Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ

Chương 22: Sắc đẹp trước mặt



Bầu trời đã trong xanh, trong ngày hàn đông ánh nắng lóe vàng óng ánh, xuyên qua thẳng qua cửa sổ, chiếu vào bên trong.

Phó Nghiên bị ánh sáng rực rỡ làm tỉnh ngủ, từ từ mở mắt, mắt bị ánh sáng làm đau, nàng hơi buồn ngủ chớp mắt vài lần, mới thích ứng được với ánh sáng.

Phó Nghiên nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra mình gối đầu lên chân của Bạch Dự, bị hắn ôm trong ngực. Đáy lòng Phó Nghiên có chút ngọt nói không nên lời, nàng nhìn khuôn mặt trơn bóng của Bạch Dự, dung nhan như được mài dũa, nàng không nhịn được duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đường nét trên mặt hắn, còn có nụ cười thỏa mãn trên mặt hắn.

"Ngươi làm gì vậy?" Bạch Dự đột nhiên mở mắt, cứng ngắt nhìn chằm chằm nàng.

Lúc này Phó Nghiên cũng cứng đờ giơ tay giữa không trung, hết sức lúng túng, nàng nghe Bạch Dự hỏi, lại không biết nên đáp sao, nên rất thẹn thùng  cười nói: "Ngươi đã tỉnh?"

Nàng muốn tránh câu hỏi của Bạch Dự, vậy mà Bạch Dự vẫn nhìn chằm chằm nàng: "Ta hỏi ngươi đang làm gì?"

Lúc này Phó Nghiên mới biết không chạy khỏi câu hỏi của Bạch Dự, để tay giữa không trung xuống, cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Mắt thấy Dự vương anh tuấn." Lời nói này giống nhau như đúc với lời hôm đó Phó Nghiên cản giá bị vùi dập giữa chợ.

Bạch Dự buồn cười hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

Sau đó? Không có sau đó nha, nhưng mà Phó Nghiên không dám nói như vậy.

"Sau đó, liền động thủ rồi."

"Sau đó nữa thì sao?" Hắn vẫn chưa hỏi xong.

Phó Nghiên nhìn hắn, cười ha hả hai tiếng: "Không có sau đó nha, sau đó ngươi đã hỏi ta đó."

Phó Nghiên giả bộ vô tội: "Nhưng thật ra là lỗi của ngươi."

Bạch Dự cũng giả bộ vô tội như nàng: "Ngươi còn dám d[d[lqd đổ lỗi lên người Bổn vương?"

Phó Nghiên cười khúc khích nhìn hắn, sau đó nói nhỏ bên tai hắn: "Là ngươi bày sắc đẹp ra trước mặt ta."

Bạch Dự đột nhiên đẩy nàng lên trên giường, đè nàng dưới thân: "Là ngươi không chống cự nổi hấp dẫn." Sau đó hôn nhẹ lên môi nàng, liền đứng lên nói: "Mạc Lộ đã tỉnh rồi, ta phải vào triều."

Phó Nghiên cũng đứng dậy mang giày, giúp hắn sửa lại tóc mai: "Ta cũng phải đi xem Lộ Lộ thế nào, thừa dịp cữu cữu vào triều nhanh chóng trở về nhà."

"Ừ, trở về có chuyện gì thì sai người tới tìm ta."Bạch Dự siết chặt mặt của nàng.

Hai vị Vương Gia cùng rời phủ vào triều, Phó Nghiên vào phòng thì thấy Lộ Lộ đang uống thuốc.

"Khá hơn một chút chưa?" Phó Nghiên sờ trán nàng, lạnh như băng.

"Khá hơn một chút rồi, nhưng mà toàn thân cực kỳ yếu đuối." Lộ Lộ yếu ớt nói.

Phó Nghiên thở dài: "May là mới chỉ trúng gió rét, may nhờ có vương thượng phát hiện tỷ sớm, may nhờ tỷ hết sốt, nếu như trễ chút nữa......" Nếu như tay chân đều bị đông hư, không hết sốt thì đầu sẽ hỏng mất.

Lộ Lộ uống hoàn dược xong, rồi đưa chén cho hầu gái, mặt vô tội nói: "Tỷ không muốn vậy đâu, chỉ muốn đi cho khây khỏa, ai biết đi tới đi lui đã bất động, đại não mất ý thức nha."

"Chạy xe cũng không nhanh như tỷ nha, còn làm mình bị thương!" Phó Nghiên bất đắc dĩ trách cứ.

"Tỷ không làm tổn thương mình, chỉ là do vùi trong tuyết lâu nên không thoải mái thôi." Mạc Lộ hơi nhíu lông mày.

Phó Nghiên không muốn nói nữa, nàng biết trong lòng Lộ Lộ đều hiểu, tóm lại, Lộ Lộ ở phương diện rõ ràng hơn nàng.

"Có thể xuống giường không? Chúng ta phải trở về Tướng phủ trước khi cữu cữu hạ triều, cả đêm không về sợ rằng cữu cữu đã bắt đầu lo lắng." Phó Nghiên bắt mạch cho Mạc Lộ, thấy không có gì đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng là tốt thôi, may nhờ Lộ Lộ đã từng tập võ, cả đêm đông lạnh cũng không có gì đáng ngại.

"Vậy về trước đi, ngày khác lại đến đa tạ vương thượng." Lộ Lộ chuẩn bị vén lên chăn nệm lên đứng dậy.

Mới vừa trở về Tướng phủ, liền nghe thấy Vũ Mạch la ầm lên: "Biểu tiểu thư, cuối cùng hai người đã trở về. Hôm qua lão gia một mực hỏi hai người đi nơi nào, sao không trở lại. Buổi tối thấy hai người không về ngủ, còn phái người ra ngoài tìm một đêm."

Nghe Vũ Mạch nói, Phó Nghiên biết rõ đại sự không ổn, cữu cữu trở về nhất định các nàng sẽ bị mắng.

Kết quả là, Phó Nghiên xách theo lá gan của mình chờ Mạc Tương trở về phủ mở cuộc tra hỏi.

"Giữa mùa đông các ngươi không có việc gì lại đi du hồ, thưởng tuyết gì, không có việc gì đi ra ngoài xuất đầu lộ diện làm gì! Các ngươi là tiểu thư Tướng phủ, có biết dè dặt của khuê tú không?" Mạc Tương không có kinh đường mộc, chỉ có vỗ bàn.

"..." 

"......" Tiểu thư Tướng phủ sao? Các nàng là tiểu thư khuê tú sao? Nhưng đó là chuyện xa xôi trước kia rồi, ai bảo Thừa Tướng đại nhân lựa chọn buông tha.

"Bây giờ tốt rồi, ngươi rớt xuống hồ, người cũng bị bệnh, ngược lại có thể yên lặng ở nhà rồi. Từ nay về sau, không có lệnh của ta, không được tùy ý bước ra cửa nửa bước, ai vi phạm thì quỳ ở từ đường."

Không cho phép ra cửa?

Đây là □□ trắng trợn ngăn cấm sao, ra cửa còn phải báo cáo, Thừa Tướng đại nhân ngài không ở trong phủ thường xuyên đó.

"Tại sao có thể như vậy." Phó Nghiên uất ức trong lòng.

"Mỗi lần ra ngoài đều gây ra một đống rắc rối, là ai đào hôn mang tai tiếng đây? Là ai bị gãy chân? Là ai rơi xuống hồ hả?" Thừa Tướng đại nhân tra hỏi.

"......" Không dám nói lời nào.

"......" Yên lặng như tờ.

"Sai hầu gái đến Bách Nhân Đường hốt thuốc." Thừa Tướng đại nhân ném xuống một câu liền bãi đường.

Uy vũ ~

"Biểu tiểu thư, nô tỳ phải đến chỗ Huệ Nhật sư phụ hốt thuốc mỗi ngày sao?" Vũ Mạch cẩn thận hỏi thăm.

Phó Nghiên uất ức một bụng, lười nói chuyện, qua một hồi lâu mới quát lên: "Đi, đi, đi. Tốt nhất đi rồi mang về cho ta một bình Hạc Đỉnh Hồng, dù sao độc chết cũng tốt hơn tức chết!"

Vũ Mạch nghe Phó Nghiên nói lẫy buồn cười lại không dám cười, cuối cùng lúng túng mở miệng: "Biểu tiểu thư, người đừng như vậy, dù sao bây giờ người không được ra ngoài, hơn nữa, chuyện ra ngoài có thể làm khó người sao?"

Phó Nghiên nghe Vũ Mạch nói vậy, trong lòng liền tính toán làm sao cải trang ra ngoài.

Nhưng mà, sóng gió chưa lặn, hay là nàng ở nhà đợi trước, chờ Thừa Tướng đại nhân quên mệnh lệnh này sau đó lại hành động cũng không muộn.

Ngồi ở trong phòng nhàm chán, Lộ Lộ vẫn còn ngủ. Tuy nói Lộ Lộ hơi suy yếu, nhưng không cần ngủ nhiều như vậy, Phó Nghiên bắt đầu hoài nghi nàng ấy có bệnh rồi.

Ngồi ở trước giường, bắt mạch, mạch tượng rất bình thường nha.

"Biểu tiểu thư, hôm nay là tết mồng tám tháng chạp, uống chút cháo mồng tám tháng chạp thôi." Vũ Mạch bưng tới đặt ở trước bàn.

Phó Nghiên rất là kinh ngạc: "Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp rồi sao?"

"Đúng nha." Vũ Mạch cười đáp nói.

"Ta đã ở trong phủ tám ngày rồi." Phó Nghiên thổn thức, bình thường không ra ngoài đã cảm thấy không được tự nhiên, hôm nay nàng lại có thể đợi lâu như vậy.

Nghiên Nghiên đột nhiên nhớ đến hôm đó ở Lăng vương phủ, Bạch Dự có nói qua, nếu trở lại gặp phải chuyện gì, có thể đi tìm hắn, gần đây nàng bận buồn bực, làm đầu óc choáng váng, khiến nàng không khỏi cảm thán: Phó Nghiên ơi, Phó Nghiên, ngươi thật già rồi.

Sau đó, tiểu thư Phó Nghiên liền bắt đầu suy nghĩ làm thế nào xuất phủ, đi tìm Bạch Dự kể khổ.

"Tỷ ngửi được mùi thơm ngào ngạt của cháo nha." Lộ Lộ ngồi dậy.

Phó Nghiên nhìn nàng cười nói: "Tỷ đừng ngủ suốt ngày nữa, không khéo sẽ bệnh nặng đó, tỷ nên ra ngoài đi dạo hoạt động gân cốt đi, hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp rồi, gần tới năm mới rồi đó."

Phó Nghiên nói một hơi, Mạc Lộ lại làm như không nghe thấy, chỉ nói muốn ăn cháo mồng tám tháng chạp.

"Tiểu thư, Lâm Nhi cô nương tới." Ngoài cửa hầu gái thông báo.

Phó Nghiên cùng Mạc Lộ thấy Lâm Nhi đến rất là vui mừng, liền kéo nàng ngồi xuống: "Nha đầu này, thật không có lương tâm, thành thân lâu như vậy mới trở về gặp chúng ta, đúng là có nhà chồng quên nhà mẹ." Mạc Lộ cười mắng.

"Trong nhà có chút bận rộn, nên không có thời giờ rảnh. Ta nghe người của nói Tướng phủ nói tiểu thư bị bệnh, lúc này mới thừa dịp tết mồng tám tháng chạp tới đây thăm." Lâm Nhi nhìn Lộ Lộ: "Thân thể của tiểu thư sao vậy? Khá hơn chút nào không?"

"Tốt lắm, không có gì chuyện, chỉ bị trúng gió rét thôi." Mạc Lộ húp cháo cười yếu ớt.

Vũ Mạch ở một bên xới chén cháo cho Lâm Nhi.

Phó Nghiên cũng cười: "Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, uống chén cháo thôi."

"Vội vàng tới đây, nên trong nhà chưa nấu cháo nữa, xem ra năm nay ta sẽ ăn cháo ở Tướng phủ rồi." Lâm Nhi đáp lời.

"Đúng rồi, trượng phu ngươi có tốt với ngươi không?" Lộ Lộ để xuống chén cháo.

Thấy Lộ Lộ hỏi như vậy, Lâm Nhi cười càng tươi hơn: "Tốt lắm, đặc biệt là sau khi ta mang thai, chuyện gì hắn cũng không cho ta làm."

"Ngươi mang thai?" Hai người Phó Nghiên Mạc Lộ trăm miệng một lời kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, đại phu nói được hai tháng rồi." Lâm Nhi thỉnh thoảng sờ bụng còn là bằng phẳng của mình.

Phó Nghiên thấy vậy, vội d[d[lqd vàng bắt mạch cho Lâm Nhi, sau đó còn cho Lâm Nhi một đống lớn thuốc dưỡng thai.

"Lộ Lộ, tỷ xuất phủ không?" Phó Nghiên cười âm hiểm.

Lộ Lộ ngạc nhiên nhìn Phó Nghiên: "Muội lại muốn đi ra ngoài?"

"Sao muội lại không ra, lông trên người muội đã mọc dài rồi nha. Tỷ ngủ suốt ngày, còn có thể làm gì, có những chuyện không thể trốn tránh." Phó Nghiên nghĩ thầm, nàng cũng không giữ chữ tín, nếu không đi ra ngoài sợ là Bạch Dự sẽ cho rằng nàng đã chết trong Tướng phủ rồi.

"Cái gì không thể trốn tránh, nếu hắn thành thân chỉ cần đưa thiếp mời cho ta, ta sẽ đi dự thôi, muội cảm thấy tỷ còn có cái gì có thể trốn sao? Chỉ là tỷ rất mệt mỏi." Mạc Lộ thờ ơ giải thích.

Phó Nghiên cảm thấy tỷ ấy nói cũng đúng, liền kê đơn thuốc điều dưỡng cho Mạc Lộ.

Lâm Nhi nghe các nàng nói chuyện mà mơ mơ màng màng, nàng muốn hỏi có phải Vương Nham đã có chuyện gì nữa sao, nhưng nàng không dám hỏi trước mặt Mạc Lộ.

Phó Nghiên mặc thân nam trang đi theo Lâm Nhi ra cửa sau cửa Tướng phủ, mượn cớ giúp Lâm Nhi bốc thuốc, Lâm Nhi làm nha hoàn ở Tướng phủ đã mười năm, lại là người của Lộ Lộ, ở Tướng phủ cũng có chút địa vị, gã sai vặt giữ cửa thấy Lâm Nhi cô nương, cũng không dám hỏi nhiều, nên ra ngoài rất dễ.

Trước khi đi, Lộ Lộ như chém đinh sắt dặn dò nàng nhớ mang bánh nướng về.

"Biểu tiểu thư, tiểu thư người và Vương Nham công tử......"Lâm Nhi không dám nói thẳng.

Phó Nghiên gật đầu: "Đúng vậy, như ngươi nghĩ."

"Không phải Vương Nham công tử rất tốt với tiểu thư sao?" Lâm Nhi có chút không hiểu.

Ngược lại Phó Nghiên cười hỏi: "Ngươi cảm thấy tiểu thư Tướng phủ cam nguyện làm thiếp cho người khác sao?"

"Hắn muốn cưới người khác?" Lâm Nhi kinh ngạc.

Phó Nghiên cười nhạt: "Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ là muốn Mạc tiểu thư làm thiếp cho hắn là chuyện không bình thường."

"Nam nhân, không có cái gì tốt cả." Sau đó Lâm Nhi lại nhìn Phó Nghiên, "Ta cảm thấy Dự vương cũng không tệ, trong phủ có nhiều thiếp như vậy cũng không động tới."

Phó Nghiên gật đầu cười một tiếng: "Ta cũng cảm giác không tệ, có điều ánh mắt hắn hơi kém một chút, đã coi trọng ta."

Tiểu kịch trường (tiết mục nhỏ) của tác giả Quân Trúc Tử:

Phó Nghiên đến thư phòng nơi Bạch Dự đang viết tấu chương.

Phó Nghiên: Chàng thấy Bạch Hoa Hoa thế nào?

Bạch Dự: Bạc sao? Bổn vương không thiếu.

Phó Nghiên:......

Qua một hồi lâu.

Phó Nghiên: Chàng cảm thấy Bạch Sâm Sâm thế nào?

Bạch Dự: Hàm răng sao? Chưa ra hình dáng gì.

Phó Nghiên khóc không ra nước mắt bĩu môi: Chàng có thể vui vẻ đặt tên cho cục thịt trong bụng ta không!

Bạch Dự ngẩng đầu hỏi Phó Nghiên: Nàng mang thai sao?

Phó Nghiên: Ta chưa ăn nên đau bụng..... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.