Bình An Trọng Sinh

Chương 103: Lối thoát chật vật



Mọi người nghe được lời này của Bình An thì yên tĩnh trở lại, trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người chỉ quay sang nhìn lẫn nhau mà không nói lời nào, không khí im ắng một cách quỷ dị.

Đàm Tuyền cực kỳ tức giận chỉ tay vào Bình An, “Cô nói linh tinh gì đó, cái gì sự thật, cô đừng có nói chuyện giật gân.” Kiếp trước nhất định anh ta và Phương Bình An là kẻ thù một mất một còn, chứ không thôi tại sao mỗi lần anh ta vất vả lắm mới có thể cứu vãn được hình tượng thì cô đều tới phá hư?

“Hả? Vậy anh vội lấp liếm gì thế?” Bình An cười lạnh liếc anh ta một cái, quay đầu lại nói với các bạn học đang yên lặng, “Mọi người cứ về trước đi.”

“Nhưng mà… Cô thật sự có biện pháp hả?” Có người nhỏ giọng hỏi đầy nghi ngờ, cái hot topic đó tóm lại vẫn làm tổn hại đến hình ảnh của Bình An, làm lòng tin của mọi người đối với cô giảm nhiều.

“Nếu tiểu thư nhà chúng tôi cũng không có biện pháp thì còn ai có đây?” Đột nhiên, một giọng nói trầm ổn vang lên trong đám người, một người đàn ông mặc âu phục đen, vóc người cao ráo đi tới bên cạnh Bình An, nhìn cô khẽ mỉm cười.

“Trợ lý Hồng, không ngờ anh cũng thích xem náo nhiệt nha.” Bình An nhìn anh, đuôi mắt khẽ cong lên, nở nụ cười.

Trưởng phòng Lưu có biết Hồng Dịch Vũ, khi nhìn thấy anh xuất hiện thì sắc mặt lập tức biến đổi, “Hồng tiên sinh, sao ngài lại ở chỗ này?”

Hồng Dịch Vũ chỉ thản nhiên quét mắt nhìn Trưởng phòng Lưu một cái, cung kính nói với Bình An, “Tiểu thư, Chủ Tịch đang ở văn phòng Hiệu trưởng, kêu tôi tới đây mời cô cùng đi qua đó.”

“Ba cũng đang ở trường à?” Bình An sửng sốt một chút, trong lòng có một tia bất an, hay là ba biết chuyện trên BBS rồi? Cô không muốn làm cho ba lo lắng.

Kỷ Túy Ý lập tức nói lớn, “Bình An, vậy cậu đi tìm bác trai trước đi, chúng tớ chờ tin tốt của cậu.”

Những người còn tụ tập ở đây bắt đầu phát ra từng đợt bàn luận sôi nổi, chẳng qua lực chú ý đã không còn về vấn đề tiền điện nữa, mà là về cái hot topic mà mọi người đều biết đến kia. Bởi vì có sự xuất hiện của Hồng Dịch Vũ nên khiến cho bọn họ bắt đầu hoài nghi tính chân thật của nội dung bài viết.

Bình An nhíu mày liếc mắt nhìn Hồng Dịch Vũ một cái, chỉ thấy anh cười cười nhìn đám bạn học kia, không khỏi cảm thấy hơi nghi ngờ, sao Hồng Dịch Vũ có thể xuất hiện đúng lúc ở đây khéo vậy? Tới để tìm cô chăng? Bình thường ba đâu có tới trường học, sao lại trùng hợp mà tìm đến Hiệu trưởng vào lúc này?

Các giáo viên trợ giảng lúc này rốt cuộc cũng đã chạy đến, khuyên bảo những sinh viên trong ban mình quay về.

Đàm Tuyền và Trưởng phòng Lưu liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều có chút khó coi.

“Bình An, đi thôi, Chủ Tịch đang chờ cô đấy.” Hồng Dịch Vũ nhỏ giọng nói với Bình An. Lúc nói chuyện riêng, Bình An muốn anh gọi thẳng tên cô, không cần luôn miệng Phương tiểu thư này Phương tiểu thư nọ nghe lạnh nhạt quá.

Bình An nhìn về phía bọn Kỷ Túy Ý, “Vậy các cậu về ký túc xá trước đi, tớ đi tìm ba đã.”

Kỷ Túy Ý đắc ý trừng mắt nhìn Đàm Tuyền, cười vô cùng rực rỡ, “Đi đi, đi đi, lát nữa nói bác trai mời chúng tớ ăn đại tiệc nhé.”

“Vậy cậu gọi điện thoại cho Úy Úy, với bọn Lâm Tĩnh nữa, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Bình An cười nói.

“Tốt, chúng tớ chờ cậu nha.” Kỷ Túy Ý lập tức gật đầu, sống chung ký túc xá với Bình An lâu như vậy rồi mà họ chỉ thấy xa xa Phương Hữu Lợi được một lần, giờ có thể đến gần nhân vật nổi tiếng được sùng bái như truyền thuyết này, cảm giác rất khoái trá đó nha.

Bình An sóng vai cùng Hồng Dịch Vũ đi ra khu ký túc xá.

“Sao Ba tự nhiên lại tới trường vậy? Còn nữa, sao anh tới tìm em vừa khéo thế, có phải đã biết được điều gì rồi không?” Bình An nghiêng đầu khó hiểu nhìn Hồng Dịch Vũ, muốn tìm ra chút manh mối trên mặt anh.

“Chủ Tịch cần phải biết cái gì à?” Hồng Dịch Vũ nhíu mày hỏi ngược lại.

Nghĩ lại cũng đúng, nếu ba biết chuyện trên BBS chắc sẽ không im phăng phắc như vậy, ông nhất định không thể để người khác tổn thương cô.

Nhưng mà… Chỉ cần sự xuất hiện của Hồng Dịch Vũ dường như cũng đã chứng minh cho người khác biết là nội dung hot topic đơn thuần là hư cấu, mặc dù anh không có biểu hiện ra rõ ràng, nhưng mỗi lời nói cử chỉ của anh hình như đang nói rõ điểm này.

Là vô tình hay cố ý? Bình An có chút buồn bực, chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy cũng không sao, chỉ cần làm cho cái hot topic đó mất đi lực chú ý thì cần gì phải biết anh là hữu tâm hay là vô tình.

Sau khi đến văn phòng Hiệu trưởng, Bình An mới biết Phương Hữu Lợi đầu tư cho trường học một tòa nhà nghiên cứu, mặc dù không phải trên danh nghĩa của con gái nhưng cũng chính thức giới thiệu Bình An cho hiệu trưởng biết, điều này ý là gì không cần nói cũng đủ biết.

Buổi tối, Phương Hữu Lợi mời mấy cô bạn chung ký túc xá và bọn Lâm Tĩnh cùng đến nhà hàng quốc tế Á châu ăn buffet. Lần đầu tiếp xúc gần gũi với nhân vật nổi tiếng, các cô gái nhỏ cũng hơi hoảng, lúc mới bắt đầu thì cách nói chuyện cũng dịu dàng lịch sự hẳn, Bình An khó khi nào mà thấy được dáng vẻ giả bộ hiền thục của bọn Tiểu Ý, cười đến nghẹn, răng cắn lưỡi mấy phát. (Py: Bà An cũng giỏi nhịn quá)))

“Ba, ba thấy mấy cô bạn nhỏ cùng phòng này đáng yêu thì đừng tưởng bở nhé, bình thường lúc ăn cơm tụi con tranh nhau dùng chung muỗng đũa, giờ ăn với ba thì nhìn cứ như là tiểu thư cổ đại vậy.” Bình An cũng không muốn các bạn cùng phòng ăn cơm với ba mà phải tỏ ra nghiêm túc như vậy, cho nên tìm lời để buông lỏng không khí.

Phương Hữu Lợi bật cười, tay giơ ly thủy tinh chứa nước chanh lên, “Cám ơn các cháu hàng ngày chăm sóc Bình An, đừng gò bó thế, các cháu cứ nghiêm túc như thế lại làm cho bác cảm thấy rất không thoải mái.”

“Chủ Tịch Phương à, bác nói quá lời rồi, bé con Bình An này thật ra rất ngoan, bình thường cũng không cần chăm sóc lắm đâu, an ủi hai ba câu liền nghe lời ngay.” Vi Úy Úy đôi tay đang cầm cái ly, cười hi hi nói.

Kỷ Túy Ý ho nhẹ một tiếng, cầm cái ly lên cụng ly Phương Hữu Lợi một cái, “Bác trai à, tụi cháu bị bác làm cho kinh ngạc đó nha, không ngờ bác còn trẻ thế, nhìn không giống là ba của Bình An đó.”

Bình An bĩu môi, “Tiểu Ý, ý của cậu là trông tớ già phải không?”

“Tớ đây là đang khen khách sáo bác trai đấy.” Kỷ Túy Ý liếc Bình An một cái, dưới chân lại giật giật.

Phương Hữu Lợi bật cười ha ha, nói với Hồng Dịch Vũ, “Mấy cô nhóc này thật biết điều.”

Hồng Dịch Vũ mỉm cười gật đầu.

Không khí dần dần sống động lên, trừ Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân vẫn không dám thể hiện quá thoải mái, Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đã có thể vừa nói vừa cười với Phương Hữu Lợi rồi.

Ngày hôm sau, hot topic trên BBS đã bị đẩy tuột xuống dưới, tất cả các lời đồn về Bình An đều biến mất.

Sinh viên toàn trường đều trông đợi Bình An tìm ra nguyên nhân tiền điện quá cao. Đàm Tuyền nhấp nhổm hai ngày mà vẫn không thấy Bình An có động tác gì thì liền cho rằng cô chỉ muốn lợi dụng chuyện này để phô trương thanh thế, nên hoàn toàn không xem cô ra gì.

Đến ngày cuối cùng, lúc Đàm Tuyền đang định triệu tập hội nghị toàn thể Hội Sinh viên để buộc Bình An công khai xin lỗi với sinh viên toàn trường, thì hệ thống nghe nhìn trong các ký túc xá đột nhiên được phát lên một đoạn ghi âm.

Đó là đoạn đối thoại giữa Đàm Tuyền và Trưởng phòng Lưu của Phòng Quản lý Tài sản.

“… Trưởng phòng Lưu, đồng hồ điện này rõ ràng là có vấn đề, giống như đã bị cạy sửa.” Hiệu quả ghi âm có thể nói là rất tốt, có thể nghe ra đây là giọng nói của Đàm Tuyền.

“Bạn học Đàm, cậu chắc chứ? Thật sự có vấn đề à?” Là giọng nói của Trưởng phòng Lưu.

“Trưởng phòng Lưu, người đi với tôi là chuyên viên, người ta liếc mắt một cái thì phát hiện là có vấn đề ngay. Như vậy không được, sinh viên chúng tôi chưa tự kiếm được tiền, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ, ông làm như vậy là không có phúc đức.”

“Chuyên viên của cậu có lớn hơn lãnh đạo trường cậu không? Chuyện như vậy tại sao đến giờ vẫn chưa thấy lãnh đạo nào đứng ra giải quyết, cậu không nghĩ ra ẩn ý là gì sao? Tội gì phải nhảy ra đứng mũi chịu sào.” Trưởng phòng Lưu giọng nói chứa sự uy hiếp.

“Có ẩn ý gì?” Đàm Tuyền chần chờ hỏi.

“Bạn học Đàm, nghe anh đây khuyên nè, cầm phong bì đi rồi biết điều mà ngoan ngoãn câm miệng lại, có một số việc không phải Hội Sinh Viên các cậu là có thể nhúng tay vào được.”

“Vậy phải nói sao với sinh viên? Các ông nghĩ chuyện này có thể trót lọt dễ vậy sao?”

“Kéo dài thêm mấy ngày nữa đương nhiên cũng không giải quyết được gì, sinh viên làm gì được tiếp đây? Nếu cậu không cẩn thận đi đắc tội với người không nên đắc tội, hậu quả tương lai cậu chịu không nổi đâu.”

Tiếp theo là một đoạn trao đổi rất nhỏ giọng, nghe không rõ đang nói cái gì.

“... Để tôi tính một chút đã.” Cuối cùng, chỉ nghe được Đàm Tuyền nói một câu như thế.

Đoạn ghi âm này phát ra không bao lâu, lại xuất hiện một đoạn video.

Cảnh Đàm Tuyền và Trưởng phòng Lưu gặp nhau ở một lô riêng, hình ảnh rất rõ ràng, hơn nữa có thể nghe được tiếng đối thoại của bọn họ.

“Trưởng phòng Lưu, ông đã nói là trường học sẽ không quan tâm nhiều đến chuyện này đúng không? Sao gần đây tôi nghe loáng thoáng hình như nhà trường đang muốn tiến hành điều tra kỹ?” Sắc mặt Đàm Tuyền tái nhợt như tờ giấy, thanh âm cũng lộ ra vẻ hốt hoảng.

“Sao tôi biết được.” Trưởng phòng Lưu nghiến răng trèo trẹo, “Chuyện này vốn giấu kỹ lắm, nhưng cứ tiếp tục ầm ỹ như thế, nếu Tổng Công Ty bên kia biết được, tôi cũng Game Over.”

“Hóa ra đây chỉ là chủ ý của riêng ông. Không phải ông từng nói ông có người chống lưng phía trên sao?” Đàm Tuyền lạc cả giọng.

Trưởng phòng Lưu hả họng uống một ngụm bia to, thở hắt ra một hơi, “Cậu ngu vừa chứ… nếu không dính dáng đến Phương Bình An kia, cấp trên sẽ gây áp lực cho tôi sao?”

“Vậy... Vậy làm sao bây giờ? Trả tiền lại cho ông nè, tôi không dính dáng với ông nữa đâu.” Đàm Tuyền lấy từ trong túi quần ra một xấp tiền ném lên trên bàn, hốt hoảng kêu lên.

“Hừ, oắt con kia, bây giờ chúng ta ngồi chung thuyền, tao mà bị lật thuyền thì mày cũng không thoát được đâu.”

Video cuộc nói chuyện đến đây chấm dứt, đính kèm sau video là số lượng điện năng tiêu thụ của mỗi ký túc xá do nhà máy thủy điện cung cấp. Chẳng bao lâu sau, đoạn ghi âm và video truyền khắp trường đại học.

Đây chính là sự thật mà Bình An muốn thông báo cho bọn họ sao? Cả trường học đều bừng bừng sôi trào, ngay cả lễ bế mạc đại hội thể thao cũng không làm cho người ta hứng thú bằng tin tức này.

Công ty Quản lý Tài sản cuối cùng phái Tổng Giám đốc đích thân đến tận nơi điều tra chuyện này, kiểm tra đồng hồ điện ngay trước sự chứng kiến của sinh viên, phát hiện đồng hồ điện đúng là đã bị động tay động chân, nên vì vậy quyết định lại đến nhà máy điện để đối chiếu lượng điện tiêu thụ, danh sách tiền điện một lần nữa lại được phát ra.

Trưởng phòng Lưu cũng bị cách chức, Công ty Quản lý cho rằng chuyện này xảy ra là do lòng tham của một mình Trưởng phòng Lưu, cũng không có tiếp tục truy cứu trách nhiệm của những người khác. Nhưng thật ra rất nhiều sinh viên cũng hiểu rõ trong lòng, chỉ với một mình Trưởng phòng Lưu thì làm sao mà dám táy máy tay chân đến đồng hồ điện ở trường học? Tóm lại kẻ đứng sau giật giây là người nào thì cũng không biết được, dù sao chuyện tiền điện đã được giải quyết, cũng chẳng ai để ý đến cái vấn đề này.

Bởi vì Đàm Tuyền hạnh kiểm không thích hợp nên bị Thầy Tiếu khai trừ khỏi Hội Sinh Viên, nhà trường cũng đổ hết trách nhiệm lần này lên đầu anh ta, cho rằng anh ta cấu kết với Trưởng phòng Lưu âm thầm cạy sửa đồng hồ điện để trục lợi từ sinh viên toàn trường, giao cho Phòng Giáo vụ xử phạt.

Một khi bị nhà trường đuổi học, tiền đồ của anh ta coi như là bị hủy hoại sạch sẽ.

Lần đầu tiên, anh ta cảm thấy cùng đường tuyệt vọng, lúc này mới nhớ tới ước nguyện ban đầu khi cố gắng thi đậu đại học là gì. Thất thểu đi ra từ Phòng Giáo vụ, Đàm Tuyền đi trên đường trường nhộn nhịp người qua kẻ lại, ai cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Anh ta rốt cuộc không nhịn được bèn trốn đến một góc không người, thất thanh khóc rống lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.