Bình An Một Đời

Chương 11: Kế hoạch



Thành ra thật lâu sau này suy nghĩ lại An An phát hiện cô thật ngốc, haiz, về phương diện tình cảm chưa trải nhiệm lần nào, gặp ngay một con sói phúc hắc tính kế, cô làm sao mà tránh được…..

An An rất biết nghe lời phối hợp cùng Hàn Cảnh, cuộc đi chơi có bốn người mà hai người chủ động bám lấy nhau, đi đâu cũng lôi kéo hai người còn lại, thành ra mặc định luôn là hai cặp kề cận nhau. Mộc Lan cũng rất ăn ý, lôi kéo Trần Kha đi cùng, bản thân Trần Kha cũng không phải hoàn toàn vô tâm với Mộc Lan, nhưng anh chưa muốn nghĩ đến tình cảm riêng tư, mà chỉ lo tập trung vào công việc, thành ra buổi đi chơi gần như ai ai cũng vui vẻ….

Sau công viên là một khu điện thoại tình nhân, cấu trúc rất kiêng cố, có cả kiếng để mưa không bị ướt, một buồng có thể ngồi ba người, tuy nhiên nếu là bốn người vẫn có thể chen chúc cùng nhau được, có rất nhiều buồng điện thoại xếp thành hình trái tim, nơi đây có thể xem là trái tim khủng lồ, vì có gần ba tram buồng điện thoại. An An và Hàn Cảnh cùng nhau vào một buồng xem thử, nơi đây thật là mát, kiếng lại rất dày, có lẽ đây là loại đặc thù, bên trong và bên ngoài không nhìn thấy nhau.

An An bất chợt nghiêng đầu hỏi Hàn Cảnh,

- Ở đây làm gì bên ngoài đều không nhìn thấy, thành ra ai mà làm gì mờ ám là rất an toàn.

- Em muốn làm chuyện gì mờ ám sao?

Anh ghé sát vào tai cô vừa nhỏ giọng hỏi lại, An An sáng giờ rất phối hợp nhưng thật sự áp sát nhau thế này rất là ngượng ngùng. Mà không gian nơi này thì không biết né tránh thế nào, cô tìm mọi cách xoay người nhưng không nhúc nhích được, rõ ràng người phía sau cố tình không di chuyển. An An đâm ra bực bội, cô ngước lên trừng anh thì thấy Hàn Cảnh đang nhìn trần nhà, An An nhỏ giọng,

- Hàn Cảnh, cho em ra ngoài!

- Ngoài kia hơi nóng, trong này không biết người ta lắp gì mà không khí rất thoáng, lại không nóng, em thấy có hay không?

Sau khi Hàn Cảnh nghiên cứu bao nhiêu lâu hai người mới bước ra ngoài, Trần Dương vẫn đang chụp ảnh cho Mộc Lan, hơ…., bao nhiêu lâu vẫn chưa xong, hành trình tiếp theo An An không muốn đi lắm nhưng đã đến vườn thú ít ra phải xem chút gì đó. Với lại ngay trước mắt là vườn thú, cô không biết nhiều lắm về nơi đây, nhìn như nơi trước kia cô sống nhưng khá nhiều điểm không đồng nhất, có lẽ là thế giới song song, nhưng vì một vài hiệu ứng bươm bướm mà khác biệt đôi chút, vì vậy nên thuận tiện An An cũng muốn qua xem.

Hai bên đường là những hàng cây kiểng được cắt tỉa rất đẹp mắt hình những con bướm và chim rất ngộ nghĩnh, sau đó là nhà dành cho sinh vật nhỏ có thể bay. Nghe tên là thấy cầu kì, sinh vật nhỏ có thể bay, cũng khó cho người nghĩ ra tên. Cổng chào của nhà dành cho sinh vật nhỏ biết bay là những sợi dây xích to, nặng và rất khít nhau, chắc là để những sinh vật này không thể bay ra ngoài, mở dâu là dây xích và sau đó cũng là những dây xích. Tiếp theo lại là hai hàng cây, cắt tỉa những con vật đại diện cho khu bảo tồn động vật hoang dã bên trong. Sau đó là lưới điện, gần như bao bọc xung quanh, cao tầm hai mươi mét, cánh cổng mở ra để đi sâu vào là một con đường nhỏ, bao bọc bởi những hàng lang kiên cố, có những xe chuyên dụng sẽ chở đi tham quan khắp nơi.

Bời vì An An có một cảm giác không thích mãnh liệt đối với việc đi tham quan, cô có cảm giác sợ sợ khi đối diện với những động vật hoang dã, những con hiền lành thì không nói, những con vật hung dữ nếu không may trên xe trục trặc, vào được xe, thì tính mạng không đàm bảo. Cô khó khăn lắm mới sống lại, không muốn những rủi ro phát sinh, do An An rất quyết tâm không đi, nên mọi người quay ngược trở ra.

Rất may là An An không muốn tiếp tục đi vào, nên mọi người đều nghe theo, vừa bước ra khỏi khu dành cho những sinh vật nhỏ biết bay cô nghe tiếng mọi người gảo thét:” Có thú dữ thoát khỏi khu bảo tồn”.

Hàn Cảnh ra lệnh:”Vào boot điện thoại, nhanh!”, anh kéo tay An An chạy trước, Trần Dương cũng vội vàng kéo tay Mộc Lan đuổi theo, phía sau là tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, khi cả bốn thành viên đều vào trong an toàn Hàn Cảnh liền khóa cửa lại cẩn thân, bản thân anh khá cao, lại thường xuyên tập thể dục, anh đu người lên hai thanh sắt phía trên quan sát tình hình bên ngoài.

Băng ghế duy nhất trong phòng lúc này chỉ đủ chỗ cho hai cô gái ngồi ôm nhau, hai người còn lại khá cao lớn đang đứng khá sát nhau, An An còn bình tĩnh được đôi chút, còn Mộc Lan run lên bần bật, cả bốn người trong một buồng nên cả bọn gần như đứng sát cạnh nhau, mặc dù bản thân đã an toàn nhưng người bên ngoài thì không hẳn thế, lúc này đoàn phía trước họ hình như là đoàn du lịch, khá là đông.

Loa thông báo khu bảo tồn liên tục vang lên:”Hiện tại khu vục an ninh gần động vật hoang dã đang rất bất ổn, xin quý khách vui lòng tìm nơi an toàn, đến những nơi có thể được bảo hộ tính mạng”,”Xin quý khách lưu ý, không phải diễn tập, tình huống khẩn cấp báo động số một, có vài động vật hoang dã thoát khỏi khu bảo tồn, vì sự an toàn bản thân xin tìm đến nơi có bảo an để được an toàn”…..

Đây là tình huống nguy hiểm, nhóm An An may mắn trốn được vào đây, ngoài xa truyền đến những tiếng hét chói tai, không biết những người bên ngoài chống đở thế nào, chỉ hi vọng những con thú chạy loạn mà không tấn công người. Để tất cả mọi người đều có thể an toàn, ai biết được các bạn thú có tấn công hay quơ quào dưới chân không nên mọi người đều đứng trên ghế.

Hàn Cảnh phía ngoài, đến An An, Mộc Lan và cuối cùng là Trần Kha. Lúc nãy nhóm cô định đi ăn cơm, nhưng hiện tại không ai còn lòng dạ ăn uống gì, An An và Mộc Lan đều rất mệt mỏi, cô lại không muốn giống Mộc Lan, dựa vào Trần Kha, một người anh ba đã như vậy, thêm cô, làm sao anh đỡ nổi, đấy là chưa kể khá khó khăn mới tạo dựng mối quan hệ khắng khít như vậy,….. Thôi, làm em gái, cô chịu thiệt một chút vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.