Mai Tâm vô cùng biết ý lui đi, Thẩm Hi Tri đóng cửa phòng lại, cúi người nhìn Tiểu Hoa, hỏi: “Hôm qua khóc à?”
“Không.” Tiểu Hoa đẩy anh ra, “Anh nói chuyện tháo dỡ nhà đi.”
Thẩm Hi Tri ừ một tiếng, dựa vào bàn: “Công ty ba anh nhận thầu dự án này.”
Tiểu Hoa không nói gì, mấy năm nay nghe nói sự nghiệp của bác Trầm lên như diều gặp gió, ở nhà Trần Ái Lệ lúc nào cũng than vãn hối hận vì năm đó khuyên Hứa Kiến Quốc ôm bát sắt để lỡ mất cơ hội phát tài.
Cô đá vào chân Thẩm Hi Tri một cái: “Anh là thái tử rồi, còn nói cái gì mà chờ tiền đền bù cưới vợ chứ!”
Thẩm Hi Tri cười: “Đúng mà, căn hộ kia đứng tên anh, em không biết à?”
Đang nói thì Hứa Đống gọi điện đến, Tiểu Hoa liếc Thẩm Hi Tri, không biết hai người này lại thông đồng giở trò mèo gì. Nhưng lúc này cô đoán sai rồi. Hứa Đống bên kia khóc lóc: “Chị, chị đến quán bar của lão Hổ… mang theo thẻ tín dụng…”
Tiểu Hoa: “Được rồi, chờ lát chị qua.”
Cúp máy, Thẩm Hi Tri hỏi: “Hứa Đống có việc gì à?”
Tiểu Hoa: “Không cần anh lo.”
Thẩm Hi Tri nhìn cô đi, cúi đầu gọi điện cho Hứa Đống, Hứa Đống lại tiếp tục khóc lóc: “Anh hai, cứu em với, huhu.”
Thẩm Hi Tri cầm điện thoại chạy ra ngoài, nhưng không thấy Tiểu Hoa đâu nữa. Anh theo địa chỉ đi qua, ban ngày quán bar không mở, Hứa Đống bị trói trên ghế, xung quanh hỗn độn.
Hứa Đống hô lên ‘anh hai’, Thẩm Hi Tri không cứu cậu, chỉ đứng hỏi: “Chị em đâu?”
Hứa Đống nhìn vào phòng bên trong: “Ở trong đó.”
Thẩm Hi Tri đạp cửa đi vào, thấy hai người đàn ông đứng vây quanh Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cầm thẻ trong tay, nói: “Bao nhiêu tiền, tôi quét thẻ.”
Thẩm Hi Tri kéo cô ra sau mình, sau bao năm, Tiểu Hoa lại một lần nữa được anh kéo ra sau mình.
Mấy năm nay trải qua biết bao gian khổ, cô đều là người đứng ra gánh vác, cô không thích ngôi nhà kia, nhưng vẫn hết lòng bảo vệ, để nội ở trên trời có thể an tâm.
Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn, bả vai Thẩm Hi Tri rất rộng, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, cô chợt nhớ đến năm xưa ngồi trong phòng anh nghe dì Lương Nhu nói: “Từ nhỏ đến lớn chị toàn thấy Hi Tri chăm sóc nó.”
Đúng vậy, lúc nào cũng vậy.
Tiểu Hoa kéo áo anh, Thẩm Hi Tri liền nắm tay cô, nói: “Đừng sợ, cứ để anh lo.”
Cô muốn nói: Em không sợ chút nào, nên em mới dám đi một mình.
Nhưng mũi đau xót, cô biết nếu nói ra những lời này Thẩm thiếu gia sẽ đen mặt cho mà xem.
Thẩm Hi Tri đưa cô ra khỏi phòng, nói: “Em dẫn Hứa Đống đi trước đi.”
Hứa Đống mặc dù bị trói nhưng không có gì phải lo, cậu chỉ đánh nhau vì gái rồi làm vỡ đồ trong quán, đền tiền là được, cậu không muốn đền tiền nên tính giở trò mèo, người ta không báo cảnh sát mà chỉ trói cậu vào ghế, cậu đói, đành phải gọi điện cho chị. Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, giờ lại có anh Hi Tri tới, Hứa Đống chẳng có gì phải lo lắng.
Cậu lắc ghế nói: “Chị, mau cởi trói cho em.”
Tiểu Hoa nghiêm mặt cởi trói cho Hứa Đống, đứng bên ngoài quán bar giơ tay lên. Hứa Đống ngơ ngác: “Chị, không phải chị định đánh em chứ?”
Tiểu Hoa chầm chậm thả tay xuống, nói: “Hứa Đống, khi nào em có thể hiểu chuyện đây?”
Hứa Đống gãi đầu: “Sau này em không thế nữa.”
Đây không biết là hứa hẹn lần thứ bao nhiêu của cậu rồi. Tiểu Hoa không muốn nói gì nữa, đứa em trai này từ nhỏ được cô nuôi lớn, cô không ra tay đánh nó được, trong lòng cũng lo lắng, không biết làm sao để nó trưởng thành chín chắn được đây.
“Em đi trước đi.” Tiểu Hoa cầm điện thoại, nếu 5 phút sau Thẩm Hi Tri còn chưa ra thì sẽ báo cảnh sát.
Hứa Đống lắc đầu: “Em không đi, em ở đây chờ anh Hi Tri.”
5 phút trôi qua mà Thẩm Hi Tri vẫn chưa ra, Tiểu Hoa cầm điện thoại đi vào, đã bấm sẵn số điện thoại cảnh sát. Thẩm Hi Tri quay đầu lại cười trấn an cô, nói: “Bọn anh đang nói chuyện thôi, đừng lo.”
Hai người đàn ông kia đi ra, cầm lấy thẻ của Thẩm Hi Tri. Một lát sau đưa thẻ và biên lai lại cho anh, Thẩm Hi Tri nắm tay Tiểu Hoa ra ngoài.
Tiểu Hoa hỏi: “Bao nhiêu tiền? Em trả lại anh.”
Thẩm Hi Tri không trả lời, lái xe đưa Hứa Đống về nhà. Dọc đường Hứa Đống không dám nói một tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của anh hai và chị. Xe dừng cậu định lủi đi, lại bị Thẩm Hi Tri kéo cổ áo.
Hứa Đống sợ hãi kêu lên: “Chị, giúp em với.”
Thẩm Hi Tri nói với Tiểu Hoa: “Em lên trước đi, anh có chuyện cần nói với nó.”
Thế là Hứa Đống bị anh hai xách đến sân bóng, ngoan ngoãn đứng im một chỗ, không dám động đậy. Thẩm Hi Tri chỉ lên trán: “Em không thấy trên mặt chị em có vết thương à?”
Hứa Đống ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Hi Tri không hiểu tại sao Hứa Đống lại trở thành như vậy, đáng ra cậu phải thương yêu Tiểu Hoa mới đúng chứ. Anh hỏi Hứa Đống: “Em thích cô bé kia lắm hả?”
Hứa Đống không nói gì.
“Em đánh nhau vì cô bé kia, sau đó gọi chị em đến giải quyết rắc rối cho mình, Hứa Đống, chuyện như thế này em làm bao nhiêu lần rồi hả? Khi anh không có ở đây, thằng nhóc này cũng to gan rồi nhỉ!”
Hứa Đống mím môi, từ nhỏ đến giờ, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy anh hai nổi giận.
Hứa Đống dịch dịch chân, nói: “Sau này em không thế nữa.”
Thẩm Hi Tri lắc đầu: “Trước đây em còn nhỏ, chỉ cần phạt đứng là được, mấy năm nay anh không ở đây em lại đi bắt nạt chị em, có đánh một trận cũng không quá.”
Dứt lời, một đấm nện vào mặt Hứa Đống.
Hứa Đống hét lên, đứng im không dám chạy, để im cho Thẩm Hi Tri đánh. Thẩm Hi Tri đánh rất mạnh, đè mặt mà đánh, làm mặt Hứa Đống biến thành quầng đỏ quầng xanh.
Hứa Đống nước mắt lưng tròng: “Anh hai nhẹ một chút, ui da, anh rể!...”
Đánh xong, Thẩm Hi Tri vừa sửa lại tay áo vừa nói: “Chị em vất vả vì em như thế, sau này đừng bao giờ để anh thấy chuyện thế này xảy ra nữa, nếu không, hậu quả thế nào biết rồi đấy!”
Hứa Đống che mặt đi theo anh về nhà, hít hít mũi nói: “Em biết rồi.”
***
Hai người một trước một sau lên lầu, Tiểu Hoa đứng ngoài cửa chờ bọn họ, thấy Hứa Đống cúi đầu đi vào, hỏi Thẩm Hi Tri: “Anh đánh nó à?”
Thẩm Hi Tri ừ một tiếng: “Đánh nó đấy, sao vậy? Không được à?”
Tiểu Hoa không nói gì.
Thẩm Hi Tri vẫn còn giận, hỏi cô: “Sao nó lại biến thành thế này?”
Tiểu Hoa suy nghĩ một lát, cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm. Hứa Đống từ bé đã thấy cô liều mạng học tập, trong lòng rất sợ, những năm quan trọng thì cô lại ít khi về nhà, qua điện thoại không thể quản lí nó được, sau này Hứa Đống thi vào trường trung cấp, tốt nghiệp xong cứ chơi bời lêu lổng như vậy. Cô tìm việc làm cho nó nhưng lại không tìm được việc gì thích hợp, nó không thích làm đúng giờ, không có trình độ, đành phải tự nó tìm việc.
Mặc dù đôi khi hay gặp phiền toái, nhưng Tiểu Hoa thấy mình vẫn xử lí được.
Thấy em trai bị đánh, cô tự nhiên thấy buồn cười, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, khắc tinh của Hứa Đống hóa ra là đây.
Thẩm Hi Tri thấy cô không nói gì, tưởng cô đang khó chịu, an ủi: “Chuyện của nó em đừng lo, mai anh đi tìm việc cho nó, để xem cả ngày nó mệt như chó còn thời gian đánh nhau vì gái hay không!”
Tiểu Hoa nói: “Vậy làm phiền anh.”
Thẩm Hi Tri lúc này mới cười: “Không có gì.”
Lại nói thêm: “So với em, thì chút chuyện nhỏ này của Hứa Đống chẳng thấm vào đâu hết.”
Tiểu Hoa quay đầu định đi vào nhà, bị anh giữ lại: “Thôi nào Hứa Tiểu Hoa, chúng ta nói tiếp chuyện ở Mỹ nhé?”
Tiểu Hoa đạp một cái, cho Thẩm Hi Tri một dấu giày.
Sau đó Hứa Đống quả nhiên ngoan ngoãn hơn nhiều, gọi điện cho chị nói: “Anh Hi Tri cho em làm việc ở công ty nhà anh ấy, chị, bây giờ em đi theo tiền bối lo chuyện tháo dỡ khu nhà chúng ta, chị yên tâm, em nhất định làm việc thật tốt, không bị đánh nữa đâu.”
Hứa Đống nói vậy làm người ta đau lòng, Tiểu Hoa nhịn cười nhắc nhở: “Nhớ bôi thuốc hàng ngày đó, cái mặt của em không dễ lành đâu.”
Hứa Đống thẹn thùng nói: “Chị, anh hai bảo em mỗi tháng trích tiền lương trả lại cho anh ấy, chị không cần phải lo đâu.”
Tiểu Hoa tiếp tục nhịn cười, hóa ra Thẩm Hi Tri không lấy tiền của cô, mà chạy đi đòi Hứa Đống.
Cô nói: “Ừ, cứ vậy đi.”
***
Dạo này toàn bộ nhân viên đều phải tăng ca, Mạc Kỳ đang chuẩn bị tung ra game mới, theo lời của anh ta thì: Đây là một trò chơi tiên tiến vượt trội.
Một ngày đẹp trời Mạc Kỳ tìm cô nói chuyện: “Sao rồi? Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Tiểu Hoa trợn mắt cho anh ta xem đôi mắt đỏ quạch của mình, hỏi: “Ông chủ, anh có thể dành thời gian quý báu này cho em ngủ 5 phút, chứ đừng dùng nó để nói mấy vấn đề nhàm chán này được hay không?”
Mạc Kỳ nói: “Vậy tối nay mình đi chọn nhẫn.”
Tiểu Hoa nói: “Thật ra em còn chưa nghĩ kĩ, tối nay cũng không rảnh.”
Mạc Kỳ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tiểu Hoa, nói: “Em dùng công việc để tránh né anh đã nhiều năm, có tin anh sa thải em không?”
Tiểu Hoa cười: “Anh cần em mà, em biết anh không dám.”
Đúng thế, trong lúc nước sôi lửa bỏng này không có ai thay thế được Tiểu Hoa.
Mạc Kỳ thở dài: “Em ra ngoài đi.”
Tiểu Hoa lại thắng, quay về bàn làm việc tiếp tục chiến đấu. Thẩm Hi Tri mấy ngày liền không thấy cô, lúc ăn cơm hỏi Mai Tâm: “Cô nhóc kia bận gì vậy?”
Mai Tâm nhìn anh cười xấu xa, nhưng lại không nói gì, Thẩm Hi Tri bị cô nhìn như thế mấy ngày, sau đó mới nhận được câu trả lời: “Hoa tỷ kể cho em nghe 2 chuyện về anh, hehe, anh hỏi đi, giới thiệu cho em mấy anh chàng đẹp trai đi rồi em nói.”
Thẩm Hi Tri đáp lại: “Không cần, anh biết rồi.”
“Không thể nào, cậu ấy bảo anh uống say mà!”
Thẩm Hi Tri cũng cười xấu xa: “Đàn ông không thể quên được mấy chuyện như thế đâu.”
“Còn nữa, thôi qua lại với tên cơ bắp kia đi rồi anh giới thiệu bạn trai cho.”
Thế là, bữa tối đã hẹn trước với các anh chàng trong câu lạc bộ quyền anh của Vương Tiểu Bàn bị hủy.