“Chủ tử, ngài không có việc gì chứ?” Từ sáng sớm Chỉ Lan đã thấy tâm thần không yên, ngay bánh trứng hấp cũng chẳng thiết ăn.
“Không thấy thèm ăn, đúng rồi, gần đây trong phủ thế nào?” Chỉ Lan lau miệng, vịn tay Uyên Ương chậm rãi đứng lên, chuẩn bị ra ngoài tản bộ.
“Lý tổng quản nói trong phủ vẫn bình yên, chủ tử không cần lo lắng.” Uyên Ương cẩn thận giúp đỡ Chỉ Lan, Tử Quyên thấy Chỉ Lan chuẩn bị đi dạo, nhanh nhẹn vén rèm, lại sai tiểu thái giám đi trước dọn hết chướng ngại vật trên đường.
“Uh, các nữ nhân kia có an phận không?” Chỉ Lan đi vài bước bắt đầu thở hổn hển, bởi vì bụng nàng thật sự quá lớn.
“Chủ tử yên tâm, hai vị trắc phúc tấn rất im hơi lặng tiếng, ngay cả cửa phòng cũng không ra.” Trong phủ vắng bóng cả nam chủ nhân và nữ chủ nhân, không còn động lực tranh đấu, chỉ có thể đóng cửa tự kỷ.
“Ờ? Vậy là tốt rồi, xem ra ta còn phải chờ thêm một thời gian mới có thể hồi phủ, nếu để loạn lên chỉ làm trò cười cho thiên hạ.” Chỉ Lan bắt đầu mệt mỏi, “Vào lương đình phía trước nghỉ ngơi một chút.”
“Chủ tử mời ngồi.” Tử Quyên đặt lên ghế một tấm đệm rồi mới để Chỉ Lan ngồi lên.
“Kia là ai?!” Chỉ Lan vừa ngồi xuống liền nhìn thấy mỗ biểu ca đi tới từ xa xa, nhất thời cả kinh, mắt hoa lên, nàng không nằm mơ chứ? “Ngươi mau nhìn giúp ta, kia có phải Tam aka không?”
“Chủ tử, nô tỳ… nô tỳ thấy đúng vậy.” Tử Quyên do dự trả lời, đúng là Tam aka.
“Nhanh, nhanh, dìu ta đứng lên.” Chỉ Lan chống tay vào eo định đứng lên.
“Chậm một chút chậm một chút!” Huyền Diệp vốn muốn cho Chỉ Lan niềm vui bất ngờ, không ngờ hắn vừa vào vườn đã thấy biểu muội mang thai đang ngồi trong lương đình.
“Đừng vội, tôi đến đây em đừng động!” Nếu không phải ngại bên cạnh có người thì Huyền Diệp đã muốn chạy cho nhanh, bụng lớn như vậy nếu ngã làm sao bây giờ.
“Anh là biểu ca?” Nhóm Uyên Ương tự giác lui ra ngoài, để biểu ca biểu muội riêng tư.
“Tôi không phải biểu ca chẳng lẽ em là biểu ca? Em chậm một chút, ai bảo em đứng lên, ngồi đi nào ngồi đi nào, sao bụng lại lớn thế này?” Huyền Diệp vừa mới cáo lui Thuận Trị liền đi thẳng đến Cảnh Nhân Cung, hắn cũng tưởng tượng rất nhiều, nhưng không thể tưởng tượng là lại lớn thế này.
“Thái y nói là long phượng thai, đương nhiên lớn, bên trong có những hai bảo bối đấy!” Chỉ Lan kiêu ngạo vỗ vỗ bụng.
“Dừng tay!” Huyền Diệp kinh hồn táng đảm nhìn động tác của Chỉ Lan, “Vỗ hỏng thì biết làm sao?!”
“Anh hung dữ với em! Anh vừa về liền hung dữ với em?!” Chỉ Lan tái mặt, tính làm mình làm mẩy của bà bầu nổi lên, “Anh còn không báo với em là anh đã về, chẳng lẽ anh thật sự dẫn nữ nhân khác trở về? !” Dứt lời Chỉ Lan bắt đầu òa khóc.
Huyền Diệp lần đầu tiên đối mặt với cảnh này, không phải là Chỉ Lan sẽ trìu mến ôm hắn sau đó thổ lộ hết một phen tương tư thổn thức sao?
“Đừng khóc đừng khóc, biểu ca định tặng em một niềm vui bất ngờ, làm sao có nữ nhân gì, chỉ suy diễn.” Huyền Diệp vội đưa tay lau nước mắt Chỉ Lan, “Khóc nữa sẽ xấu lắm.”
“Hức, thật sao?” Chỉ Lan vừa nghe đến xấu liền nín khóc, “Biểu ca.”
“Em… em muốn…” Chỉ Lan cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng.
“Lan nhi đừng thẹn thùng, biểu ca hiểu.” Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan, biểu muội quả nhiên rất muốn hắn.
“Thật sao? Vậy chúng ta đi thôi.” Chỉ Lan cảm thấy Huyền Diệp không hổ là Khang Hi đại đế tương lai, nàng chưa nói hắn đã hiểu.
“Gấp vậy sao, nhưng còn bụng của em?” Huyền Diệp kinh ngạc, biểu muội thật nồng nhiệt, tuy rằng hắn cũng rất muốn, nhưng bụng biểu muội không cho phép.
“Bụng của em không thành vấn đề, biểu ca nhanh chút đi nhanh chút đi.” Chỉ Lan ôm cánh tay Huyền Diệp làm nũng.
“Thái y nói thế nào, em đã hỏi ý kiến thái y sao?” Huyền Diệp bắt đầu đỏ mặt, cảm giác như sắp làm chuyện vô liêm sỉ, có phần áp lực.
“Đây là chuyện rất bình thường, thái y nói không thể cố nhịn!” Chỉ Lan dẩu môi khó chịu, sao hôm nay biểu ca lại lằng nhằng thế không biết.
“Tôi đỡ em dậy, đi từ từ thôi.” Phần “con” trong tâm lý Huyền Diệp tự đấm bình bịch, tại sao lại thử thách hắn thế này.
“Vâng, nhanh trở về phòng.” Chỉ Lan đỏ mặt, nếu không trở về phòng thì không nhịn được mất.
Huyền Diệp nhìn dáng vẻ gấp gáp của Chỉ Lan, đối với tiểu biểu muội nhất thời không biết là phiền muộn hay là hưng phấn.
“Biểu muội, tôi giúp em.” Cởi quần áo, Huyền Diệp còn chưa nói xong Chỉ Lan đã bỏ hắn lại.
“Chuyện này có Uyên Ương là được, biểu ca đi cùng làm gì.” Chỉ Lan thật sự ngượng ngùng, sao có thể để Huyền Diệp giúp nàng đi vệ sinh.
“Có Uyên Ương là được.” Những lời này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Huyền Diệp, chẳng lẽ khi hắn đi xa tiểu biểu muội của hắn đã… đã… Huyền Diệp không kiềm chế được xông vào, vừa vặn thấy Chỉ Lan đang mặc quần.
“Biểu muội …?” Huyền Diệp chỉ vào Chỉ Lan, biểu muội đã ham muốn đến thế sao?
“Oa!” Chỉ Lan vừa thấy Huyền Diệp liền òa khóc, may là không bị bắt gặp lúc đang đi vệ sinh, nhưng cảm giác xấu hổ do phải đi vệ sinh liên tục vì đang mang bầu vẫn bạo phát. “Biểu ca nhìn lén em đi vệ sinh!” Chỉ Lan thút thít.
“Đi vệ sinh?” Huyền Diệp nhìn cái bô bên cạnh, nháy mắt mặt đỏ bừng.
“Vừa rồi biểu muội muốn nói là muốn … muốn đi vệ sinh?” Huyền Diệp gian nan hỏi.
“Oa oa, biểu ca anh tránh ra, em không muốn gặp anh.” Chỉ Lan lau nước mắt, rất dọa người. “Ối!” Vì kích động, bụng đột nhiên đau nhói.
“Làm sao vậy?” Huyền Diệp tiến lên ôm Chỉ Lan, “Đừng khóc đừng khóc, là biểu ca không tốt.”
“Hình như … hình như đau đẻ!” Chỉ Lan cảm thấy có gì đó chảy ra, “Uyên Ương, nhanh… nhanh đi thỉnh thái y, còn … còn bà đỡ… còn phải báo cho cô cô.”
Nhất thời cả phòng rối loạn, Huyền Diệp chân tay luống cuống đứng một bên, đột nhiên cảm thấy bản thân về kinh mà không báo với Chỉ Lan là một quyết định sai lầm.
“Biểu ca, đỡ em lên giường nằm.” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp nở nụ cười an ủi, vẻ mặt thương tâm của Huyền Diệp khiến nàng khổ sở.
“Biểu ca, may mà anh đã về.” Chỉ Lan nằm trên giường, bụng vẫn đau, nhưng cố chịu đựng để nói chuyện với Huyền Diệp, Huyền Diệp về định tặng nàng một niềm vui bất ngờ, không ngờ nàng lại tặng Huyền Diệp một sợ hãi bất ngờ.
“Em bé sắp ra đời rồi, biểu ca ra ngoài chờ em, một lúc là xong.” Sợ Huyền Diệp lo lắng, Chỉ Lan nói rất nhẹ nhàng.
“Lan nhi đừng sợ, biểu ca ở trong này.” Huyền Diệp nghe thế mới sực tỉnh, nắm chặt tay Chỉ Lan, “Hôm nay là biểu ca không tốt, là biểu ca khiến Lan nhi sợ hãi.” Nhắc đến cú phản lưới nhà của bản thân, Huyền Diệp lại thấy tự giận chính mình
“Từ sáng nay em đã cảm thấy rồi, là em bé muốn ra đời.” Chỉ Lan cười nói, đây vốn không phải lỗi Huyền Diệp, không thể bắt hắn áy náy, “Không liên quan tới biểu ca.”
“Lan nhi đừng nói nữa.” Mắt Huyền Diệp bắt đầu hoe đỏ, nhìn Chỉ Lan đau đớn mà hắn lại không giúp được gì, “Tôi chỉ ở ngay ngoài kia, có việc gì phải gọi tôi ngay, nhớ không?” Huyền Diệp giúp Chỉ Lan lau mồ hôi vã đầy trên trán.
“Biểu ca mau đi ra đi, một lúc … một lúc là xong thôi.” Chỉ Lan hít sâu một hơi, đuổi Huyền Diệp ra ngoài.
“Uyên Ương, Uyên Ương.” Theo bản năng, Chỉ Lan tìm đến người tin cậy nhất là Uyên Ương, “Bà đỡ đâu?”
“Chủ tử chịu đựng một chút, đã đến rồi, đang rửa tay.” Uyên Ương cũng có phần hoảng.
“Uh.” Chỉ Lan bình tĩnh lại, vừa rồi là bị sự xuất hiện bất thình lình của Huyền Diệp làm kích động, giờ Huyền Diệp không ở bên cạnh, nàng cũng thả lỏng tinh thần. Lần sau đi vệ sinh nhất định phải khóa cửa, nhưng chẳng mấy chốc nàng chẳng còn tâm tư nghĩ đến chuyện đó.
“Đau.” Chỉ Lan tóm tay Uyên Ương, từ nhỏ nàng chỉ sợ đau, không ngờ sinh con lại đau như vậy.
“Chủ tử uống một bát canh đi.” Tử Quyên thổi cho nguội, ngồi xổm bên giường bón cho Chỉ Lan.
“Chủ tử đừng sợ, cố chịu một lúc là xong.” Tay Uyên Ương bị tóm đến đau, “Lúc này ngài đừng kêu, lát nữa cần nhiều sức.”
“Ta biết.” Chỉ Lan không ngừng tự động viên, nhưng vẫn rất sợ hãi. “Biểu ca, ta muốn biểu ca.”
“Tam aka ở ngay ngoài kia, chủ tử đừng sợ, chúng ta đều ở đây bên ngài.” Uyên Ương tuy chưa từng sinh con, nhưng có thể lý giải sự sợ hãi vô cớ này.
“Em bé không sao chứ?” Chỉ Lan mặc dù có tri thức lý luận, nhưng đây là lần trải nghiệm thực tiễn đầu tiên, vì thế lo lắng cảm xúc phập phồng của mình ảnh hưởng tới em bé trong bụng.
“Các tiểu chủ tử đều còn ở trong bụng chủ tử, một lát nữa sẽ chào đời.” Uyên Ương an ủi.
“Không có việc gì là tốt rồi, làm cho ta thứ gì đó lót dạ, nếu không lát nữa sợ không có sức.” Chỉ Lan vừa nghĩ đến em bé liền không sợ, cảm giác đau không đáng gì, một lát nữa sẽ còn đau hơn, nàng cần ăn để tích lũy chút sức lực.
“Phúc tấn dùng lực thêm một chút, đã mở mười ngón.” Chỉ Lan sinh con tương đối thuận lợi, âm đ*o mở nhanh, bà đỡ cũng thở phào nhẹ nhàng, mạng của bọn họ đặt hết trên người em bé, nếu sơ suất gì, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của bọn họ.
Huyền Diệp ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi, hắn hôm nay thật là một tên phản lưới nhà, tất cả là vì đầu óc tà ác của hắn hiểu lầm tiểu biểu muội hồn nhiên, cuối cùng còn hại nàng sinh non. Huyền Diệp ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ bản thân, sau đó vểnh tai nghe ngóng tình huống.
“Phúc tấn thế nào rồi?” Huyền Diệp nghiêm mặt, tóm một thái giám chuẩn bị đưa nước hỏi.
“Hồi, hồi Tam aka, phúc tấn ổn lắm, sinh … sinh rất thuận lợi.” Tiểu thái giám lắp bắp, còn nuốt nước bọt.
“Được rồi, mau vào đi!” Vừa nghe Chỉ Lan không có việc gì, Huyền Diệp liền bớt căng thẳng.
“Ngạch nương, Chỉ Lan không có việc gì chứ? Sao nàng không lên tiếng?”
Đông Quý phi mới tới không lâu, nghe thấy con trai hỏi thế liền lườm khinh thường, “Nếu giờ con bé kêu sẽ mất sức, còn nữa, con tặng niềm vui bất ngờ gì đây, sao đang yên đang lành lại sinh non?”
Vào lúc này không có gì quan trọng bằng cháu nội, “Ngươi xem ngươi vừa ra khỏi cửa là đi một mạch cả tám tháng, để con dâu lại một thân một mình là kiểu gì. Còn nữa, nếu không phải ta đón Chỉ Lan vào cung, các nữ nhân của ngươi có thể ăn con bé đến chẳng còn mẩu xương.” Đông quý phi thừa dịp Huyền Diệp áy náy hạ gục các nữ nhân kia.
“Bọn họ sao dám?!” Đông quý phi không hổ là ngạch nương Huyền Diệp, lập tức đánh trúng điểm yếu của Huyền Diệp, khiến tình cảm hắn dành cho Chỉ Lan thêm sâu sắc, sự ghét bỏ nữ nhân khác thêm bùng phát.
“Giờ mới nói có tác dụng gì, Chỉ Lan đang mang song thai, không biết…” Đông quý phi lấy khăn chấm khóe mắt, không phải bà bất công, chỉ là đứng trên góc độ phụ nữ thấy thương cho Chỉ Lan. Hơn nữa bà cũng không làm gì, chỉ là khiến con trai thêm đau lòng thôi.
“Đều là lỗi của con.” Huyền Diệp vò đầu, sau này hắn sẽ đối tốt với biểu muội, đối tốt với em bé, sự tình hôm nay đều là lỗi của hắn.
“Sinh rồi sinh rồi, chúc mừng Quý phi nương nương, chúc mừng Tam aka, Tam phúc tấn sinh một bé trai!” Một thời thần sau, rốt cục bên trong báo một tin mừng.
“Còn đứa nữa?” Đông quý phi khẩn trương hỏi, bà từng sinh con tất nhiên biết sinh con khó khăn thế nào.
“Vẫn còn trong bụng phúc tấn, nhưng bà đỡ nói phúc tấn chịu khó an thai, sinh rất thuận lợi.” Mama đi ra báo tin cũng rất cao hứng.
“Vậy là tốt rồi.”
“Lại sinh rồi, phúc tấn lại sinh một tiểu cô nương.” Nghe được tin tức này Huyền Diệp mới dám thở phào nhẹ nhõm.