Bình An Của Anh

Chương 50: Tiểu Hoa đi họp chợ



Tiểu Hoa nghiêng tai nghe, kéo tay ‘em trai’: “Tới tìm chị đấy.”

Mạc Kỳ khó hiểu nhìn hai người, hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Tiểu Hoa nói: “Đi dạo thôi, anh tới làm gì? Công ty không bận à?”

Mạc Kỳ kéo cà vạt, nhìn Thẩm Hi Tri, ừ một tiếng: “Bận lắm, đến thăm em một lát thôi.”

Thẩm Hi Tri lại ra dấu im lặng, Tiểu Hoa giới thiệu: “Đây là em trai cạnh nhà em.”

Mạc Kỳ cười, nói: “Xin chào, em trai.”

Thẩm Hi Tri dựng nắm đấm.

Tiểu Hoa dẫn Mạc Kỳ đi thăm nhà nội, nói anh ta không cần lo cho mình. Mạc Kỳ không biết Tiểu Hoa từng sống nơi thôn dã thế này, đi dạo một vòng chợt hiểu, khí chất ngay thẳng trên người cô đúng là thừa hưởng từ nơi này.

“Em… muốn về cùng anh không?” Mạc Kỳ hỏi.

Trước khi đến đây anh ta nghĩ phải bằng mọi cách bắt cô gái này về, một thân một mình làm sao sống ở quê nghèo được chứ? Nhưng anh ta đã đến muộn một bước, dù thế nào thì Thẩm Hi Tri cũng đến trước anh ta. Có anh ở đây anh ta cũng yên tâm phần nào, cũng thấy đã đến lúc mình cần phải buông tay.

Quả như anh ta đoán, Tiểu Hoa nói: “Em không muốn về, em ở đây rất tốt.”

Thế là Mạc Kỳ về tay không, nhìn Thẩm Hi Tri đắc ý cười vẫy tay tạm biệt mình. Mạc Kỳ đi rồi, Tiểu Hoa nói: “Anh ta rất tốt.”

Thẩm Hi Tri gật đầu, chỉ cần không phải người ‘quan trọng’ với cô, thì cái gì cũng được.

Đi qua sông nhỏ rồi, Tiểu Hoa tiếp tục kể cho Thẩm Hi Tri nghe chuyện hồi bé của cô, cô nói: “Nội nuôi gà, góp đủ hai mươi quả trứng là đi họp chợ, nên chị cũng chỉ biết đếm tới hai mươi.”

Cô nói: “Em biết phải cho gà ăn thế nào mới tốt không?”

Thẩm Hi Tri cầm tay cô gãi gãi, ý là không biết.

Tiểu Hoa nói: “Phải bắt giun đó.”

Cô muốn dọa thằng nhóc này, không ngờ ‘cậu ta’ chẳng có phản ứng gì cả. Cô nói tiếp: “Trên bờ ruộng có nhiều giun mập lắm, bổ lắm nha, nhưng có nhiều người sợ nó lắm, không biết em có sợ không nhỉ?”

Thẩm Hi Tri cầm lấy tay cô gãi gãi, ý là không sợ.

Tiểu Hoa cười: “Đừng có xạo, bé trai nào chẳng sợ chứ, chị biết có người thấy giun là có thể nhảy cao ba thước lận đó.”

Thẩm Hi Tri biết, cô đang nói anh.

Trước đây anh thấy Tiểu Hoa bắt giun là chuyện buồn nôn nhất thế giới.

Tiểu Hoa nói: “Nuôi gà vui lắm, thật đấy, rất vui.”

Lúc cô nói lời này ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Hi Tri, suýt nữa làm anh tưởng mắt cô đã khỏi. Trong mắt cô có vô vàn quyến luyến, cũng đong đầy tiếc nuối.

***

Hôm sau trời còn chưa sáng Tiểu Hoa đã bị đánh thức, cô nằm trên giường lẳng lặng một lát, cứ tưởng mình nghe lầm. Cô bịt tai trái lại, không nghe thấy gì cả, cô buông tay, lại nghe tiếng gà cục tác.

Tiếng gà này không phải của nhà hàng xóm, nó rõ vô cùng, giống như ở trong sân nhà cô vậy.

Cô đứng dậy mở cửa, tiếng gà kêu càng rõ hơn, lần này cô chắc chắn rồi, trong sân có gà!

Tiếng cục tác của nó giống y như tiếng gà mẹ trước đây nội nuôi! Mắt Tiểu Hoa nóng lên, hai tay quơ quơ về phía trước, miệng kêu: “Cúc cúc cúc cúc… Lại đây, tao cho mày ăn thóc.”

Cổ tay bị người nhẹ nhàng nắm lấy, cô không giật mình, biết chắc là cậu nhóc nhà bên. Cô vội nắm lấy tay ‘cậu’, hỏi: “Có con gà phải không? Ở đâu ra vậy? Nhà người khác bỏ đi à?”

‘Cậu nhóc’ lắc lắc tay cô.

Tiểu Hoa chớp mắt: “Em mua hả?”

‘Cậu nhóc’ bế gà lên, nắm tay Tiểu Hoa vuốt ve nó, gà mẹ mới đến được Tiểu Hoa vuốt ve, dần an tĩnh lại.

Tiểu Hoa hỏi: “Em mua ở đâu vậy?”

Thẩm Hi Tri nhướng mày thầm nghĩ: Vất vả lắm mới mua được đấy Hứa Tiểu Hoa, anh phải chọn con gà đẻ trứng giỏi nhất cho em vui đó.

Tiểu Hoa biết mình không nghe được câu trả lời, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của cô, cô híp mắt nói với ‘cậu nhóc’: “Chúng ta cho nó ăn no, sau này ngày nào cũng có trứng gà ăn!”

Đây không phải là Hoa tỷ kiêu căng đanh đá, mà là Tiểu Hoa, một cô gái sống ở nông thôn, luôn yêu thương gà mẹ và thích dành dụm trứng gà.

Thẩm Hi Tri nhịn cười, đôi mắt híp thành một đường thẳng, anh gật đầu, tỏ vẻ mình muốn ăn hai quả trứng mỗi ngày. Tiểu Hoa lắc đầu, dạy bảo em trai: “Không được, mình còn phải để dành đi chợ bán lấy tiền nữa.”

Thẩm Hi Tri cười, thôi được rồi, em vui là được.

Thế là, căn nhà nhỏ của nội lại có thêm một con gà mẹ mập mạp. Tiểu Hoa chỉ huy Thẩm Hi Tri làm chuồng cho gà mẹ, còn làm một cái sân nhỏ cho gà mẹ chơi ở đó. Căn nhà nhỏ có gà mẹ càng thêm ấm áp, Tiểu Hoa có thể chơi cùng gà mẹ cả buổi không hề chán.

Thẩm Hi Tri thấy đời này mình làm đúng nhất một chuyện là nửa đêm đi mua cho Tiểu Hoa một con gà!

Lâu lắm rồi không thấy cô mãn nguyện như vậy, vẻ mặt như ngày xưa vô lo vô nghĩ, chỉ cần lo cho gà mẹ của cô, chỉ cần đếm trứng gà.

Tiểu Hoa mãn nguyện, Thẩm Hi Tri cũng hài lòng, xắn tay áo chuẩn bị bữa trưa cho gà mẹ của Hứa Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa nói: “Bắt nhiều một chút nha, phải cho gà của chị ăn thật no đấy.”

Thẩm Hi Tri sải chân ngồi trên bờ ruộng, nơi đây vẫn không thay đổi, anh ngồi ở chỗ ngày xưa Tiểu Hoa ngồi, lấy một cái que đào đất bùn, thấy bên trong có con vật ngo ngoe, nén cảm giác buồn nôn kẹp lấy nó, được rồi, bắt được rồi.

Con giun mập quắn quéo trong tay anh, Thẩm Hi Tri quay đầu không dám nhìn, cũng ra lệnh cho bản thân không được để ý đến cảm giác ghê tởm trên tay.

Tiểu Hoa hỏi: “Bắt được chưa?”

Nếu không phải từ bé đã tuân theo ‘đạo đức tốt kỉ luật tốt’, thì Thẩm Hi Tri đã xông lên đè Hứa Tiểu Hoa ngây thơ vô số tội lên tường hôn một trận cho giải hận rồi.

Bỏ giun vào trong lá gói lại, sau đó mang về nhà. Gà mẹ biết bữa tiệc ngon lành của nó tới rồi, hớn hở chạy về phía Thẩm Hi Tri. Thẩm Hi Tri ném lá cây xuống đất, cho gà mẹ ăn.

Tiểu Hoa ngồi một bên mở to mắt nhìn, giống như có thể thấy được vậy, khen: “Em dũng cảm thật đấy.”

Thẩm Hi Tri không nói gì, bình tĩnh chạy đi rửa tay, lấy xà phòng rửa hết lần này tới lần khác, làm cả chậu nước bọt trắng xóa. Tiểu Hoa nghe được, mặc dù không nhìn thấy nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra, che miệng cười trộm.

Thẩm Hi Tri vẫy nước lên mặt cô, mũi hừ một tiếng.

***

Hôm sau Tiểu Hoa dậy sớm ngồi ngoài chuồng gà. Thẩm Hi Tri đêm trước bị con giun mập ám ảnh không ngủ được, vừa chợp mắt lại nghe Tiểu Hoa bên ngoài gọi: “Em trai, mau ra đây, mau ra đây xem.”

Thẩm Hi Tri mang theo đôi mắt gấu trúc chạy ra ngoài, cứ tưởng có chuyện gì xảy ra, thấy Tiểu Hoa thò tay vào lồng sắt, cũng không sợ bị gà mổ, sờ soạng dưới mông gà, cầm lên một quả trứng.

Sáng sớm, trong căn nhà nhỏ của nội, cô cười rạng rỡ nói: “Em mau lại đây, gà mẹ đẻ trứng rồi, quả đầu tiên cho em ăn.”

Gà mẹ kiêu ngạo lắc lắc bộ lông, nghiêng đầu nhìn tay Tiểu Hoa. Cô từ từ đứng dậy, hỏi: “Em trai, em đâu rồi?”

Cổ họng Thẩm Hi Tri nghẹn lại, cánh tay dang ra vào khắc cuối cùng thả xuống, đổi thành nắm cổ tay Tiểu Hoa, tỏ ý mình đang ở cạnh cô. Tiểu Hoa sờ tay anh cẩn thận bỏ trứng vào, động tác vô cùng trang trọng, cô nói: “Nhớ ăn nha.”

Trước đây ở nhà nội Thẩm Hi Tri chưa bao giờ thấy Tiểu Hoa ăn trứng gà, lúc nào cũng cất trứng gà đi, đếm được tới hai mươi thì vui vẻ vô cùng.

Anh trả trứng gà lại cho cô, dẫn cô vào nhà kho, nơi đây anh đã sửa lại một lần, còn chuẩn bị một cái giỏ nhỏ. Anh nắm tay cô bỏ trứng vào giỏ, Tiểu Hoa hiểu ý.

Cô xua tay: “Không vội không vội, quả này em cứ ăn trước đi.”

Có lẽ hôm qua ăn ngon quá, gà mẹ bên ngoài lại vươn cổ kêu cục tác mấy tiếng, Tiểu Hoa vui mừng nắm chặt tay anh: “Chắc có nữa rồi! Chúng ta mau ra xem đi!”

Thẩm Hi Tri dẫn cô đi qua, học theo động tác của Tiểu Hoa mò dưới mông gà, sau đó sờ thấy một quả trứng nóng hổi. Anh đưa trứng cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ra dáng người lớn nói: “Em ăn một quả, còn một quả để dành, bữa sau chị dẫn em đi họp chợ, đi chợ vui lắm.”

Cái giỏ bên trong nhà kho đựng một quả trứng gà, nhà Vương Tiểu Bàn bên cạnh nổi lửa nấu cơm, bữa sáng là mì trứng. Trong chén Tiểu Hoa có trứng vàng tươi, còn chén Thẩm Hi Tri không có, chỉ là sợi mì trắng.

Tiểu Hoa hỏi: “Em đủ chưa?”

Thẩm Hi Tri gõ miệng chén.

***

Có gà mẹ, cuộc sống của hai người càng thêm quy luật, mỗi ngày ngoài ba bữa cơm ra thì việc quan trọng là nghĩ xem nên cho gà ăn thế nào. Thẩm Hi Tri lâu lắm rồi không dùng di động, đôi khi trốn trong rừng nghe điện thoại có cảm giác như cách mấy đời rồi. Khi bỏ điện thoại xuống đi tìm Tiểu Hoa mới cảm giác được đây mới chính là con người thật của anh.

Nơi trước đây vẫn luôn chê bai là bẩn thỉu rách nát nay lại thoải mái vô cùng, bên người không có đồ dùng hiện đại, không có sản phẩm điện tử, vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Đến một ngày giỏ trứng của Tiểu Hoa cũng sắp đầy hai mươi quả, cô ngồi trong nhà kho đếm đi đếm lại, kéo ‘cậu nhóc’ hỏi: “Em đếm giúp chị đi, xem có nhầm không.”

Không nhầm được, Thẩm Hi Tri cười vỗ nhẹ lên tay cô.

Tiểu Hoa lấy một cái khăn bông trùm lên giỏ trứng, nói: “Đi thôi, dẫn em đi họp chợ.”

Thẩm Hi Tri chưa từng đi họp chợ ở nông thôn, không ngờ nó lại náo nhiệt như thế. Đoạn đường nhỏ hẹp dựng nhiều xe, một tay anh xách giỏ một tay dắt Tiểu Hoa đi, sợ cô bị người ta đụng phải. Suốt đoạn đường Tiểu Hoa nắm tay em trai, dù thế nào cũng không buông tay.

Dừng lại ở một chỗ trống, Tiểu Hoa bắt đầu rao: “Trứng gà nhà đây, trứng gà vừa sạch vừa bổ dưỡng đây!”

Thẩm Hi Tri cúi đầu nhịn cười, làm sao bây giờ, Hứa Tiểu Hoa như thế làm người ta muốn ôm vào lòng giấu kỹ.

Tiểu Hoa không biết người nào đó đang cười trộm, giật giật vạt áo anh: “Em bỏ trứng ra đi cho người ta thấy.”

Thẩm Hi Tri làm theo, lúc đầu không có ai để ý, Tiểu Hoa bèn kể cho anh nghe chuyện trước đây đi họp chợ với nội, nói nội cứ rao như vậy là có người mua.

Cô an ủi em trai: “Không vội, sẽ bán hết được thôi, bán được tiền mua thịt cho em ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.