Sáng sớm hai ngày sau khi Ngụy Trọng Nguyên đi, Thịnh Khanh Khanh vừa mới rửa mặt xong, đang tính toán chuyện Mạnh Hành cách Biện Kinh rất xa thì Thanh Loan đã chạy vào nói: "Cô nương, em mới nhặt được thứ đồ này trong sân."
Thịnh Khanh Khanh dùng vải bó mềm lau khô cánh tay mới nhận lấy đồ trong tay Thanh Loan, lật qua lật lại nhìn một chút.
Nó chỉ là một mảnh giấy được cuộn lại thành kiểu vừa mỏng vừa dài và buộc vào một khối ngọc bài.
Mặc dù chỉ khoét lỗ như thế, cũng có thể thấy được trên ngọc vài khắc chính là chữ Thẩm.
Thịnh Khanh Khanh dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên ngọc bài, mở tờ giấy đang được cuộn lại ra xem nội dung bên trong đó.
"Vẫn chưa qua giờ Mẹo nhỉ?" Nàng nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi.
"Vẫn chưa." Thanh Loan giòn giã nói: "Cô nương cảm thấy đây là Thẩm Trạm sao?"
Thịnh Khanh Khanh vò vò tờ giấy, vẻ mặt không chắc lắm: "Nhìn thì có vẻ như thế, nhưng ta vẫn cảm thấy nếu thật sự ông ấy muốn gặp ta, thì sẽ không phải phong cách này."
Thanh Loan nhận lấy ngọc bài lật qua lật lại, nói: "Chắc là hẹn cô nương gặp nhau giờ mẹo nhỉ?"
"Ừ, còn nói địa điểm, yêu cầu ta một mình đến." Thịnh Khanh Khanh đặt tờ giấy lên bàn, không lập tức xé ngay, mà nhíu mày nói: "Rất cẩn thận, không giống dáng vẻ hào phóng của ông ta lúc nhờ Hạng Nguy Lâu đến truyền lời cho ta, theo thân phận của ông ta, có chút không phóng khoáng."
"Cô nương có đi không?"
"... Đi." Thịnh Khanh Khanh lấy tờ giấy từ trong tay Thanh Loan: "Ngươi đưa Tôn Tấn đi, để hắn ta phái người đi theo, ta đi nhìn xem là ai."
Thanh Loan nhận tờ giấy, không tình nguyện lắm: "Em đi cùng cô nương, em chỉ là nha hoàn, đối phương chắc chắn sẽ không để ý nhiều đến em đâu! Nhỡ đâu có cái gì xấu thì còn có thể bảo vệ cho cô nương!"
Thịnh Khanh Khanh há miệng muốn từ chối, nhưng lại nghĩ ra một ý: "Cũng được, vậy em đi trước, nói hắn ta không thể tùy tiện động tay, chờ thăm dò mục đích của đối phương thì ra."
Nếu đối phương thật sự là Thẩm Trạm, vừa khéo mang theo một nha hoàn sang đó có thể thử yêu cầu "Ngươi một mình một người đến" sẽ thay đổi thái độ như thế nào.
Nếu không phải Thẩm Trạm, thì càng không cần nhân thủ nữa.
Thanh Loan vui vẻ đáp ứng rồi cất cao giọng chạy ra cửa, đi rất nhanh, chừng nửa khắc đã thấy trở lại, tự hào nói: "Cô nương, ta đi dọc theo đường đi không thấy bất kỳ ai cả!"
"Được, nếu chuyện này thuận lợi, không mất bao lâu thời gian thì đã quay lại rồi, sẽ không khiến đại cữu mẫu chú ý." Thịnh Khanh Khanh nói: "Chúng ta lén đi."
Thanh Thanh nhanh chóng cầm áo khoác theo sau, nhón chân thay Thịnh Khanh Khanh khoác lên lưng: "Cô nương, ăn một chút rồi đi?"
Thịnh Khanh Khanh dở khóc dở cười, nghe Thanh Loan cầm hai khối điểm tâm vội vàng đưa vào miệng rồi mới đi.
Trên tờ giấy viết rất rõ ràng, Thịnh Khanh Khanh cần đi bộ ra khỏi Mạnh phủ đến chỗ đã được chỉ định, lên một chiếc xe ngựa dừng ở chỗ đấy rồi rời đi, bên cạnh không mang theo những người khác, nếu không Mạnh phủ và Văn phu nhân sẽ gặp tai ương.
Đối phương biết Văn phu nhân có quan hệ với việc này, lại dùng tên "Thẩm", nên không phải vô cớ mà nói là Thẩm Trạm.
Chỉ là khi Thịnh Khanh Khanh từ từ ra khỏi cửa Mạnh phủ, trong lòng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cứ như thể một người ngang ngược, có dã tâm lại đột nhiên trở nên tính toán chi ly từng chút một, trong nhà xảy ra biến cố, nên dù sao cũng khiến người ta cảm thấy rất rất không được tự nhiên.
Khi đi đến một góc đường, người ở trước mặt càng ngày càng thưa thớt, ngay cả dân chúng đi ngang qua cũng không thấy nhiều, đương nhiên đối phương cũng cố ý lựa chọn một chỗ xó xỉnh không một bóng người nói Thịnh Khanh Khanh lên xe.
Thịnh Khanh Khanh hơi hơi dừng chân lại, nhìn thoáng qua phía sau.
Mặc dù mắt không thấy gì khác thường, nhưng Thịnh Khanh Khanh tin tưởng nhất định Tôn Tấn đã dẫn theo người theo dõi cẩn thận, và ở cách đây không xa.
Dù sao Tôn Tấn cũng là trợ thủ đắc lực của Mạnh Hành, thuộc hạ tâm phúc, nên đối với năng lực của thuộc hạ Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh vô cùng an tâm.
Vì vậy nàng mới quay đầu nhìn thoáng qua như thế, rồi quay đầu lại tiến đến nơi vắng vẻ, không bao lâu đã có thể tìm thấy một chiếc xe ngựa ở góc khuất.
Trước xe ngựa là một xa phu mạnh mẽ, sau khi nhìn Thịnh Khanh Khanh lên xe, thì hắn ta thấp giọng nói: "Ngươi không được dẫn theo người khác đến."
Từ khi hắn ta phát ra tiếng, trong xe ngựa lại đi ra thêm hai người mạnh mẽ, cả ba đứng thành một vòng tròn bao vây Thịnh Khanh Khanh và Thanh Loan ở giữa.
"Tốt xấu gì ta cũng ở Mạnh phủ, một mình một người ra ngoài cũng rất dễ khiến người khác chú ý, trên đường có thể có tận mười người hỏi ta muốn đến nơi nào, mang theo một nha hoàn bên cạnh thì cũng không ai nói gì." Thịnh Khanh Khanh nói xong nhìn thoáng qua bên trong xe ngựa, hiếu kỳ nói: "Thẩm Trạm ở trong xe ngựa chờ ta sao?"
Mặc dù nói như thế, nhưng Thịnh Khanh Khanh đã sớm biết đáp án chắc chắn không phải rồi.
Nếu Thẩm Trạm thật sự ở trong xe, Tôn Tấn đã sớm dẫn người mở tung xe ngựa ra, bắt người lại rồi.
Chậm chạp không ra tay, thì chính là do còn chưa biết rõ đối phương cuối cùng muốn đến đâu.
Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng không nói gì, càng không trả lời câu hỏi của Thịnh Khanh Khanh, động tác mạnh mẽ kéo Thịnh Khanh Khanh và Thanh Loan cùng lên xe ngựa.
- -- Quả nhiên trong xe trống rỗng.
Mà Thịnh Khanh Khanh vừa ngồi vào trong xe, xe ngựa đã lắc lư muốn chạy rồi.
Thịnh Khanh Khanh lặng lẽ nghiêng người vén màn xe lên nhìn thoáng qua, nhìn thấy đằng trước hai bên trái phải đều có hai người nam tử cường tráng đang ngồi, người thứ ba không biết đã đi đâu mất.
Thanh Loan nhỏ giọng nói: "Cô nương, cô nương!"
Nàng ấy chỉ chỉ ra phía bên ngoài cửa sổ của mình, đưa ngón tay chỉ chỉ con ngựa.
Thịnh Khanh Khanh bỗng hiểu ra: Một người khác cưỡi ngựa theo sau canh giữ xe ngựa, một người cũng không thiếu.
Vì không cần tách ra để truyền đạt lại tin tức, nên hiển nhiên dựa theo mệnh lệnh đã nhận được trước đấy, địa điểm đã được chỉ định xong xuôi hết rồi.
Thịnh Khanh Khanh mỉm cười nhéo bàn tay của Thanh Loan đang đứng đối diện, nhẹ giọng trấn an nàng ấy: "Không phải sợ đâu."
Thanh Loan gật đầu, mắt sáng rực lên: "Ta không sợ, ta còn muốn bảo vệ cô nương."
Thịnh Khanh Khanh lặng lẽ vén rèm lên quan sát bên ngoài, thấy xe ngựa tránh đi những ngã tư nhiều người đi đường, hướng đến cửa thành mà đi, lập tức đã đến vùng ngoại ô.
Nếu là Thẩm Trạm, thì cũng có lý.
Dù sao Tôn Tấn đã tìm khắp nơi trong Biện Kinh lâu như thế rồi nhưng cũng không thể tìm được bóng dáng ông ta.
Nhưng nếu không phải Thẩm Trạm...
Thịnh Khanh Khanh thu hồi cánh tay lại, dứt khoát nhắm mắt lại im lặng phỏng đoán trong lòng.
Có lẽ để không đễ người khác nghi ngờ, xe ngựa dùng tốc độ chầm chậm tiến về phía trước, trong lòng Thịnh Khanh Khanh tính toán sơ sơ có thể đoán đại khái là xe ngựa đã đi rất xa rồi.
Thanh Loan im lặng ngồi phía đối diện, không làm phiền đến Thịnh Khanh Khanh.
Chủ tớ hai người đều im lặng, nhưng thật ra bên ngoài xe ngựa ba tráng hán lại thay phiên nhau nghi ngờ xốc màn che lên đưa mắt nhìn vào bên trong, nhưng cũng không thể hiểu được vì sao hai người các nàng có thể giữ vẻ bình tĩnh như thế được.
Chờ khi xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, thì Thịnh Khanh Khanh mới mở mắt ra.
Sau khi xe ngựa rời khỏi kinh thành, nó cũng chỉ đi được hơn mười dặm đường, cũng không rẽ nhiều lắm.
Thậm chí nàng còn có thể mơ hồ tính toán được mình đang ở phía Tây Nam của thành Biện Kinh.
Đang lúc Thịnh Khanh Khanh muốn từ trong đầu nhớ lại bản đồ của Biện Kinh, thì màn che đã bị người khác xốc lên, một gã tráng hán lên tiếng ra lệnh nói: "Xuống xe!"
Thanh Loan giành nhảy xuống trước, dưới cái nhìn của tên tráng hán kia giúp đỡ Thịnh Khanh Khanh xuống xe.
Thịnh Khanh Khanh nâng mắt ngước nhìn tòa nhà trước mặt.
- -- Cũng giống như tòa nhà suối nước nóng từng được Thịnh Hoài xây dựng ở vùng ngoại ô, rất nhiều người nhà giàu đều sẽ ở vùng ngoại ô chuẩn bị một biệt viện thanh tịnh.
Nhưng biệt viện tinh xảo và thôn trang ngày thường cũng không hay sử dụng đến, chỉ có một số ít hạ nhân ở trong đó dọn dẹp và quản lý, chờ đợi chủ nhân đến mà số lần đến trong một năm chỉ có thể đoán trên đầu ngón tay.
Thịnh Khanh Khanh không thể đoán được chủ nhân của tòa nhà này là ai.
Không đợi tên tráng hán kia lại ra lệnh lần nữa, Thịnh Khanh Khanh đứng ở cửa chỉ một lúc rồi đưa mắt nhìn thoáng qua chỗ sâu hun hút sau cánh cửa, rồi nhanh chóng đi vào bên trong.
Nếu nàng đã lựa chọn rời Mạnh phủ đến chỗ này, thì cũng không vì lý do gì mà đứng ở trước cửa lại bỗng do dự.
Ba gã tráng hán kia theo sát phía sau Thịnh Khanh Khanh và Thanh Loan, như muốn cắt đứt đường lui của nàng.
Tòa nhà không lớn, ba vào ba ra, Thịnh Khanh Khanh nhanh chóng thấy được người đang ngồi trong sảnh chính.
Mặc một thân quần áo tối màu, ngay cả trang sức cũng vô cùng mộc mạc, Ngụy phu nhân ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng một cái, trên mặt như có như không nở nụ cười: "Thật sự dám đến."
"Phu nhân không phải là đã biết ta muốn gặp Thẩm Trạm nên mới dùng tên của ông ấy dẫn dụ ta ra hay sao?" Thịnh Khanh Khanh dừng bước, mỉm cười đánh giá trái phải một chút, nói: "Phu nhân tính trói ra lại, ép hỏi ra đáp án mà người muốn sao, sau đó lại giết rồi vứt xác ta sao?"
Bị nói đúng toàn bộ kế hoạch, cằm Ngụy phu nhân hơi căng chặt, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét: "Trông ngươi rất bình tĩnh, là vì cảm thấy Mạnh Hành có thể đến đón mình hay sao?"
Thịnh Khanh Khanh lắc đầu, nàng không nhanh không chậm đứng bên cạnh hai bước, ngồi xuống trên cái ghế cách mình gần nhất, mới lại nhìn vào mắt Ngụy phu nhân lần nữa: "Ta nghĩ Ngụy phu nhân sẽ bàn bạc kỹ hơn, trước đó mới dùng khuôn mặt tươi cười để chào đón. Nếu hôm nay đột nhiên thay đổi ý định và gạt sự suy nghĩ của mình sang một bên, giả vờ thay đổi cách ăn mặc đến nơi này, ta đây muốn tính toán kỹ hơn, rồi nhanh chóng giải quyết dứt khoát."
Với suy nghĩ này, đáp án chỉ có một.
"Ngươi biết là tốt rồi." Ngụy phu nhân quả thật không có nhiều thời gian lắm, bà ta biết Ngụy Lương sẽ không đồng ý để mình thực hiện nên phải giải quyết trước khi Ngụy Lương đuổi đến.
Nếu Ngụy Lương đến thì sẽ không thể làm được gì, bà ta quả thật từ trong tay Thịnh Khanh Khanh lấy được manh mối từ món đồ quý kia trong tay Thẩm gia, thì Ngụy Lương sẽ không thể nói gì nữa.
Ngụy phu nhân nghĩ như thế, nói: "Ta đã tốn rất nhiều công sức --- đừng lãng phí thời gian nữa, nói thẳng cho ta biết sao mới có thể lấy được thứ cha mẹ ngươi để lại."
"Ngụy phu nhân, người xem, mặc dù ta có thể nói, nhưng ngươi cũng không làm gì được." Thịnh Khanh Khanh cười, nàng cong khóe miệng nói: "Ngụy phu nhân nên biết mấy thứ kia đều bị ngoại tổ mẫu quản mới đúng."
"Không phải đã sớm giao lại chìa khóa cho ngươi sao?" Ngụy phu nhân cười: "Ít giả vờ ngớ ngẩn để lừa ta đi, ngày đó ngay cả Mạnh tứ cũng nói, ngươi nghĩ ta sẽ không biết gì sao?"
"Phu nhân hãy kiên nhẫn nghe ta nói xong đã." Thịnh Khanh Khanh nói: "Quả thật ngoại tổ mẫu đã đưa chìa khóa cho ta, nhưng cái chìa khóa đó đã được ta giấu ở một nơi an toàn nhất, phu nhân nghĩ nó ở đâu?"
Ngụy phu nhân suy nghĩ một lát, vẻ mặt bỗng trở nên khó coi: "Ngươi đưa chìa khóa cho Mạnh Hành sao?!"
Thịnh Khanh Khanh cười mà không nói.
Ngụy phu nhân vừa tức giận, trực tiếp đứng thẳng người dậy, không thể bình tĩnh lại được.
Lúc đầu bà ta nghĩ cách làm sao để uy hiếp Thịnh Khanh Khanh, ai ngờ những thứ này đều vô dụng; này cũng thôi đi, không ngờ Thịnh Khanh Khanh lại có thể giao cái chìa khóa quan trọng kia đưa cho người kia!
Nếu như lập tức gi3t ch3t Thịnh Khanh Khanh, Ngụy phu nhân dùng ngón chân cũng muốn biết bản thân chắc chắn không thể nào lấy được chiếc chìa khóa kia từ trong tay Mạnh Hành cả.
Nhưng hôm nay Ngụy phu nhân đã xé rách mặt với Thịnh Khanh Khanh rồi, bà ta tuyệt đối không thể để Thịnh Khanh Khanh sống sót quay về Biện Kinh được.
Nhìn thấy vẻ mặt đâm lao phải theo lao của Ngụy phu nhân, Thịnh Khanh Khanh im lặng để tay lên đầu gối, dùng một giọng nói dịu dàng, vô hại nói: "Nhưng khi ta đến Biện Kinh cả người không một xu dính túi, thật ra ngày đó tiền tài với ta mà nói cũng như xem hoa thôi, cũng không quan trọng gì. Bởi thế sau khi ta biết chúng nó có tồn tại, cũng không hề muốn xé bỏ hôn ước với Ngụy gia, phu nhân cũng biết đấy."
"... Ngươi muốn cái gì?" Ngụy phu nhân nhíu chặt mày lại nhìn Thịnh Khanh Khanh.
"Tiền này nọ đối với ta mà nói như củ khoai lang nóng bỏng tay, ta có thể nghĩ cách lấy cho phu nhân --- dù sao, chỉ có ta đến hỏi Hành ca ca về chìa khóa, thì hắn mới không cảnh giác mà giao ra." Thịnh Khanh Khanh ngọt ngào cười: "Làm trao đổi, ta chỉ muốn nhờ phu nhân trả lời cho ta một vấn đề."
Trực giác nói cho Ngụy phu nhân biết Thịnh Khanh Khanh không nói dối, nhưng bà ta vẫn kìm chế sự bực bội hỏi: "Vấn đề gì?"
"Thành Giang Lăng bị đánh đổ nhanh như thế, thủ thành quân lại không hề phản kháng, thì có liên quan gì với Ngụy đại nhân hay không?" Thịnh Khanh Khanh nhẹ giọng hỏi.