Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 64



“Gọi như vậy trước mặt người ngoài, xin lỗi huynh.” Đi ra khỏi phủ Võ Định hầu rồi Thịnh Khanh Khanh mới nhỏ giọng giải thích với Mạnh Hành: “Vừa rồi Võ Định hầu phu nhân còn nói với ta là các cô nương khác của Mạnh phủ cũng không dám gọi huynh là đường huynh, ta vốn không có ý định nói ra, kết quả lại lỡ miệng.”

Thịnh Khanh Khanh không khỏi nhíu mày, loại sai lầm vô cùng phổ thông này vốn không phải là thứ khiến nàng dễ dàng phạm phải như vậy.

“Có gì mà xin lỗi?” Mạnh Hành bình tĩnh hỏi.

Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, nêu ví dụ cho hắn: “Giống như bình thường Hành ca ca gọi cả tên lẫn họ của ta, nếu như gọi một tiếng ‘Khanh Khanh muội muội’ trước mặt mọi người thì chẳng lẽ không khiến huynh nổi da gà đầy người à?”

Mạnh Hành: “...” Hắn mở miệng, giống như đang muốn đọc ra bốn chữ đó nhưng lại ngậm chặt miệng trong cái nhìn chăm chú của Thịnh Khanh Khanh.

Hắn phát hiện ra xưng hô thân mật như thế thật đúng là không tùy ý nói ra được.

Chỉ luyện tập trong đầu một lần thôi mà đã khiến ngực Mạnh Hành nóng lên, giống như có con vật nhỏ nào đó muốn giãy giụa từ bên dưới chạy ra vui đùa.

Thịnh Khanh Khanh chắp tay sau lưng nhìn Mạnh Hành hồi lâu, thấy hắn nghẹn họng, nàng cười tủm tỉm nói: “Huynh xem, có phải là khiến cho người ta ngại ngùng không.”

Mạnh Hành bí hiểm khó dò nhìn chằm chằm nàng một lúc: “Xưng hô này cũng không phải do ta nghĩ ra.”

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt Thịnh Khanh Khanh đã ngọt ngào mềm mại gọi hắn.

Thịnh Khanh Khanh: “...” Nàng xoay mặt đi xem như không nghe thấy gì cả: “Nên quay về Mạnh phủ rồi.”

Nàng nói xong thì leo lên xe ngựa, giữa chừng bị người nhẹ nhàng ôm eo từ phía sau, động tác vốn còn có chút chật vật lập tức trở nên dễ dàng như trở bàn tay, tựa như cả người biến thành một cọng lông không có trọng lượng vậy.

Sau khi đứng vững hai chân, Thịnh Khanh Khanh lập tức chui vào trong xe.

Sau đó chỉ trong chớp mắt, nàng lại vén rèm lên một cái khe nhỏ nhô đầu ra, nhẹ giọng nói một câu cảm ơn.

Mạnh Hành đứng bên cạnh xe ngựa lại suy tư một vấn đề mới.

Càng rút ngắn quan hệ với Thịnh Khanh Khanh, hắn càng bắt đầu phát hiện ra sự khác biệt nhỏ bé của nàng so với lúc mới quen biết.

Thịnh Khanh Khanh trong mộng không phải là Thịnh Khanh Khanh trước mắt, điểm ấy Mạnh Hành đã sớm lĩnh ngộ được.

Nhưng Thịnh Khanh Khanh sống sờ sờ này đối với Mạnh Hành mà nói giống như là một câu đố mới.

Lần đầu tiên khi gặp mặt, Thịnh Khanh Khanh quả thật giống như đeo mặt nạ, nàng không sợ, cũng không ngượng ngùng, đối với việc gì cũng cười mỉm ngọt ngào, sau khi cười làm lộ hai cái lúm đồng tiền thì không có nhiều người nhẫn tâm tức giận với nàng nữa.

Nhưng theo thời gian trôi qua, Mạnh Hành nhận ra Thịnh Khanh Khanh thế mà lại bắt đầu thẹn thùng và có chút cáu kỉnh.

Mạnh Hành bóp bóp ngón tay của mình, thầm nghĩ nếu còn tiếp tục thân thiết nữa thì hắn sẽ không nhịn được quá lâu.

— Dù sao trời cũng lạnh rồi, để Ngụy gia tự ăn quả đắng đi.

*

So sánh với Thịnh Khanh Khanh mọi chuyện có người âm thầm hỗ trợ, mấy ngày nay Mạnh lục cô nương chung quy cũng hiểu rõ cái gì gọi là ngước mắt nhìn chẳng thấy ai là người thân.

Mẫu thân bị người của Đại Lý Tự hùng hổ đưa đi, tổ mẫu và phụ thân đều không có ý ngăn cản, Mạnh Hành lại càng làm như không thấy, bỏ đá xuống giếng, Mạnh lục cô nương cuống đến mức ngủ không yên, sau khi trằn trọc qua lại thì vẫn quyết định dựa theo lời nói của Hồ thị trước khi bị đưa đi mà đến Hồ gia cầu cứu.

Chính vì xuất phát từ Hồ thị từ nhỏ đã nhận sự dạy bảo của gia đình, Mạnh lục cô nương giống như bà ta, cực kỳ thân cận với nhà ngoại họ Hồ, trước kia ra vào Mạnh phủ luôn luôn là đi dạo chơi với người Hồ gia, vẻ mặt của mấy vị trưởng bối Hồ gia đối với Mạnh lục cô nương cũng khá là ôn hòa.

— Huống chi, mẫu thân cũng nói Hồ gia sẽ cứu bà ấy.

Mạnh lục cô nương đã giữ vững lòng tin, lập tức đi đến Hồ gia nhưng khi sắp đến cửa chậm rãi xuống xe thì lại bị người gác cổng ngăn cản.

Mạnh lục cô nương kinh ngạc nói: “Vì sao không cho ta vào?”

Người gác cổng khom người không nhìn nàng ta, buồn rầu nói: “Biểu cô nương, mấy vị phu nhân đều bận đến mức không có cách nào phân thân được, người không có bái thiếp thì đều không gặp!”

Mạnh lục cô nương sửng sốt, nàng ta nặn ra một nụ cười: “Nếu như ngươi đã biết ta thì dễ giải quyết rồi, ta không đến tìm các cữu mẫu mà là muốn tìm biểu huynh nói chuyện một chút…”

“Mấy vị tôn thiếu gia đều đã đến sân bóng chơi rồi, không đến trời tối thì có lẽ không kịp về đâu.” Người gác cổng nói: “Chi bằng biểu cô nương ngày khác quay lại?”

Nụ cười của Mạnh lục cô nương sắp không giữ được nữa: “Ta đến nhà ngoại của mình đi dạo một chút mà ngay cả cửa cũng không thể vào được?”

“Thật sự là trong phủ bận tối mày tối mặt, nếu biểu cô nương không chê phiền phức thì lần sau viết bái thiếp trước cho vị phu nhân nào đó là được.” Người gác cổng của Hồ gia nói một cách đúng mực.

Mạnh lục cô nương cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi: “Vậy các biểu huynh đi đến đâu đá túc cầu?”

Người gác cổng lại cực kỳ thông minh, thành thật nói: “Chuyện này thì tiểu nhân không thể nào biết được, các tôn thiếu gia đi rất vội, cũng không phải là việc mà một tên giữ cửa như ta nên hỏi tới.”

“Được, vậy ngày khác ta quay lại.” Mạnh lục cô nương cắn răng nói xong lời khách sáo cuối cùng thì nhanh chóng quay lại xe ngựa của mình.

Nàng ta dù sao cũng không nghĩ tới lý do mà mình nghĩ ra trên đường đi lại không có một chút tác dụng nào, càng buồn cười hơn chính là ngay cả cửa lớn của Hồ gia nàng ta cũng không vào được!

Mạnh lục cô nương cũng không phải là đồ ngu, đương nhiên nàng ta nhìn ra được Hồ gia tránh nàng ta không kịp, lấy cớ đủ thứ chẳng qua là vì không muốn giúp nàng ta mà thôi.

Mạnh lục cô nương luôn gần gũi với Hồ gia dưới sự dạy bảo của Hồ thị, vô cùng vội vã đến nhà xin giúp đỡ nhưng lại bị từ chối lạnh lùng, đây quả thật là một mạch phủ định toàn bộ cuộc sống mười mấy năm trong quá khứ của nàng ta.

Hồ gia lại trở mặt vô tình đến nước này!

Mặc dù Mạnh lục cô nương biết không nhiều nhưng cũng biết cha mẹ làm khó dễ tổ mẫu là vì có sự gợi ý đến từ Hồ gia.

Mà bây giờ mẫu thân nàng ta bị Đại Lý Tự bắt giam, Hồ gia cầm đầu lại qua cầu rút ván một cách thuận buồm xuôi gió.

Nghĩ tới đây, Mạnh lục cô nương cắn răng lên xe, ra lệnh: “Đi đến ngoài cung.”

Đại nha hoàn bị sợ hết hồn: “Cô nương, người đi đến bên ngoài cửa cung là muốn làm gì?”

“Hồ gia mặc kệ mẫu thân của ta thì cũng thôi, trong thời gian ngắn cũng không tìm được các cữu cữu, chỉ có thể đi tìm di mẫu xin giúp đỡ trước.” Mạnh lục cô nương siết chặt nắm đấm, nàng ta cười lạnh: “Bây giờ còn chưa thật sự xảy ra chuyện gì mà Hồ gia đã chạy nhanh như vậy, cũng không sợ làm lạnh lòng mẫu thân!”

“Cho dù thư thật sự có thể đưa đến tay Quý Phi nương nương thì thật sự sẽ có hiệu quả sao?” Đại nha hoàn lo lắng hỏi.

“Chắc chắn sẽ có tác dụng.” Mạnh lục cô nương tràn đầy lòng tin: “Di mẫu và mẫu thân là tỷ muội cùng cha cùng mẹ, từ nhỏ bọn họ đã không có gì giấu nhau, sau khi biết mẫu thân gặp nạn, di mẫu nhất định sẽ không thấy chết không cứu!”

Đại nha hoàn muốn nói lại thôi, trên mặt vẫn là vẻ sầu não uất ức.

Chờ đến khi xe ngựa tới cửa cung, Mạnh lục cô nương giao tín vật cho đại nha hoàn, lại giảng giải kỹ càng cho nàng ta nên giao thư cho người thu xếp như thế nào, cuối cùng nói: “Chứ nói lúc bị đưa đi mẫu thân đã vốn bị thương, ở trong lao đã được vài ngày cũng không biết tình trạng như thế nào, xin Quý phi nương nương nhanh chóng nghĩ cách.”

Đại nha hoàn gật đầu một cái, niết tín vật trong lòng bàn tay đi xuống xe ngựa rồi chạy về phía thị vệ ở cửa cung.

Mạnh lục cô nương xuyên qua khe thở của màn che nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đại nha hoàn, trong lòng có chút lo lắng bất an.

Lẽ ra nàng ta nên hồi phủ viết một mảnh giấy làm thư đưa vào đó mới phải, nhắn miệng thật sự không an toàn lắm.

Hoặc là, Hồ Quý phi cũng giống những người khác của Hồ gia, bạc tình bạc nghĩa hoàn toàn không có ý định cứu Hồ thị.

Nghĩ đến khả năng này, trái tim của Mạnh lục cô nương bèn xoắn chặt lại.

Thật ra trong lòng nàng ta vẫn còn một con đường lui cuối cùng, chính là Thịnh Khanh Khanh.

Mạnh Hành vô cùng săn sóc cho Thịnh Khanh Khanh, người Mạnh phủ chỉ cần không bị mù lòa thì đều có thể nhìn ra được.

Trong lòng Mạnh lục cô nương nghĩ, hoặc là nuốt máu và nước mắt vào trong cầu xin sự khoan dung để Thịnh Khanh Khanh mềm lòng đi xin Mạnh Hành, hoặc là nghĩ cách bắt lấy nhược điểm của Thịnh Khanh Khanh rồi uy hiếp, tóm lại đó là con đường cuối cùng của nàng ta.

Nếu như Hồ Quý phi cũng không sẵn lòng hỗ trợ…

Trong lúc Mạnh lục cô nương trầm tư, đại nha hoàn của nàng ta đã chờ được một nữ quan ở cửa cung.

Khuôn mặt nữ quan lạnh nhạt, nàng ta nhìn lướt qua đại nha hoàn rồi nói: “Tin tức từ đâu tới?”

Đại nha hoàn lập tức nói: “Cô nương nhà ta xếp thứ sáu ở Mạnh phủ.”

Nữ quan ồ một tiếng, mang vẻ mặt bình thản nói: “Có đồ gì muốn giao cho Quý phi nương nương?”

Đại nha hoàn khó xử nhìn hai bên: “Là một lời nhắn.”

Cuối cùng vẫn là nữ quan đưa ra ngoài mấy bước, sau khi đưa tai nghe xong thì trên mặt vẫn không hề thay đổi, chỉ gật đầu: “Biết rồi, quay về chờ đi.”

Đại nha hoàn lo sợ bất an hỏi: “Quý phi nương nương… sẽ không có chuyện không làm gì cả chứ?”

“Không cần lưỡi nữa à?” Nữ quan lạnh nhạt liếc nàng ta một cái: “Quý phi nương nương đương nhiên là có thể giúp thì sẽ giúp.”

“Vậy là tốt rồi!” Đại nha hoàn rụt cổ một cái nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, sau khi quy củ hành lễ đưa mắt nhìn nữ quan đi xa thì mới quay người trở lại xe ngựa, cao hứng nói với Mạnh lục cô nương: “Cô nương, vừa rồi cung nữ kia nói, sau khi Quý phi nương nương biết có thể giúp thì nhất định sẽ giúp! Có Quý phi nương nương ra tay, Đại Lý Tự nhất định sẽ không giam phu nhân nữa!”

Cơ thể căng cứng của Mạnh lục cô nương cũng thả lỏng hơn một chút, nàng ta lẩm bẩm nói: “Vẫn tốt, vẫn tốt…”

May mà Hồ Quý phi vẫn nhớ đến tỷ muội ruột của bà ta, cũng may nàng ta không cần đập nồi dìm thuyền đi khúm núm với Thịnh Khanh Khanh nữa, cũng may có lẽ Hồ thì sẽ có thể nhanh chóng từ Đại Lý Tự về Mạnh phủ.

Mạnh lục cô nương cảm thấy sự mất ăn mất ngủ mấy ngày trước của mình giống như giả dối, bầu trời thoáng cái đã trong xanh.

Nàng ta xua tay một cái, nói: “Chúng ta về Mạnh phủ đi.”

“Vâng, cô nương.” Đại nha hoàn mừng khấp khởi đáp.

Mạnh lục cô nương và đại nha hoàn chậm rãi đi về lại không biết, nữ quan nhận lời nhắn hoàn toàn không để chuyện đó trong lòng, qua mấy canh giờ mới nhắn lại lời đến Hồ Quý phi.

Hồ Quý phi đang miễn cưỡng dựa trên giường mỹ nhân sau khi nghe nữ quan thuật lại lời nhắn không thiếu một chữ thì nở nụ cười quyến rũ.

Bà ta đặt một tay lên bụng mình, vừa chậm rãi nói: “Thật sự là một đứa trẻ ngốc, giống như tam hoàng tử thì mới dễ lừa gạt.”

Mặc dù trong cung không cho phép tùy tiện ra ngoài nhưng chẳng lẽ tin tức lưu truyền chậm hơn bên ngoài hả?

Vừa vặn ngược lại, tất cả mọi thứ trong cung thậm chí còn nhanh hơn mấy phần.

Nếu như Hồ gia thật sự muốn cứu Hồ thị thì ngày đó Hồ thị bị mang đi là hõ đã có hành động rồi.

Nếu đã không có hành động gì thì chính là có ý vứt bỏ.

“Người muội muội này của ta, từ nhỏ đầu óc đã không nhanh nhẹn lắm, lúc nào cũng nghe không hiểu ý trong lời nói của người khác, khôn vặt thì có chút nhưng không đủ dùng.” Hồ Quý phi mơ màng híp mắt nhớ lại hồi nhỏ: “Cho nên cuối cùng cha mẹ mới quyết định đưa ta vào cung, đưa nó đến Mạnh phủ khuấy đục nước.”

Bà ta nói xong, trên mặt lộ ra vẻ khá là tiếc hận, lại thở dài một hơi.

“Đương nhiên ta có thể giúp thì giúp. Nhưng với tình hình hiện nay, rõ ràng là hoàn toàn không có khả năng giúp đỡ, cũng không cần phải giúp — ta đã nói cho nó biết nhiều chuyện như vậy, sao vừa đối mặt là có thể bị người ta bắt đi chứ?”

Nữ quan rũ mắt xuống đứng cách bà ta không xa, yên lặng không nói tiếp.

Hồ Quý phi im lặng một hồi rồi mới nói: “Lão tứ của Mạnh gia kia cũng không tạo ra nổi sóng gió gì, vì thế trở mặt với Mạnh Hành là quá ngu — sau này không cần quan tâm bọn họ nữa, để cả nhà bọn họ tự sống tự chết là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.