị mấy nha hoàn bên cạnh ngạch nương con, xem xem bọn chúng có dấu hiệu bất thường gì không.”

“Vâng.” Dận Nhưng cũng nghĩ ra, trong lòng hắn tuy không tin là do mấy cô cô làm, nhưng thật sự không còn nguyên nhân khác.

“Lát nữa con nhớ đi trấn an Phúc Bảo và Dận Chân, Dận Tự. Bảo mấy đứa đừng khổ sở quá, cũng không được để nhiều người biết chuyện.” Hoàng hậu một nước bị bắt cóc, dù là phát sinh chuyện gì hay không, chỉ cần bị người trong thiên hạ biết, nhất định vị Hoàng hậu đấy không có kết cục an lành.

“Nhi thần tuân chỉ.” Dận Nhưng do dự một hồi, rốt cuộc lên tiếng, “Nhi thần tin tưởng Hoàng ngạch nương cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không gặp chuyện gì bất trắc.”

“Uh, trẫm cũng tin thế, con lui xuống đi.” Huyền Diệp phẩy tay, cả đại sảnh chỉ còn lại một mình hắn, ánh mắt hắn bỗng trở nên mông lung, không biết đang nhìn gì, có tiếng ve kêu khiến Huyền Diệp sực tỉnh, hắn chậm rãi thả lỏng thân mình, dựa lưng vào ghế, như thể không còn sức lực, ngửa đầu nhìn xà nhà, chậm rãi mở bàn tay, vâng trăng non lẩn vào sau đám mây dày đặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.