Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 58



Mạnh tứ gia nhíu mày phản bác theo bản năng: “Cha đẻ của nó chẳng qua là một tiểu —”

“Hắn không phải.” Mạnh lão phu nhân lạnh giọng ngắt lời ông ta, nói không cần nghĩ: “Thịnh Hoài là ai các ngươi không cần biết, chỉ cần biết rằng đồ nó để lại đều muốn cho con ruột máu mủ của nó là đủ rồi.”

Hồ thị đâu chịu từ bỏ ý đồ, căm hận đập mạnh chân nói: “Nếu như bọn họ thật sự có nhiều tiền như vậy thì sao lại không cưới hỏi đàng hoàng, ai biết là lén lút lấy được từ chỗ nào chứ!”

Thịnh Khanh Khanh phút chốc giương mắt lên muốn nói chuyện, Mạnh lão phu nhân đã đập chén trà về phía Hồ thị.

Hồ thị theo bản năng nghiêng người tránh, nước trà đều bắn lên người bà ta, ngược lại không bị nóng nhưng bà ta bị dọa đến mức hét lên một tiếng.

“Nếu như ngươi không quản được cái miệng của mình thì sau này không cần ra ngoài nói chuyện nữa!” Mạnh lão phu nhân đứng dậy, lạnh như băng đe dọa Hồ thị suýt nữa đã ngã sấp xuống: “Nếu như Mạnh phủ vì Hồ gia mà gặp trắc trở, ta sẽ lấy ngươi ra lập khuôn phép trước!”

Hồ thị nghe đến hai chữ Hồ gia thì lập tức nuốt xuống lời giận mắng suýt nữa đã nói ra, bà ta cắn môi chậm rãi quỳ trước mặt Mạnh lão phu nhân dập đầu: “Con dâu biết sai rồi.”

Dĩ nhiên Mạnh lão phu nhân không phải là người ngu xuẩn.

Tuy nói Hồ thị và Mạnh tứ gia có không ít con đường có thể nhận được tình báo này, nhưng hai ba câu thăm dò giống như lơ đãng vừa rồi của Thịnh Khanh Khanh đã phân biệt được lập trường của Hồ thị và Mạnh tứ gia.

Nghĩ đến Hồ thị đã ở Mạnh phủ hai mươi năm thế mà mọi chuyện vẫn cân nhắc đến lợi ích của Hồ gia trước, Mạnh lão phu nhân quả thật giận không có chỗ trút.

“Người biết sai?” Mạnh lão phu nhân dùng giọng lạnh lùng nói: “Ngươi sai chỗ nào?”

“Con dâu… con dâu không nên nóng đầu đến chất vấn mẫu thân, mà là trước tiên đến thương lượng hỏi thăm người…”

Mạnh lão phu nhân nổi giận đùng đùng nện mạnh quải trượng một cái: “Ngươi muốn lừa nhi tử của ta đến mức ngay cả Mạnh phủ cũng không cần, đến Hồ gia các ngươi quỳ ở rể!”

Lúc này Mạnh tứ gia ho khan một tiếng, tiến lên hòa giải nói: “Mẫu thân, nàng ấy cũng là…”

“Còn có ngươi!” Mạnh lão phu nhân giận không kiềm được quay đầu trừng mắt nhìn tiểu nhi tử của mình: “Nếu thật sự là số tiền có thể động vào được, sao ta lại không vì mấy nhi tử ruột của ta là các con mà cân nhắc? Những thứ này không thể động vào một chút nào nên ta mới chưa bao giờ nhắc đến với các con, chính là sợ các con sẽ nghĩ nhiều, lỡ như —”

Mạnh lão phu nhân bỗng nhiên dừng lại, bà thở d0c kịch liệt mấy hơi, ma ma ở bên cạnh đỡ ngồi xuống.

Thịnh Khanh Khanh hơi ngẩng đầu nhìn một cái, Mạnh lão phu nhân cũng không nhìn nàng.

Nhưng hai chữ “lỡ như” này lại làm cho trong lòng Thịnh Khanh Khanh ít nhiều có chút để ý.

Mạnh lão phu nhân nói gần nói xa giống như miễn cưỡng muốn giải thích, thật sự nghe vào thì có vài ý trong lời.

Lúc này Mạnh tam phu nhân thản nhiên nói: “Quả nhiên nha đầu Khanh Khanh nói không sai, không phải là ngươi muốn tiền mà là Hồ gia muốn tiền. Tứ đệ muội, chúng ta đều có nhà mẹ đẻ nhưng đã vào Mạnh phủ rồi thì chính là con dâu của Mạnh phủ, huống chi Khanh Khanh chỉ là tiểu cô nương, ngươi như vậy… có chút bỉ ổi nhỉ?”

Hồ thị vẫn quy trên mặt đất quay đầu nhìn Mạnh tam phu nhân một cái, trong ánh mắt yên tĩnh mang theo chút vẻ điên cuồng: “Tam tẩu dạy bảo rất đúng.”

“Ta không dám dạy ngươi, ta sợ khi nào đó lại bị tay của người nào đó duỗi đến trong viện của ta.” Mạnh tam phu nhân rũ mắt, mang vẻ mặt hững hờ nói: “Dù sao cũng có người, tay bị chặt một lần vẫn chưa đủ, vẫn cứ chưa từ bỏ ý định mà duỗi ra lần thứ hai.”

Hồ thị cắn răng nói: “Có ý gì?”

“Lần Khanh Khanh đánh bậy đánh bạ rơi xuống nước cứu ta, không phải là do ngươi xúi giục di nương kia hại ta sao?” Tam phu nhân khẽ cười một cái: “Không phải ngươi nói cho nàng ta biết, nếu ta không có con thì nàng ta vẫn là thiếp thất duy nhất của tam phòng có nhi tử, ngươi cũng sẽ giúp đỡ nàng ta vượt qua chính thất là ta đây sao?”

Hồ thị nhìn chằm chằm bà không lên tiếng.

Mấy người còn lại lần đầu tiên nghe nói việc này lại đồng thời mang sắc mặt rét lạnh.

“Ta vẫn luôn giữ không nói là bởi vì chưa tới thời điểm thích hợp.” Mạnh tam phu nhân dùng động tác vô cùng dịu dàng vu0t ve bụng của mình, nói: “Nhưng hôm nay ta có thể nói rồi. Ngươi hại cháu gái của ngươi cũng không phải là lần đầu, thực sự không được xem là lần đầu phạm lỗi, cũng không cần xử lý một cách khoan dung độ lượng.”

Mạnh lão phu nhân uống mấy ngụm trà sâm, đã hòa hoãn được cảm xúc. Bà khép hờ mắt, giống như là chán ghét mà hỏi: “Thật sự là như vậy?”

Tam phu nhân đứng dậy hành lễ một cái, trịnh trọng nói: “Di nương đó ngoài mặt là bị con bán ra ngoài, thật ra là được đưa đến một tiểu viện, nàng ta chính là nhân chứng sống, có thể đối chất với Lương ma ma bên cạnh tứ đệ muội.”

Mạnh lão phu nhân thở dài một hơi: “Nếu đã như vậy thì tội càng thêm tội, ta cũng nên xử lý theo lẽ công bằng…”

Cả người Hồ thị đều run rẩy lên, bà ta nắm chặt tay hô: “Không phải ta làm!”

“Có phải tứ đệ muội làm hay không, đến Đại Lý Tự là có thể nói rõ, ta là một người phụ nữ trong nhà, lại không biết làm sao để phán án.” Mạnh tam phu nhân nghiêng mặt căm ghét nhìn Hồ thị một cái, nói lời này xong thì quay người về chỗ ngồi của mình.

Thịnh Khanh Khanh đang muốn tiến lên đỡ tam phu nhân thì nhìn thấy Hồ thị ở phía sau dùng cả tay chân bò dậy từ dưới đất, hai mắt đỏ lên đụng về phía tam phu nhân, trong lòng nàng nhất thời lộp bộp một cái.

Mạnh tam phu nhân có được cái thai này không dễ, trông đã gầy hơn mấy tháng trước không ít, lần này nếu như bị đụng ngã thì vẫn không biết sẽ có hậu quả gì.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạnh nhị phu nhân cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc nghiêng người về phía trước, Thịnh Khanh Khanh dùng hai tay giật cái ghế về phía sau nửa bước chân, người đi qua từ khe hở giữa cái bàn, tiến lên đón được tam phu nhân bị ngã, hai người đồng thời té xuống đất.

Sự việc gần như xảy ra trong chớp mắt, Mạnh đại phu nhân cách khá xa phúc chốc đứng lên từ ghế, tam phu nhân đã đè lên Thịnh Khanh Khanh cùng nhau ngã sấp xuống.

Mà Hồ thị vồ hụt, ngã mạnh xuống đất, không biết đập trúng chỗ nào mà lúc ngẩng đầu thì bên miệng đều mang theo máu tươi.

“Ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi không có con?!” Hồ thị thét chói tai lên con muốn nhào lên, bị Mạnh tứ gia và mấy ma ma lấy lại tinh thần sống chết kéo lại, bà ta dùng sức giãy giụa hô lớn: “Ta cũng không có một nhi tử nào! Nữ nhi có tác dụng gì chứ? Ta cũng muốn có nhi tử để đứng vững gót chân trong Mạnh phủ! Ngươi sống tốt hơn ta nhiều — toàn bộ bốn phòng của Mạnh phủ giống như chỉ có một mình ta là người ngoài, các ngươi đều chưa từng xem ta là người nhà!”

Mạnh tam phu nhân hoàn toàn không rảnh nghe Hồ thị mắng chửi, bà liên tục lật người lại hít hơi lạnh ngồi dậy từ dưới đất, chưa tỉnh hồn che lấy bụng của mình.

Mạnh đại phu nhân tiến lên đỡ Thịnh Khanh Khanh đứng dậy, lại luôn miệng cho người đi truyền phủ y, trong ngoài Phúc Thọ Viên lập tức hỗn loạn tưng bừng.

Hồ thị thì bị mấy ma ma trực tiếp áp chế giải đi trước, Mạnh tứ gia liên tục cầu tình cũng vô dụng.

Sau khi phủ y vội vàng chạy tới đã kiểm tra thân thể của Mạnh tam phu nhân thì lau đi mồ hôi lạnh: “Cũng may, không bị đụng trúng, chỉ là tam phu nhân bị kinh hãi đôi chút, cần tĩnh dưỡng mấy ngày.”

Thịnh Khanh Khanh nghe lời phủ y nói xong mới thở phào một hơi.

“Khanh Khanh, đa tạ con.” Mạnh tam phu nhân sợ hãi cầm tay Thịnh Khanh Khanh nói: “Ta không nghĩ tới nàng ta lại đột nhiên nổi điên lên, cũng may có con ở đây… lần trước cũng như vậy, con thật đúng là phúc tinh của ta.”

“Tam cữu mẫu đừng khen con như thế,” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Hôm nay người đến làm chỗ dựa cho con, con đây là có qua có lại mà.”

Lúc này Mạnh lão phu nhân mới yên lòng, bà đau đầu ấn trán của mình nói: “Tất cả giải tán đi, nhà lão tam về cố gắng tĩnh dưỡng, có gì cần…”

“Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ sắp xếp tốt, người cũng nghỉ ngơi trước đi.” Mạnh đại phu nhân tiếp lời.

Mạnh lão phu nhân im lặng gật đầu.

“Vậy tứ đệ muội…” Lúc gần đi Mạnh đại phu nhân lại trưng cầu hỏi một câu.

“Một lát nữa sẽ có người đến đưa nó đi.” Mạnh lão phu nhân mệt mỏi nói, xua tay để người đầy phòng lui hết ra ngoài.

Mọi người trở về viện của mình, duy chỉ có Thịnh Khanh Khanh được Mạnh nhị phu nhân đưa đi theo.

“Là Sính Đình gọi ta đi cùng,” Mạnh nhị phu nhân giải thích nói: “Nếu chuyện đã kết thúc, ta dẫn con đi gặp nó, để cho nó yên tâm.”

Thịnh Khanh Khanh hiểu rõ: “Đa tạ nhị cữu mẫu.”

“Con và Sính Đình chung đụng tốt, trong lòng ta rất cao hứng.” Mạnh nhị phu nhân vui mừng nói: “Trong lòng đứa trẻ này luôn đè nén rất nhiều chuyện, bao bọc bản thân cực kỳ kín kẽ, sau khi có con, nó chung quy cũng có thêm chút vẻ tươi cười, ta còn phải cảm ơn con đấy.”

“Là nhị tỷ tỷ có nhiều săn sóc đối với con.” Thịnh Khanh Khanh ngượng ngùng nói: “Sao lại trở thành con có công lao rồi.”

“Chuyện hôm nay, đối với con mà nói cũng là tai vạ bất ngờ rơi từ trên trời xuống.” Mạnh nhị phu nhân khẽ thở dài nói: “Thật ra ta chưa từng gặp mẫu thân con, nhưng năm đó muội ấy rất nổi tiếng trong thành Biện Kinh. Ta ấy, nghe tên của muội ấy mà ao ước khát khao lớn lên.”

Thịnh Khanh Khanh trêu ghẹo nói: “Giống như nhị tỷ tỷ trong thành Biện Kinh hiện tại?”

Mạnh nhị phu nhân bật cười: “Ta cứ mặt dày mày dạn gật đầu vậy. Người muốn lấy muội ấy nhiều như cá diếc sang sông, thanh niên tài tuấn tranh cướp đến đầu rơi máu chảy, vương công quý tộc ở đâu cũng có, mẫu thân con lại chưa từng động lòng vì ai. Cho nên sau khi con đến Mạnh phủ, ta bèn nghĩ, phụ thân con nhất định là có chỗ gì đó hơn người mới khiến cho mẫu thân con sẵn lòng cùng ông ấy rời xa quê hương.”

“Trong mắt con phụ thân lại là một người cẩu thả khá là bình thường.” Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không phải hôm nay ngoại tổ mẫu nói ra, con cũng không biết những thứ đó phần lớn là của phụ thân con để lại.”

“Ta là người đã làm mẫu thân, nói chung cũng hiểu rõ tâm tư của cha mẹ con.” Nhị phu nhân dịu dàng nói: “Tóm lại là vì tốt cho con, che chở con nên mới có thể làm như vậy.”

Thịnh Khanh Khanh giật mình nhớ tới mật thất với lượng lớn tài phú ở vùng ngoại ô kia, nàng cúi đầu nở nụ cười: “Đáng tiếc con không nghe được bọn họ chính miệng nói cho con biết, tất cả rốt cuộc là chuyện gì.”

Ngay từ đầu, Mạnh lão phu nhân giữ kín như bưng sự tồn tại của số tiền tài này, Thịnh Khanh Khanh cho rằng đó là bí mật của Mạnh phủ nên chưa từng hỏi thăm kỹ càng.

Nhưng hôm nay Mạnh lão phu nhân thốt ra lời giải thích lại kéo Thịnh Khanh Khanh vào vực sâu càng thêm nghi ngờ.

Nếu như thật sự có nhiều tiền như vậy, vì sao Thịnh Hoài phải ngụy trang thành một hộ viện nho nhỏ ẩn náu trong Mạnh phủ? Với khoản tiền tài lớn này, quang minh chính đại đến cửa cầu hôn cũng đủ rung chuyển toàn bộ thành Biện Kinh.

Còn nữa, nhất định phải rời đi thì sao đều để tiền ở lại, đến biên quan sống ngày tháng nghèo khổ như thế?

Quá khứ của cha mẹ đối với Thịnh Khanh Khanh mà nói đã từng là bí mật, bây giờ hiểu càng nhiều thì lại càng rơi vào trong sương mù.

Trong sương mù đưa tay không nhìn thấy năm ngón này, Thịnh Khanh Khanh nhận ra được bản thân mình dường như đã bị bóng ma không tên bao phủ.

Mấy câu Mạnh lão phu nhân nói trong lúc vô tình tựa như ám hiệu bí mật gì đó không muốn người ta biết.

Cho dù Mạnh lão phu nhân có lòng yêu thương nữ nhi, vậy thì việc đứng xa mà trông, thậm chí mang theo thái độ tránh không kịp lại khiến Thịnh Khanh Khanh nhìn không thấu.

Tựa như đây không phải là tài phú gì mà là sổ ghi chép sinh tử của Diêm Vương.

Lúc Thịnh Khanh Khanh trầm tư được một nửa thì đã đến cửa viện của nhị phu nhân.

Một nha đầu chạy tới, thở không ra hơi nói: “Phu nhân, bên ngoài có người của Đại Lý Tự tới, nói muốn dẫn tứ phu nhân đi!”

Bước chân của Mạnh nhị phu nhân dừng lại: “Vậy thì dựa theo lời lão phu nhân nói, để bọn họ mang đi là được, hoảng loạn cái gì?”

Cả khuôn mặt của nha đầu đỏ bừng, nàng ta nói đứt quãng: “Còn có một đội người tới, nói là ở trong cung đến tuyền thánh chỉ!”

“Thánh chỉ?” Mạnh nhị phu nhân nói: “Đi thông báo cho những người khác biết chưa?”

“Đi rồi đi rồi,” Nha đầu nhanh chóng nhìn sang Thịnh Khanh Khanh, cúi đầu nói: “Công công dẫn đầu điểm danh nói muốn biểu cô nương đi nhận chỉ cùng, Trương quản sự mới bảo ta nhanh chóng đến tìm biểu cô nương!”

Thịnh Khanh Khanh vốn còn có chút thất thần phút chốc tỉnh táo lại, nàng kinh ngạc chỉ vào mình: “Ta?”

Nha đầu liên tục gật đầu mạnh mấy cái.

Mạnh nhị phu nhân lập tức nói: “Đừng về viện của con nữa, gọi Sính Đình, con và ta cùng đi đến phía trước tiếp chỉ.”

Thịnh Khanh Khanh trầm giọng đáp tiếng vâng, trong lòng đập loạn thình thịch.

— Mạnh phủ tiếp thánh chỉ chẳng có gì lạ, nhưng điểm danh muốn nàng cùng đi thì không nói rõ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.