Bình An Một Đời

Chương 13: Hẹn hò



Hàn Cảnh mua vé nên khi vào tới nơi An An cảm thấy có gì đó không đúng lắm ở đây, trong lúc cô còn ngơ ngác, anh đã kéo tay cô đến ghế đặt trước,…. Nơi này toàn ghế đôi, cô hơi nhướng mày, véo nhẹ vào má An An, anh bật cười,

- Xem biểu tình của em kìa, hiện tại chỉ còn vé tình nhân, chỗ ngồi lại khá riêng tư và thoải mái, chủ yếu là cảm giác thoải mái, vị trí tốt như vậy, lại ngồi cùng chàng trai sáng giá như anh,…

Nói xong lại cuối đầu ra vẻ ủy khuất, An An không nhìn được, véo mặt anh:”Lại đây gia yêu, cười lên cho gia xem nào!”

Hàn Cảnh rất phối hợp, sau khi cười lên, liền thẹn thùng nắm lấy tay An An kéo đến chỗ ngồi, bẽn lẽn ôm lấy tay cô, cúi đầu …. Thật sự là biểu tình sinh động mà, An An cười hì hì, nhéo nhéo mặt anh, Hàn Cảnh lại lắc lư đầu rất ủy khuất, An An liền ôm lấy anh dỗ dành.

Bất chợt Hàn Cảnh ngước lên, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, trong lúc An An còn thất thần, anh cắn lên cánh môi môi một cái,

- Không cho suy nghĩ chuyện khác, gia đã hứa là yêu người ta, giờ định chối bỏ trách nhiệm à.

Nói rồi để cô không kịp phản ứng anh kéo cô ôm vào lòng, kéo cô nằm ra ghế, cắn nhẹ tai rồi thì thầm:” Phim chiếu rồi, theo qui định phải im lặng.”

An An không hiểu sao lúc đó cô lại im lặng, mãi đến khi bộ phim bất đầu cô mới bừng tĩnh, tìm cách thoát khỏi anh.

- Phim chiếu rồi, em xem đi, không nhân viên nhắc nhở đấy.

- ……

Cô gỡ cái tay đang bám dính lấy mình ra, nhưng mà không gỡ được, còn ai kia không ngừng cọ vào cổ An An, mặt đỏ bừng lên, cô cố hết sức cũng không thoát được, cô cảm thấy rất uất ức.

Hàn Cảnh nhẹ nhàng buông An An ra, tay nhẹ nhàng xoay cho cô và anh đối diện nhau, “Nhìn anh, An An, nhìn anh!”

Gọi như vậy thì làm sao, cô chính là không thèm nhìn, làm gì nhau,

Hàn Cảnh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên chớp mũi cô đe dọa:”Không nhìn anh hôn tiếp nha!”

Được, xem như anh lợi hại, An An ngước lên nhìn anh, hoàn toàn lạnh băng, Hàn Cảnh im lặng, mỉm cười nhìn cô

- Anh yêu thích em, ngày em còn bé anh luôn xem em út trong nhà, thời gian vừa qua không hiểu sao tình cảm anh dành cho em không đơn thuần, anh dự định sẽ từ từ tiếp cận em. Nhưng mà vệ tinh xung quanh ngày càng dày đặc, chưa kể ba em đang có ý định tìm con rể, cho anh một cơ hội được không?

An An chớp mắt, cũng đúng, làm gỉ có ai dám bùa bỡn như vậy, nhưng mà cách ép người như vầy là quá đáng, nãy giờ cô thiệt hại quá nhiều, bị ăn đậu hủ trắng trợn.

An An hừ một tiếng, ngước lên, chưa kịp cảnh cáo thì Hàn Cảnh đã hgon6 lên môi cô, nhẹ nhàng liếm láp cánh môi hồng, cô ngây người, nụ hôn đầu hai kiếp của cô, sau đó dùng lưỡi thăm dò vào trong miệng, cứ thế bá đạo tiến vào bên trong, tay thì giữ không cho cô phản kháng. Đến lúc An An hít thở không thong anh mới buông cô ra, đợi cô hô hấp lại binh thường anh lại hôn tiếp, An An uhm ahm phản đối, tuy nhiên phản đối không hiệu quả, nhưng mà nhờ vậy anh mới dừng lại, thấp giọng dặn dò

- Em kêu như vậy người khác nghe được lại tưởng chúng ta làm cái gì, mà anh cũng kìm không được muốn làm cái gì khác hơn…

An An nghe câu đầu hai má đỏ bừng, đến câu sau cô rất hoảng sợ, bạn của anh ba sao cô không biết tính, anh hay cười nhưng là người nói là làm, thuộc dạng không dễ trêu chọc, cô cảnh cáo hay chỉnh ai chứ chưa từng có ý nghĩ chỉnh anh, đùa à, vừa có tiền vừa có quyền, tính tình lại phúc hắc hơn anh ba cả trăm lần.

Thấy gương mặt từ đỏ chuyển sang tái của cô anh không nhìn được cười,

- Trêu em thôi, chúng ta vừa xác định mối quan hệ, anh dù sao cũng là nhìn em lớn lên, đừng nhìn anh như vậy, càng không đề phòng anh, anh sẽ luôn vì em, nghĩ cho em. Nào, chúng ta xem phim đi, nãy giờ em không tập trung nhé, đến đây cho anh ôm một chút.

Nói rồi kéo cô nằm ra ghế, đầu dựa vào tay anh, tóm tắt những tình tiết vửa xảy ra, không hiểu sao giờ phút này An An cảm thấy bình yên lắm, cô đồng thời nhớ những tóm tắt của phim, tập trung xem tiếp phần còn lại.

Hết phim, Hàn Cảnh không có dấu hiệu buông tay cô ra, khu vực dánh cho tình nhân nên có những miếng ngăn cách khiến người khác không nhìn thấy nếu không đứng ở các vị trí giao nhau. Dù vậy An An cũng rất ngại ngùng, cô nhẹ nhàng nhắc nhở cũng không thấy anh trả lời, nghi hoặc ngước lên nhìn, cô phát hiện anh đang chăm chú nhìn cô, vội cúi đầu, An An không nói gì nhưng mặt đỏ bừng.

- Khu vực của mình muốn ở bao lâu cũng được, hiện tại rất đông người ra về, chúng ta ở lại một chút, sẽ không gặp cảnh chen chúc nhau,

Nghe cũng hợp lý nên An An không nói gì, có điều lúc này nhiều người ra về nên cô không muốn cứ ôm ôm ấp ấp, nên đẩy anh ra, cô dựa vào ghế, nhìn vào màn hình. Anh không nói nhưng vẫn nắm chắt tay cô, hai người cùng nhìn về màn ảnh lớn.

Phim bắt đầu chiếu lại đoạn mà anh và cô mất tập trung, cô kéo kéo tay anh, thì thầm “Đi về thôi anh!”, Hàn Cảnh cười cười, đi theo cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.