Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 115: Điều tra



“Đưa về rồi sao?” Người đàn ông lạnh lùng không tỏ thái độ gì, nhưng quản gia biết thiếu gia của hắn đang rất khó khăn.

“Hồi thiếu gia, đã đưa người về, các thám tử cũng làm chứng theo lời dặn của thiếu gia, những thị vệ hộ tống ngày đó đã chết bất đắc kỳ tử.” Quản gia cung kính trả lời, tuy ông ấy đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, nhưng cũng không biết thiếu gia làm cách nào bồi dưỡng ra tổ chức lớn như vậy, ngay cả triều đình cũng không điều tra ra được.

“Uh, vậy là tốt rồi, nàng thế nào, có bị dọa không?” Nhắc đến nàng rốt cuộc ánh mắt hắn cũng ôn hòa hơn, ngay cả ngữ khí cũng dịu dàng.

“Tiểu nhân không biết.” Quản gia không trả lời được, các thám tử có lợi hại đến mức nào cũng không thể lợi hại đến mức biết được suy nghĩ trong lòng người khác.

“Thiếu gia.” Quản gia có chút do dự, “Ba viên quan biết chuyện phải làm sao?”

“Giờ không giết, chờ xem tình hình.” Hắn bình thản trả lời, “Phái người chờ xem, bọn họ sẽ không dám nói lung tung, hơn nữa việc này sẽ có người xử lý, chúng ta cứ nhìn thôi.”

“Vâng.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng quản gia cũng biết nếu thực sự có người dám dèm pha về hoàng hậu nương nương, người đầu tiên nổi giận là thiếu gia. “Vậy còn các thám tử? Hẳn là Hoàng thượng đã biết thân phận của bọn họ.”

“Tạm thời hắn sẽ không làm gì bọn họ, dù gì hắn cũng cần bọn họ làm chứng.” Người đàn ông không chút lo lắng, “Hơn nữa hắn không tra hỏi được gì, ngươi nói xem?”

Ánh mắt người đàn ông sắc bén như lưỡi kiếm, quản gia cả kinh, vội đáp, “Bọn họ không biết thiếu gia, có muốn nói cũng không biết nói gì.”

“Uh.” Người đàn ông nhấc chén trà, nghĩ tới hình ảnh thiếu phụ mặc xiêm y hồng nhạt, tâm trạng dần tốt hơn nhiều. Lại nghĩ đến Hoàng đế đang nổi giận lôi đình, tâm tình sung sướng.

“Tổ chức phản Thanh phục Minh kia tên là gì?” Như đột nhiên nghĩ ra một chuyện thú vị, thần sắc hắn có chút biến hóa.

“Là Hồng Hoa Hội.” Quản gia bĩu môi, không biết thiếu gia trí nhớ kém hay cố tình làm nhục Hồng Hoa Hội.

“Là bọn họ!” Người đàn ông vỗ tay một cái, gọi quản gia đến gần, thì thầm một kế hoạch.

Trong phủ Tuần phủ, Huyền Diệp đang cùng Chỉ Lan dùng bữa, “Ăn nhiều rau một chút, không phải em thích ăn sao?”

“Vâng.” Hiếm có lúc Chỉ Lan không cần dùng cơm theo lễ nghi, cắn đũa bất an, “Biểu ca, chuyện lần này …”

“Chuyện lần này em không cần lo lắng, không có ai biết.” Có biết cũng không còn sống, nhưng Huyền Diệp không nói đoạn sau.

“Còn người kia…” Chỉ Lan nghĩ một lúc rốt cuộc kể lại chuyện hôm đó với Huyền Diệp, “Hắn đặc biệt kỳ quái, rõ ràng là để em đi gặp, nhưng lại một mực đưa lưng về phía em, em không thể nào nhìn thấy mặt hắn, hơn nữa…”

Chỉ Lan nhìn trái phải một lượt, do dự một chút mới nói, “Ngay cả chuyện em thích ăn gì hắn cũng biết, rất khủng bố, chẳng lẽ bên cạnh em có… Nhưng em cảm thấy bọn họ sẽ không phản bội em, biểu ca thấy thế nào?”

“Tôi đã cho người giám thị, lòng người khó phòng, nhưng nếu Lan nhi tin tưởng thế chắc không có vấn đề gì.” Huyền Diệp không quan tâm các cung nữ đấy, nhưng Chỉ Lan đã muốn thế nào thì làm theo lời nàng, Huyền Diệp gắp một miếng thịt cá, gỡ xương ra mới cho Chỉ Lan ăn.

Chỉ Lan há miệng hưởng thụ sự chăm sóc của Huyền Diệp, bởi vì trong phòng chỉ có hai người nên không sợ kẻ khác gièm pha.

“Vâng, em tin bọn họ.” Uyên Ương Tử Quyên đều đi theo Chỉ Lan đã hai mươi năm, nàng hậu đãi bọn họ không ít, nếu muốn mua chuộc thì tương đối khó khăn, trừ phi người nọ đã an bài gian tế từ rất lâu, muốn vậy phải là một người cực kỳ lợi hại.

“Lan nhi không hề nhìn thấy vị thiếu gia kia sao?” Huyền Diệp có chút nghi hoặc, nếu là hắn, nhất định sẽ không một mực quay lưng với Chỉ Lan như vậy, người con gái tâm tâm niệm niệm gần ngay trước mắt, nói thế nào cũng phải mặt đối mặt một phen mới phải.

“Vâng, hắn vẫn luôn quay lưng với em.” Chỉ Lan cũng rất kỳ quái, “Hơn nữa hắn không nói gì, nhưng lại rất chu đáo, còn đặt bồn băng trong phòng, kẻ đó là ai chứ? Nếu là kẻ địch của biểu ca, hẳn sẽ không đối đãi với em như thế?”

“Đừng nghĩ nữa, chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này không gặp lại, biểu ca sẽ xử lý, Lan nhi ngoan ngoãn chờ ở trong phòng là được, biểu ca có thời gian sẽ đưa em đi loanh quanh thăm thú.” Huyền Diệp thấy Chỉ Lan bắt đầu có hứng thú với tên đàn ông kia thì không dám nói tiếp, vội đánh trống lảng.

“Vâng, em không dám ra ngoài nữa, trị an ở Giang Nam quá kém, quả nhiên không thể so với dưới chân thiên tử.” Chỉ Lan than thở một hồi liền quên hết chuyện về người đàn ông kia.

“Nếu nhàm chán thì bảo các con đến nói chuyện với em, đúng rồi, Dận Chân và Dận Tự rất nhớ em, lát nữa nhớ qua thăm và dỗ dành hai đứa.”

Nói đến đây Huyền Diệp lại thấy đau đầu, hắn không có cách nào giải thích rõ ràng với đứa trẻ bảy tuổi về chuyện vừa xảy ra, vì thế hai đứa con nhỏ chỉ biết ngạch nương đột nhiên đi đâu không biết, tuy không quấy khóc, nhưng ánh mắt rơm rớm nước mắt còn khiến người khác phải lo lắng hơn khóc nức nở.

“Vâng, em sẽ qua ngay.” Chỉ Lan liền ăn nhanh hơn, lúc bị bắt cóc nàng lo nhất là các con, đặc biệt là ba em bé ở trong cung, nếu nàng thật sự không về được thì các con phải làm sao bây giờ, may mà cuối cùng cũng tai qua nạn khỏi.

“Ngạch nương!” Chỉ Lan vừa vào phòng Dận Chân đã bị một cậu bé bụ bẫm ôm chặt lấy, không chỉ ôm eo Chỉ Lan, cậu bé còn vọng tưởng lên trên.

“Ngạch nương về rồi, Chân nhi ngoan.” Chỉ Lan bế Dận Chân, nhưng vì Dận Chân lớn quá nhanh, Chỉ Lan đành đặt con xuống.

Dận Chân bĩu môi bất mãn vì bị Chỉ Lan vứt bỏ, “Rốt cuộc ngạch nương cũng về, Chân nhi rất nhớ người, sau này người không được đi nữa.” Dứt lời lại ôm chầm lấy Chỉ Lan, Chỉ Lan cười bất đắc dĩ, giờ nàng làm sao đi được nữa, chiêu này của Dận Chân thật lợi hại.

“Uh, ngạch nương không đi nữa, Chân nhi buông ngạch nương ra trước được không?” Chỉ Lan véo gương mặt bầu bĩnh của con trai.

“Cũng được ạ.” Dận Chân nghĩ một chút rồi mới buông tay, nhưng lại tóm tay phải Chỉ Lan ngay lập tức, chuẩn bị kéo nàng đi tìm Dận Tự, tuy rằng muốn độc chiếm ngạch nương, nhưng cũng không thể quên người anh em tốt Dận Tự.

Chỉ Lan hưởng thụ tình cảm gia đình, Huyền Diệp thì đang đau đầu bóp trán.

“Lần trước ám sát là người của Hồng Hoa Hội?” Huyền Diệp day huyệt thái dương, bị ám sát mấy lượt khiến tâm trạng hắn đang rất chán chường, tuy rằng thích khách không làm tổn thương hắn, nhưng ngày nào cũng bị quấy rầy thì khó mà vui cho được.

“Hồi Hoàng thượng, đúng là như vậy, dường như bọn họ biết rõ hành tung của Hoàng thượng, tuy rằng phương diện vũ lực không có nhiều sức uy hiếp, nhưng riêng chuyện biết hành tung của Hoàng thượng thì lại rất đáng lo.”

“Uh, có thẩm vấn được gì từ kẻ bị bắt không?” Hồng Hoa Hội vốn chỉ là một bang hội nhỏ, dạo gần đâu như đột nhiên được một bàn tay thần kỳ nào đấy giúp sức, nhất định là có kẻ hỗ trợ, ngay cả thị vệ bên cạnh hắn cũng là người của Hồng Hoa Hội, nhưng một tổ chức nho nhỏ dân gian làm sao có thể xếp đặt thị vệ bên cạnh hắn mà không bị phát hiện.

“Bọn họ không chịu khai gì.” Người bẩm báo cúi đầu, hắn không hoàn thành nhiệm vụ, không biết phải ăn nói với Hoàng thượng thế nào, “Thậm chí còn còn có kẻ định cắn lưỡi tự sát, nô tài đã kịp thời bẻ cằm, thỉnh Hoàng thượng cho nô tài thêm chút thời gian, nô tài nhất định có thể thẩm vấn rõ ràng.”

“Thôi, ngươi đi đi.” Dường như Huyền Diệp đoán được ai đang đối đầu với hắn, vụ bắt cóc Chỉ Lan chính là chiến thư đấy thôi, vụ Hồng Hoa Hội chắc chỉ là món khai vị, dã tâm của kẻ này tương đối lớn, không biết còn định làm gì.

“Bảo Tuần phủ hạ lệnh mở cuộc thi Hội, mời các thanh niên tài tuấn nổi danh Tô Châu tham gia.” Huyền Diệp sai thuộc hạ, “Cho người đi khắp các quán trà tửu lâu hỏi thăm, thành Tô Châu này có ngọa hổ tàng long gì.”

“Nô tài tuân mệnh.”

“Còn nữa, cho ngươi đi kiếm ít đồ vật thú vị cho Hoàng hậu nương nương thưởng thức, phải độc đáo thú vị biết không?”

“Vâng.”

Ngày hôm sau, Tuần phủ Tô Châu phát bái thiếp tới tay mọi sĩ tử nổi danh, nói là năm ngày nữa mở cuộc thi Hội, người không có bái thiếp cũng có thể tham gia, nhưng phải có được sự đánh giá và chấp thuận của Tuần phủ.

Vì thế thành Tô Châu sôi trào, bởi vì chưa từng có tiền lệ như vậy, Tuần phủ đại nhân là quan to đứng đầu Tô Châu, ông ấy tổ chức thi Hội có ai dám không nể mặt, không chỉ có không dám, còn phải tích cực biểu hiện, mong được Tuần phủ đại nhân đánh giá cao.

Hơn nữa còn có kẻ thạo tin tiết lộ Hoàng thượng đang ở Tô Châu, nói không chừng Hoàng thượng hứng thú với cuộc thi Hội này sẽ đến xem, nếu có thể thể hiện tài năng trước mặt Hoàng thượng, vậy có thể nói là phúc tu từ mấy kiếp trước.

Trong khoảng thời gian ngắn các tài tử thành Tô Châu tụ tập tại quán trà tửu lâu, cao đàm khoát luận, ba hoa khoác loác, ngoài thi từ ca phú là bình luận đối thủ, ngày nào cũng được nghe công tử kia là ngoài dát vàng bên trong thối rữa, hoặc là thiếu gia nhà nọ là nhờ nhà có tiền thuê người viết thi từ.

Những tin tức này lọt vào hệ thống tình báo của Huyền Diệp không sót câu nào, mỗi cái tên đều được kiểm chứng một phen, rốt cuộc cũng tìm được cái tên nọ.

“Không thể tra được bất cứ thông tin gì về hắn sao?” Huyền Diệp buông tấu chương, rốt cuộc cũng tìm được kẻ này.

“Hồi Hoàng thượng, mỗi lần đi thăm dò manh mối lại tự nhiên đứt đoạn.”

“Còn sĩ tử nhắc tới tên hắn?” Huyền Diệp vuốt ve túi tiền.

“Sĩ tử kia nói hắn chỉ nghe nói tên người này, nghe từ ai hay ở đâu không nhớ được nữa.”

“Gạt nhau sao?” Huyền Diệp nhếch mép cười, “Sĩ tử kia giờ không thấy đâu nữa đúng không?”

“Hoàng thượng anh minh!” Thuộc hạ sợ hãi thốt lên, quả nhiên hắn là nô tài mà Hoàng thượng là Hoàng thượng, khác hẳn nhau.

“Được rồi, ngươi lui ra đi, thi Hội vẫn tổ chức đúng hẹn, có tác phẩm tốt thì mang cho trẫm xem.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Huyền Diệp đứng lên, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, xiết tay thành quyền, vẻ mặt hưng phấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.