“Lan nhi nuôi dạy Đại Bảo Tiểu Bối tốt lắm.” Huyền Diệp nằm trên giường ôm Chỉ Lan, hương thơm từ mái tóc nàng khiến cõi lòng hắn ấm áp thư thái.
“Tại sao đột nhiên lại khen em, nghe phát ngượng.” Chỉ Lan kéo kéo tóc Huyền Diệp, “Ngày nào biểu ca cũng dành rất nhiều thời gian dạy học hai con, tại sao lại nói như tất cả công lao đều là phần em?”
“Vậy là nhờ tôi dạy dỗ đi.” Huyền Diệp rất biết nghe lời nhận công lao này.
“Biểu ca không biết xấu hổ.” Chỉ Lan xoay người, nàng buồn ngủ.
“Chúc ngủ ngon.” Huyền Diệp hôn mái tóc Chỉ Lan, cuộc sống này quá thỏa mãn đối với hắn.
Trong viện của Quách Lạc La thị không khí không được hài hòa như thế.
“Vú nói xem Gia sẽ trừng phạt ta thế nào?” Quách Lạc La thị sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là lo lắng vô cùng, cô ta cũng biết chuyện hạ dược có khả năng bị phát hiện, nhưng cô ta không thể không làm vậy, cô ta nghĩ rằng Huyền Diệp sẽ niệm tình đứa bé trong bụng mà tha cho cô ta, không ngờ Huyền Diệp không hề qua đêm cùng cô ta.
“Nô tỳ cảm thấy Gia hẳn là coi trọng chủ tử, chủ tử không nên lo lắng quá mức.” Bản thân Tào thị cũng không dám khẳng định, nhưng vẫn phải mạnh miệng trấn an Quách Lạc La thị.
“Gia coi trọng nhất là phúc tấn, nữ nhân trong phủ có là cái gì?!” Giờ Quách Lạc La thị bắt đầu hối hận, lúc trước không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi hãm hại phúc tấn, nếu thành công cô ta khó mà vô can, kết quả không chỉ có thất bại, còn bị Hách Xá Lí thị tóm được nhược điểm.
“Nếu không phải Hách Xá Lí thị đã biết chuyện thì ta cũng sẽ không mạo hiểm hạ dược Gia, đều tại cô ta!” Con người luôn có thói quen đổ trách nhiệm lên đầu người khác, Quách Lạc La thị cũng cho rằng tất cả chuyện này là do Hách Xá Lí thị dồn ép cô ta.
“Nếu ta có chết sẽ phải lôi cô ta chết cùng!” Quách Lạc La thị buông lời thề độc, cùng lắm thì đồng quy vu tận, kẻ hại cô ta đừng mong giữ thân.
“Nô tỳ cảm thấy Hách Xá Lí trắc phúc tấn chỉ đang phô trương thanh thế thôi, đâu còn nhân chứng nào.” Hoài nghi thì cũng có ý nghĩa gì, không bà đỡ nào còn sống, chết không đối chứng.
“Đúng vậy, không còn nhân chứng, ta sẽ chờ xem Hách Xá Lí thị làm sao bây giờ!” Quách Lạc La thị lúc này đã khó mà giữ thân, cô ta biết Huyền Diệp nhất định sẽ trừng phạt cô ta vì chuyện hạ dược.
“Theo nô tỳ thấy, chúng ta nên…” Tào thị lặng lẽ nói thầm vào tai Quách Lạc La thị, Quách Lạc La thị gật gù, quả là ý hay, không biết Hách Xá Lí thị liệu có mắc bẫy không.
“Mấy thứ này lấy từ đâu?” Huyền Diệp cầm bản mật báo, “Đừng nói là các ngươi điều tra được, hẳn là có quý nhân giúp đỡ các ngươi.”
“Chủ tử anh minh, là gia nhân nhà Hách Xá Lí chỉ điểm cho bọn nô tài đi điều tra, thủ đoạn có chút cao siêu, nhưng nô tài được Gia dặn dò từ trước, nhờ thế mới không bị người nhà Hách Xá Lí qua mặt.” Người trả lời cũng rất thông minh, báo cáo mà vẫn tranh thủ nịnh nợ chủ nhân được.
“Uh, xem ra Hách Xá Lí thị này thật sự có cách liên hệ với bên ngoài.” Huyền Diệp trầm ngâm, lần này hắn tích cực phối hợp với Chỉ Lan như vậy có một nguyên nhân là muốn tra ra gián điệp trong phủ, nếu khiến Quách Lạc La thị và Hách Xá Lí thị chó cùng rứt giậu, nhất định bọn họ sẽ liên lạc với người nhà, Hách Xá Lí thị đã hành động, chỉ còn chờ Quách Lạc La thị.
“Điều tra ra các gián điệp chưa?” Huyền Diệp hỏi.
“Đã điều tra ra năm người.”
“Tạm thời đừng hành động gì vội, chỉ giám thị thôi, đừng để bị phát hiện.” Trong phủ nào cũng có gián điệp người khác cài vào, đó chỉ là chuyện rất bình thường, Huyền Diệp muốn mượn cơ hội này quét sạch.
“Nô tài tuân mệnh.” Cứ tưởng đây là trạch đấu, không ngờ lại là kế hoạch của Gia để quét sạch cả phủ, haizzz, nô tài vĩnh viễn không thể nhìn thấu được ý đồ của chủ nhân!
Tối hôm đó, trong viện của Quách Lạc La thị, Huyền Diệp chỉ ngồi không nói tiếng nào, Quách Lạc La thị thì căng thẳng không biết phải nói gì.
“Ngươi không muốn giải thích gì về chuyện hạ dược sao?” Huyền Diệp cúi đầu cầm túi tiền treo bên hông, đây là đồ Chỉ Lan mới làm xong mấy hôm trước.
“Tỳ thiếp có tội.” Quách Lạc La thị câm nín, cô ta vẫn chưa tìm ra lý do gì khả dĩ.
“Ngươi có tội, hơn nữa không chỉ một tội đấy.” Huyền Diệp nói lời này khiến Quách Lạc La thị sợ thót tim, chẳng lẽ Hách Xá Lí thị đã động thủ?!
“Tỳ thiếp không hiểu Gia đang nói gì.” Quách Lạc La thị lắc đầu, cô ta quyết không thừa nhận chuyện hãm hại phúc tấn. Chuyện hạ dược có thể ngụy biện thành tăng cảm hứng trên giường, quan trọng là có thuyết phục được Huyền Diệp không, nhưng nếu tra được chuyện hãm hại phúc tấn là do cô ta làm ra, vậy thì Nữu Hỗ Lộc thị sẽ là tấm gương tày liếp.
“Hách Xá Lí thị đã nói lại mọi chuyện với Gia, ngươi không cần ngụy biện nữa.” Huyền Diệp đứng dậy rời đi, sự chán ghét hắn dành cho loại đàn bà thích vờ vịt này đã đến cực điểm.
“Gia, ngài nghe tỳ thiếp giải thích đã, tỳ thiếp thật sự không biết chuyện gì!” Quách Lạc La thị hoảng hốt, chỉ có thể quỳ trên sàn dập đầu bôm bốp, cầu xin Huyền Diệp có thể dừng lại nghe cô ta giải thích.
“Gia cho ngươi thời gian ba ngày chứng minh trong sạch.” Huyền Diệp dừng bước một giây, nói mà không quay đầu lại.
“Chủ tử chủ tử ngài không có việc gì chứ?” Tào thị lo lắng nâng Quách Lạc La thị dậy, “Chủ tử phải cẩn thận đầu gối chứ!”
“Mạng cũng mất đến nơi rồi, đầu gối có ý nghĩa gì.” Quách Lạc La thị rầu rĩ, “Thôi, không phải đã dự đoán trước rồi sao? Chỉ là Gia thật quá tuyệt tình, thật không biết Hách Xá Lí thị đã nói gì với Gia!”
“Chủ tử chú ý lời nói, Vương gia làm sao có thể lấy mạng chủ tử, ai chết bởi tay ai còn chưa biết đâu.” Tào thị biết rõ cùng lắm thì Quách Lạc La thị chỉ đi theo vết xe đổ của Nữu Hỗ Lộc thị thôi, giờ Tam Aka vẫn chưa đủ lông đủ cánh, không thể vì một âm mưu chưa thành mà giết một trắc phúc tấn do Hoàng thượng chỉ hôn.
“Hách Xá Lí thị thật sự tìm người bịa đặt chứng cớ?” Quách Lạc La thị chần chừ mà nói, “Nhỡ cô ta không làm thế thì sao.”
“Chủ tử ngài yên tâm, nếu không có chứng cớ Gia làm sao có thể tin cô ta.”
“Được rồi, ngươi nhắn với ama đi.” Quách Lạc La thị đã đến bước đường cùng mới phải tìm gián điệp liên hệ với gia tộc, nếu lần này thật sự bị Hách Xá Lí thị thực hiện kế hoạch, vậy thì cô ta không còn cơ hội xoay người.
“Tốt lắm, loại bỏ hết các gián điệp, giữ lại một hai người thông minh là được.” Huyền Diệp nhìn danh sách trong tay, không thể loại bỏ hết, nhưng có thể mua chuộc kẻ được giữ lại.
“Chủ tử anh minh!”
“Biểu ca giải quyết xong rồi sao?” Chỉ Lan bế Nhị Bảo, Tam Bảo nằm bên cạnh.
“Uh, còn phải đa tạ biểu muội.” Huyền Diệp ngồi xuống bên cạnh Chỉ Lan, thuận tay bế Tam Bảo bụ bẫm lên.
“Vậy biểu ca định thưởng em thế nào?” Kế hoạch này Chỉ Lan đã nghĩ ra từ lâu, nàng là nữ chủ nhân trong phủ, đương nhiên không thể giữ những kẻ có khả năng hại người, vì thế nàng mới cùng Huyền Diệp thương lượng bày ra màn kịch này, khiến hai nữ nhân kia chui đầu vào lưới.
“Lan nhi muốn phần thưởng gì?” Không khí lại bị những lời này làm cho mờ ám, có điều Huyền Diệp đã quên rằng ngoài Chỉ Lan vẫn còn người khác.
“Oa oa oa oa!” Vì Huyền Diệp nhoài người tới gần Chỉ Lan nên Tam Bảo bừng tỉnh, trẻ con tỉnh giấc phản ứng phổ biến nhất là khóc, ít nhất là với Tam Bảo thì lần nào cũng đúng.
“Xú tiểu tử.” Huyền Diệp cũng chỉ dám cằn nhằn trong lòng.
“Biểu ca anh bế Nhị Bảo đi.” Huyền Diệp đặt Tam Bảo xuống, đón Nhị Bảo từ tay Chỉ Lan, hy vọng xú tiểu tử này có thể nể mặt hắn, đừng có vừa bế liền khóc.
Nhị Bảo mở to mắt nhìn người bế mình từ ngạch nương xinh đẹp biến thành ama mặt nhăn nhó, quá trình tự hỏi đấy dùng hết khả năng suy nghĩ của em bé, vì thế cậu bé ngẩn ra không hiểu.
“Y y nha nha!” Nhị Bảo bắt được ngón tay Huyền Diệp, cho vào miệng mình mút mút.
“Đừng cắn.” Huyền Diệp rút ngón tay dính đầy nước miếng ra, vội lấy khăn lau tay.
Chỉ Lan vẫn đang bận dỗ Tam Bảo, may mà Nhị Bảo không quấy, hai đứa cùng khóc thì thật không biết làm sao.
Đại Bảo và Tiểu Bối đứng ngoài cửa tự hỏi có nên vào không.
“Tam Bảo vừa khóc.” Đại Bảo có vẻ ngao ngán.
“Uh, vừa khóc.” Tiểu Bối gật gật đầu, cô bé vẫn thích Nhị Bảo hơn, cảm thấy có tiếng nói chung với Nhị Bảo, phải chăng vì cả hai bọn họ đều là kiểu người trí tuệ rối loạn? Tiểu Bối yên lặng tự hỏi lòng.
“Chúng ta có nên vào không?” Đại Bảo có chút chần chừ.
“Không biết.” Tiểu Bối lắc đầu.
Cả hai không biết Chỉ Lan và Huyền Diệp đã nghe được từ lâu, thật là trẻ con khờ.
“Đứng ở bên ngoài làm gì, mau vào đi.” Huyền Diệp vừa nói Đại Bảo và Tiểu Bối liền ủ rũ.
“Thỉnh an ama, thỉnh an ngạch nương.”
“Mau vào dỗ đệ đệ của hai đứa.” Huyền Diệp đột nhiên nhớ ra hắn còn chuyện chưa làm, có lẽ chờ Tam Bảo nín khóc hắn lại quay lại thì hơn.
“Lát nữa tôi qua dùng bữa tối, Lan nhi nói chuyện với các con đi.” Huyền Diệp lại quay đầu dặn dò long phượng thai, “Không được chọc giận ngạch nương, biết không?”
“Biết ạ.” Long phượng thai rất phối hợp đồng thanh trả lời.
Chỉ Lan trừng mắt với Huyền Diệp, gây tội rồi định chạy trốn.
Huyền Diệp sờ sờ mũi, có lẽ đi thôi.
“Bình thường Tam Bảo khóc là ai dỗ?” Chỉ Lan chỉ là thuận tiện mà hỏi, lại nhận được một câu trả lời rất bất ngờ.
“Là Nhị Bảo!” Đại Bảo là đứa bé thật thà, chưa bao giờ nói dối.
“Nhị Bảo dỗ thế nào?” Chỉ Lan cảm thấy buồn cười, nàng biết Đại Bảo không nói dối, vì thế mới càng hiếu kỳ.
“Như thế này ạ.” Tiểu Bối chỉ chỉ Nhị Bảo nằm trên bục, lúc này Nhị Bảo đang cố ngẩng đầu, ý đồ tiến hành trao đổi ánh mắt cùng Tam Bảo.
“Chỉ cần bị Nhị Bảo nhìn chằm chằm Tam Bảo sẽ nín khóc.” Đại Bảo giải thích, đệ đệ thật không dễ nuôi, cậu bé là một ca ca vĩ đại và vất vả.
Quả nhiên, vừa cảm nhận được ánh mắt của Nhị Bảo, Tam Bảo hức hức mấy tiếng rồi nín khóc, Chỉ Lan kinh ngạc chứng kiến, cảm thấy bản thân như tách khỏi thời đại, chẳng lẽ hai bé sinh đôi trao đổi bằng sóng điện não sao?
Tiểu Bối thầm khinh thường trong lòng, bởi vì có đứa con như Đại Bảo mới vất vả thì có.
Vài ngày sau trong phủ Tam Aka xảy ra một chuyện trọng đại, thậm chí còn rung động hơn sự kiện Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn ba năm trước, bởi vì nó liên quan đến hai trắc phúc tấn còn lại.
Nếu bạn muốn hỏi nhóm nô tài trong phủ Tam Aka là đã xảy ra chuyện gì, sẽ không có ai trả lời bạn, bởi vì bọn họ cũng không biết, đóng cửa thì làm sao biết bên trong nói những chuyện gì. Nhưng theo một lão thái giám không muốn tiết lộ danh tính, nói đơn giản là hai vị trắc phúc tấn hục hặc, kết quả bị phúc tấn tận diệt, mấy câu tổng kết sâu sắc này khiến người hầu kẻ hạ càng thêm kính sợ vị phúc tấn ngày ngày bận rộn con cái.