Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Chương 258



Sau đó, mỗi ngày đều là ngày lễ thành hôn, mỗi ngày đều như mới cưới cũng không sao cả.

Bùi Trung Ngọc cũng đồng ý với lời Ninh Hoàn, không gặp mặt trước hôn lễ ba tháng, vẫn nên thôi đi, hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh Bùi phu nhân không tốt sao?

Thái Thượng Hoàng có chút thất vọng, hoang cung này quá nhàm chán, ông thực sự muốn tìm chút việc để làm.

Sau khi nói xong chuyện này, Ninh Hoàn đi sang một bên để nói chuyện về tình hình thiên văn với Hưng Bình Đế.

Cô đi đâu, Bùi Trung Ngọc liền nhìn theo đó, Minh Trung hoàng đế đứng bên cạnh thấy vậy, vẻ mặt thường không giận tự uy cũng không khỏi hiện lên chút cảm xúc.

Rời khỏi cung, Ninh Hoàn dẫn Bùi Trung Ngọc đi thăm phủ tướng quân và phủ trưởng công chúa.

Mọi người đều kinh ngạc, vô cùng bất ngờ.

Một cô tổ mẫu, ngoại tăng tổ cô đã khiến mọi người ngạc nhiên, lại thêm một cô tổ phụ, ngoại tăng tổ dượng, thật sự khiến những người trẻ tuổi này khó có thể thừa nhận.

Sư lão gia tử đi ra ngoài một chuyến, còn chưa trở về, những người hậu bối này chỉ cần để ý hành lễ vấn an nên không hỏi thêm gì, cũng không chậm trễ thời gian, tiện thể ở phủ tướng quân ăn một bữa trưa rồi Ninh Hoàn và Bùi Trung Ngọc rời đi.

Hai người ngồi trên xe ngựa, Bùi Trung Ngọc không nói gì, sau trận khóc lớn của Ninh Hoàn đêm qua, hắn không còn dám tận lực kiến tạo lại dáng vẻ nhiều năm trước nữa.

Mỗi khi Ninh Hoàn không nói chuyện với hắn, một mình hắn lại trở nên có chút im lặng.

Ninh Hoàn tựa vào vai hắn, thì thầm vài câu bên tai, hắn quay đầu, mang theo vẻ nghi hoặc.

Ninh Hoàn véo má hắn, người ngày xưa vốn ôn tĩnh bỗng chốc có vài phần giảo hoạt: “Sao vậy? Hôm trước còn nói nhà chúng ta đều nghe lời thiếp, hôm nay đã đổi ý rồi à?”

Bùi Trung Ngọc biết cô đang đùa, nhưng vẫn trả lời: “Tất cả đều nghe lời Bùi phu nhân.”

Hai người quyết định nên nói người đánh xe đi đến Thanh Vân quán.

Thanh Vân quán là nơi những người đọc sách, quý tộc trong thành thích đến để ngâm thơ, đối đáp.

Đó cũng là nơi mà La Ngự Sử thích đến nhất khi rảnh rỗi.

Nếu nói trong kinh thành này, gia đình nào khiến người ta phải kính nể nhất, vợ chồng La Ngự Sử chắc chắn là một trong số đó.

La phu nhân có khứu giác nhạy bén, nói lời không dễ nghe thì mũi bà ta thậm chí còn hơn cả mũi chó, nhờ vậy mà luôn phát hiện ra không ít bí mật mà người ta không muốn cho người khác biết, cũng vì vậy mà nhiều người cố tình tránh xa bà ta.

Phải biết rằng, từng có lần bà ta đã khiến phu nhân Vệ Quốc Công phủ chịu đủ khổ sở vì cơ thể có mùi lạ.

Còn La Ngự Sử, đó là một nhân vật có tiếng ngay thẳng không uyển chuyển, không thể khuất phục hay đánh bại, ngay cả Hưng Bình Đế nổi tiếng nóng tính ông ta cũng không nể mặt.

Trong cả Ngự Sử Đài, số bản tấu chương vạch tội của ông ta trong một năm có thể sánh với tấu chương của những người khác trong mười mấy năm, sự tài giỏi này có thể tưởng tượng được.

Ninh Hoàn và Bùi Trung Ngọc đứng chờ trước cửa Thanh Vân quán, thấy người mặc trường phục màu xanh lam, cằm nuôi râu, sắc mặt nghiêm túc như một học giả già của La Ngự Sử bước ra, hai người liền xuống xe ngựa, cố ý đi trước mặt ông ta.

Cả hai thực sự nổi bật, hơn nữa trời đang mưa, con đường đến Thanh Vân quán càng vắng vẻ, La Ngự Sử lập tức nhận ra họ.

Ông ta vừa định tiến lên chào hỏi, thì thấy hai người đi đến một góc vắng không người, nắm tay nhìn nhau cười cười.

La Ngự Sử vừa trừng mắt đã nghe Quốc sư nhẹ nhàng nói: “Không về Hầu phủ nữa, dù sao bên chỗ ta cũng có quần áo cho chàng thay.”

Bùi Trung Ngọc vẻ mặt cương cứng nghiêm túc: “Ừm.”

Ninh Hoàn nhẹ giọng nói: “Có chàng ở bên cạnh thật tốt, ta luôn nhớ chàng, ban đêm một mình ngủ cũng không ngon.”

Bùi Trung Ngọc gật đầu: “Ừm.”

Ninh Hoàn: “Vậy ta trở về trước nhé, chàng mua đồ xong thì qua sau.”

Bùi Trung Ngọc gật đầu: “Ừm.”

Ninh Hoàn: “…” Cô nghĩ, nếu Bùi công tử nhà cô ở trong giới giải trí, có lẽ chỉ có thể dựa vào khuôn mặt để nổi tiếng mà thôi.

Diễn xuất tệ hại đến không thể nhìn.

Ninh Hoàn thuận tay vuốt vuốt cổ áo của hắn, sau đó lên xe ngựa, quay trở lại hẻm Mười Bốn.

Bùi Trung Ngọc một tay cầm kiếm, một tay bung ô, mặt không biểu cảm đi đến Hà Tử Trai, sau đó đến Trân Bảo Các mua một chiếc lược ngọc, rồi đến Lầu Ngoại Lâu đóng gói một phần thịt ngỗng quay, cuối cùng mới chậm rãi đi về hẻm Mười Bốn.

La Ngự Sử nhíu chặt mày, theo sau hắn suốt quãng đường, thậm chí còn thuận tay mua thêm giấy bút, viết viết không đủ mực thì đưa ngòi bút lên miệng chấm một chút.

Ông ta một mực theo dõi cho đến cửa Ninh gia, ẩn mình một bên, nhìn chằm chằm Bùi Trung Ngọc không đi qua cửa chính mà như kẻ trộm lén lút trèo tường vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.