Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 71



Biện Kinh không giống với Giang Lăng, nếu như đến nhà khác thăm hỏi hoặc là mời bạn bè đến nhà thì cũng cần phải hẹn trước, đến đưa thiệp mời trước một ngày như Văn phu nhân đã là khá hiếm thấy rồi.

— Những việc này Thịnh Khanh Khanh đều biết nhưng mãi đến khi xe ngựa dừng ở trước cửa phủ Đại tướng quân, nàng mới giật mình lấy lại tinh thần cảm thấy hành vi này của mình không thỏa đáng lắm.

Nhưng đến cũng đến rồi, cũng không thể đi một chuyến tay không được, lãng phí rất nhiều thời gian.

Thịnh Khanh Khanh nghĩ đến cái cớ này mà xuống xe, tới cửa hỏi một tiếng.

Người gác cổng nhận ra nàng, cười xòa nói Mạnh Hành không có ở trong phủ.

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh có chút thất vọng, nàng cười đáp được rồi quay người đi về phía xe ngựa.

Người gác cổng lại từ phía sau gọi nàng lại: “Chi bằng biểu cô nương vào trong ngồi chờ? Có lẽ Đại tướng quân sẽ về nhanh thôi.”

Thịnh Khanh Khanh quay đầu lại, do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền rồi.”

Cân nhắc đến việc không biết phải chờ thêm bao lâu, Thịnh Khanh Khanh dứt khoát để Thanh Loan và xe ngựa của Mạnh phủ đi về trước.

“Thông báo cho đại cữu mẫu một tiếng, bà ấy lâu không thấy ta về thì sẽ sốt ruột.” Thịnh Khanh Khanh dặn dò.

Thanh Loan lề mề không chịu lên xe: “Cô nương, lúc này chắc chắn trong lòng người cực kỳ lo lắng, em cùng người vừa nói chuyện vừa chờ Đại tướng quân trở về nhé.”

Thịnh Khanh Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, nàng vươn tay ra, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Thanh Loan: “Hiện tại ta không muốn nói chuyện.”

Thanh Loan không có cách nào, đành phải lên xe ngựa rời đi, nghiêng nửa người ra xe hướng về phía sau vẫy tay hồi lâu mới biến mất không thấy đâu nữa.

Người gác cổng gọi quản sự trong phủ đến dẫn Thịnh Khanh Khanh đi vào, ông ấy cung kính nói: “Thịnh cô nương có nơi nào muốn đi không? Trong phủ Đại tướng quân cũng có vài nơi có phong cảnh đẹp có thể thưởng thức.”

Trong đầu của Thịnh Khanh Khanh đều là chuyện của Thẩm Trạm, nào có tâm tình ngắm cảnh gì, nàng chỉ cười cười nói: “Lúc Hành ca ca ở trong phủ thì thường ở lại nơi nào nhiều nhất?”

“Ngoại trừ viện để nghỉ ngơi và thư phòng thì chính là sân tập võ.” Quản gia nói xong thì dừng lại một chút, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó mà nói: “Còn có một chỗ, là nơi gần đây Đại tướng quân thích ở, ta đưa Thịnh cô nương đi xem?”

Thịnh Khanh Khanh gật đầu đáp lời, đi theo sau lưng quản gia yên lặng xuyên qua hơn một nửa phủ Đại tướng quân.

Chờ sau khi đi đến gần một cánh cửa viện mở rộng, quản gia dọc đường không nói gì dừng bước lại trước, ông ấy khom người nói: “Thịnh cô nương, đi qua cánh cửa đó là được rồi, người đi vào đi, ta bảo người trông coi nơi này không nên quấy rầy người.”

Thịnh Khanh Khanh đi vào bên trong, lại do dự nói: “Ta có thể đi vào sao?”

Quản gia cười một tiếng: “Những nơi trong phủ Đại tướng quân, người đều đi được.”

Thịnh Khanh Khanh lại nhìn cửa viện, giờ phút này nàng không có nhiều tâm tình để xoắn xuýt về những lễ nghi này, nàng gật đầu với quản gia rồi chậm rãi đi tới trước cửa viện.

Cảm giác mà phủ của Mạnh Hành và Mạnh phủ mang đến cho người ta hoàn toàn khác nhau — Mạnh phủ thong thả sức sống bừng bừng, mà cảm giác lạnh lẽo cứng rắn đơn giản mà phủ của Mạnh Hành mang lại giống như bản thân hắn, liếc mắt nhìn qua bèn cảm thấy kỳ lạ, không ăn khớp với nhau.

Nhưng đi qua cánh cửa viện này lại là một màu sắc hoàn toàn khác với phủ Đại tướng quân.

Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc đứng lại ở cửa viện, thứ đập vào trong mắt chính là một mảng lớn xanh um tươi tốt, cùng với các loại hoa cỏ lốm đốm tô điểm trong đó.

Nếu không phải biết lúc này mình đang ở trong phủ của Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh còn tưởng là mình đã trở về Mạnh phủ.

Sau khi dừng chân chốc lát ở khắp nơi, Thịnh Khanh Khanh mới chậm rãi đi vào trong vườn, lại ngồi xuống ở chỗ rẽ thứ nhất, nhìn một gốc hoa dại không có chút đặc sắc nào trên mặt đất hồi lâu.

Nàng cảm thấy mình đã ngồi xổm rất lâu, nhìn rất lâu, mãi đến khi đứng lên thì chân đã có chút tê, nhưng trong đầu vẫn chứa những chuyện hỗn loạn lúc bước ra ngoài từ Văn gia.

Thịnh Khanh Khanh đi vòng quanh chiếc ao trong vườn mà không có mục đích, lại rẽ đến cái đình phía trên hồ ngồi xuống, dựa vào lan can nhìn vào trong hồ.

Sau đó nàng mới phát hiện ra, dưới cái đình này hình như có cây cối khô héo gì đó, giống như là bị nuôi chết rồi vậy.

Thịnh Khanh Khanh khom lưng nhìn một hồi, dở khóc dở cười phát hiện ra đó là một loại hoa sen nào đó.

— Ngày màu thu có thể hoa sen có thể nở được đã khá là khó rồi, huống chi là cuối năm chứ?

Thịnh Khanh Khanh bật cười đưa tay với lấy, không với tới được, nàng tự nhủ nói: “Ai lại trồng hoa sen giữa mùa đông chứ…”

Hoa sen đã suy yếu có sức hấp dẫn khác thường, Thịnh Khanh Khanh ghé vào bên đình ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu, cuối cùng mới cảm thấy nỗi lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Bên cạnh Mạnh Hành vẫn là nơi khiến nàng có thể an tâm nhất, cho dù hắn có mặt hay không thì cũng vậy.

Thịnh Khanh Khanh gối lên cánh tay mình nhắm mắt nhớ lại lần đầu tiên mình và Mạnh Hành gặp mặt: Khi đó, Mạnh Hành còn hận không thể cắn chết nàng rồi nuốt cả da và thịt vào trong bụng, nhưng đã dần dần thay đổi rồi.

Điều kỳ lạ là, ngay từ đầu khi Mạnh Hành hung thần ác sát thì nàng đã không sợ hắn, nơi sâu trong lòng nàng chẳng biết tại sao lại cảm thấy Mạnh Hành sẽ không làm tổn thương đến mình.

— Quả thật Mạnh Hành cũng chưa từng làm vậy.

Nhưng tình cảm sâu đậm đó của Mạnh Hành lại đến từ đâu chứ?

Thịnh Khanh Khanh nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ dần bị sự mệt mỏi quét sạch, mí mắt vốn chỉ nhắm lại để nghỉ ngơi của nàng cũng càng ngày càng sâu, cuối cùng lại nhắm chặt ngủ thiếp đi bên cạnh đình.

*

Khi Mạnh Hành vừa hồi phủ vẫn mang vẻ mặt hung dữ, giao ngựa cho hạ nhân xong thì nhanh chóng đi vào sân.

Quản gia chạy đuổi kịp hắn, đang mở miệng muốn nói chuyện là bị ném qua một ánh mắt lạnh như băng, ông không khỏi nghẹn họng.

“Tần Chinh và Tôn Tấn sẽ đến ngay, bảo bọn họ đến thư phòng chờ.” Mạnh Hành ra lệnh: “Ta đến sân tập võ trước.”

Quản gia hít thở sâu: “Thịnh cô nương tới rồi!”

Mạnh Hành bỗng nhiên dừng bước: “Khi nào? Ở cửa không có xe ngựa, muội ấy về rồi à?”

Quản gia thở hổn hển dừng lại: “Trông tâm tình Thịnh cô nương không tốt, ta đã mời nàng ấy đi đến vườn hoa ngài mới xây ngồi rồi.”

“Trời lạnh như thế,” Mạnh Hành giận tái mặt trách mắng: “Muội ấy sẽ lạnh mất.”

Quản gia: “...” Đó là phòng ấm, chờ nuôi tốt rồi thì bốn mùa như mùa xuân, trăm hoa nở rộ; dù bây giờ vẫn chưa đầy đủ thì cũng ấm áp hơn bên ngoài nhiều, lấy cái gì để lạnh?

Nhưng ông ấy hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện, bước chân đi về phía sân tập võ của Mạnh Hành cũng đã sớm quay đầu đi về phía vườn hoa rồi.

Khi sắp đến cửa vườn hoa, Mạnh Hành dừng lại, cau mày nói: “Khi muội ấy đến đã nói gì?”

“Cũng không nói gì cả, chỉ hỏi ngài có ở đây hay không.” Quản gia lập tức nói: “Nhưng ta từng gặp Thịnh cô nương, biết nàng ấy là người thích nói thích cười, hôm nay lại không lên tiếng, ngay cả thị nữ cũng bị đuổi về Mạnh phủ, lại một mình ở lại chờ ngài, ta nghĩ có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó.”

Mạnh Hành đứng ở cửa viện suy nghĩ lướt qua từng chuyện có thể khiến Thịnh Khanh Khanh phiền não một lần.

Tứ phòng của Mạnh phủ đã bị hắn trấn áp đến mức một quả rắm cũng không dám thả, tin tức của Hồ thị thì càng bị khóa trong Đại Lý Tự.

Hồ Quý phi không làm ra được trò gì, Hồ gia cũng tạm thời cụp đuôi lại làm người, sẽ không có chủ ý với Thịnh Khanh Khanh;

Bản thân Ngụy gia khó giữ, tường Đông tường Tây đều có lỗ hổng, Ngụy Lương và Ngụy phu nhân đều bận đến mức không có cách nào dành thời gian cho việc khác, chuyện đính hôn thì càng bị tạm thời trì hoãn.

Mạnh Hành nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại tên của cửu hoàng tôn.

Sau khi làm rõ những chuyện này, Mạnh Hành mới xua tay với quản gia, bản thân thì thả nhẹ tiếng bước chân đi vào trong sân.

Gần như là liếc mắt một cái là Mạnh Hành đã nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh nằm trong đình giữa hoa tươi lá xanh đầy trời — nàng nghiêng qua gối lên cánh tay của mình, nhắm hai mắt ngủ rất say sưa.

Mạnh Hành đi vòng qua từ bên cạnh, bước chân cực chậm đi vào trong đình rồi ngồi xổm trước mặt Thịnh Khanh Khanh.

Mạnh Hành nhìn dáng vẻ Thịnh Khanh Khanh trưởng thành từ sáu tuổi đến bây giờ, một ngày nhìn đến phát ghét cũng không có.

Thính lực của hắn tốt đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở nhàn nhạt không sâu của Thịnh Khanh Khanh, mỗi một lần thở hơi nóng tựa như đều phải mập mờ bò vào từ tai hắn, mà lông mi chậm rãi rung động theo hơi thở gần như không thể thấy kia gần như đã cào vào lòng hắn.

Mạnh Hành cứ ngồi xổm như vậy nhìn một lúc, nhịn không được mà nghiêng người về phía trước, vừa chạm đầu gối xuống đất để chèo chống thân thể vừa đưa tay chạm vào mu bàn tay của Thịnh Khanh Khanh.

Trong vườn quả thật không lạnh, Thịnh Khanh Khanh lại ăn mặc dày, Mạnh Hành thăm dò nhiệt độ cơ thể cũng không thấy lạnh khiến hắn thở phào một cái, kìm lòng không đặng lại phải tiến thêm một thước nắm chặt tay nàng.

Bàn tay của Thịnh Khanh Khanh không non mịn bằng các quý nữ phu nhân nhà quan ở Biện Kinh nhưng khung xương nhỏ dài, ngón tay trông thon thả hơn người khác mấy phần, lại mảnh mai rõ ràng, khớp xương mềm mại, là một đôi tay càng làm người khác chú ý.

— Nhưng Mạnh Hành đã tòng quân nhiều năm vẫn có thể dễ dàng bao bọc tay của nàng trong lòng bàn tay.

Mạnh Hành nhẹ nhàng xoa ngón tay của Thịnh Khanh Khanh, lại nhéo nhéo đầu ngón tay của nàng.

Chỉ là nghĩ đến Thịnh Khanh Khanh tâm tình không tốt bèn trực tiếp tới phủ hắn tìm người, Mạnh Hành đã nhịn không được mà trái tim mềm nhũn đến mức rối tinh rối mù.

Một tiểu cô nương hao tổn tâm cơ ngụy trang cho bản thân mình đến mức cứng rắn vô đối, cuối cùng khi cam lòng mệt mỏi tìm bả vai ai đó dựa vào — bả vai này còn là của Mạnh Hành hắn.

Cho dù Thịnh Khanh Khanh không ý thức được mình đang làm gì thì Mạnh đại tướng quân cũng lập tức cảm thấy sự cố gắng trong mấy tháng nay của mình không uổng phí.

Thế là hắn đắc ý vênh váo trong chốc lát, lại thả lỏng tay, nín thở sờ lông mi của tiểu cô nương.

Trước tiên là dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm xuôi theo, lại cùng móng tay đo chiều dài, cuối cùng dùng đầu ngón tay đâm vào đầu lông mi.

Bị quấy nhiễu như thế, người có ngủ ngon thế nào cũng sẽ bị đánh thức.

Nhưng Thịnh Khanh Khanh thì lại không, nửa bên mặt bị cánh tay đè nhô ra một khối, có vẻ ngoan ngoãn hơn bình thường một chút.

Mạnh Hành chơi một hồi thì nhanh chóng ý thức được điểm không ổn của mình, hắn khẽ ho một tiếng thẳng người dậy.

Rõ ràng đang ở trong phủ của chính hắn, cũng đã cho hạ nhân lui xuống nhưng Mạnh Hành vẫn theo bản năng nhìn quanh trái phải.

— Đúng là không có ai.

Mạnh Hành yên lòng, hắn cúi đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh, khoa tay múa chân suy nghĩ xem có nên ôm nàng vào phòng nghỉ ngơi hay không, lại không biết ra tay như thế nào, đổi mấy tư thế tay cũng cảm thấy không thỏa đáng, hắn nhíu mày đứng ở một bên trầm tư.

Đánh thức nàng thì Mạnh Hành lại không nỡ.

Sau khi do dự một lúc, Mạnh Hành dứt khoát cởi áo ngoài đắp lên người Thịnh Khanh Khanh, dự định ngồi bên cạnh đợi nàng tỉnh lại.

Nhưng áo ngoài dính phải bông tuyết hòa tan vừa được đắp lên vai Thịnh Khanh Khanh thì nàng lại có động tĩnh lẩm bẩm một tiếng.

Đầu tiên là đôi mắt dưới lớp mí mắt thật mỏng nhấp nhô hai cái, sau đó là lông mày thon dài chau lại với nhau, cuối cùng là tầm mắt được vén lên, để lộ ra đôi mắt hạnh trong sáng rõ ràng, bên trong đó tựa như còn ủ hơi nước.

Một giấc ngủ gật này rõ ràng là rất dễ chịu, Thịnh Khanh Khanh vừa mở mắt thì thường có chút chưa lấy lại tinh thần, nàng mê mang nhìn chằm chằm vào Mạnh Hành một chút mới lộ ra nụ cười trước kia đối với hắn.

Mạnh Hành có thể điều chỉnh lại nét mặt của mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn bình tĩnh nói: “Ngủ trong đình không sợ bị rơi xuống à?”

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, sau đó lại chớp một cái. Nàng ôm áo ngoài của Mạnh Hành nghiêng đầu cười với hắn, yếu ớt gọi hắn: “Hành ca ca huynh về rồi.”

Mạnh Hành: “...” Hắn ném lời dạy dỗ không có tác dụng ra sau đầu hủy bỏ, đưa tay về phía Thịnh Khanh Khanh: “Đứng dậy đi thôi, nên ăn cơm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.