Bình An Trọng Sinh

Chương 149: Không phải xì căng đan



Sau khi về đến nhà, Bình An liền đến phòng tắm để tắm rửa. Hôm nay đi suốt cả ngày thật mệt muốn chết, ngâm mình vào bồn nước ấm thì cảm giác nhẹ nhõm đi không ít. Sau khi sấy khô tóc, Bình An liền nằm ẹp trên chiếc giường mềm mại chuẩn bị ngủ.

Trước khi ngủ, chợt nhớ còn chưa có tin tức từ bên Thành phố J, cô bèn gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi.

“Bình An.” Thanh âm trầm ấm đôn hậu của Phương Hữu Lợi xuyên thấu qua dòng điện truyền tới tai Bình An, “Con chưa ngủ à? Vẫn đang lướt web hả?”

Nghe được giọng nói của Phương Hữu Lợi, Bình An cũng cảm thấy trong lòng đặc biệt mềm mại, vừa có cảm giác an toàn, “Mới vừa ra ngoài ăn cơm với bạn ạ, ba, chuyện thế nào rồi? Khi nào ba về?”

“Đã tạm ổn hết rồi, thứ hai sẽ về.” Phương Hữu Lợi cười nói.

Không nghe tin gì về công trình của Tập đoàn Phương thị trên phương tiện truyền thông, nghĩ rằng có lẽ phía Thành phố J đã xử lý thỏa đáng nên Bình An yên tâm, “Vậy tối thứ hai con và ba cùng ăn cơm.”

Phương Hữu Lợi nở nụ cười, “Được, có phải con tự mình xuống bếp hay không?”

“Đương nhiên rồi.” Bình An làm nũng trả lời.

Hai cha con hàn huyên nửa giờ mới ngắt điện thoại, Bình An mới đột nhiên nhớ tới, dường như ba không hề đề cập gì đến Nghiêm Túc... Thật kỳ lạ, mấy hôm nay tin tức về buổi dạ tiệc từ thiện đó được đăng đầy mặt báo, chẳng lẽ ba không thấy sao? Hay là nói, ba ôm thái độ cam chịu đối với quan hệ giữa cô và Nghiêm Túc?

Không biết tại sao, cô có cảm giác ba sẽ không đồng ý cô và Nghiêm Túc. Trong lòng Bình An hơi thấp thỏm, thứ hai ba về chắc chắn sẽ biết cô đang qua lại với Nghiêm Túc, đến lúc đó không biết sẽ có phản ứng gì nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, lúc Bình An đang muốn chợp mắt tiến vào mộng đẹp thì điện thoại di động lại vang lên, cơn buồn ngủ của cô biến mất, cầm điện thoại di động từ tủ đầu giường lên nhấn nút nghe.

“Bình An, anh đây.” Thanh âm trầm tĩnh của Hồng Dịch Vũ truyền đến.

Bình An ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi, “Anh Hồng, sao rồi?”

“Đúng là bọn họ đang giở trò quỷ, mua được một vài nhân vật nhỏ phía chính phủ. Chẳng qua đó là chuyện nhỏ, chú Phương đã khơi thông quan hệ phía bên này rồi. Về phần những kẻ kia... Đại khái về sau cũng không tạo nên được sóng gió gì được đâu.” Hồng Dịch Vũ trầm giọng nói, “Người nhà cố ý gây chuyện của người bị thương cũng đã được trấn an, có vài người tầm mắt thiển cận, chỉ nhìn tiền mà làm việc.”

Bình An hừ lạnh, “Nếu không nể tình là người thân, thật sự cũng nên dạy dỗ bọn họ một trận.”

Hồng Dịch Vũ cười, “Hiện tại tất cả cơ quan chính quyền ở thành phố J ai cũng biết Phương Hữu Kiệt không có quan hệ tốt với Chủ Tịch, em nói bọn họ còn ủng hộ ông ta nữa không?”

Muốn nói kẻ nào biết cách gió chiều nào che chiều nấy nhất thì đương nhiên là đám người lăn lộn trên chốn quan trường kia rồi. Giữa Phương Hữu Lợi và Phương Hữu Kiệt, bọn họ sẽ đứng ở bên nào, hoàn toàn chẳng cần nghĩ cũng biết, nói không chừng vì muốn lấy lòng Phương Hữu Lợi, họ còn có thể cố ý gây khó khăn cho Phương Hữu Kiệt nữa kìa.

Bình An không biết mấy ngày nay rốt cuộc thành phố J đã xảy ra chuyện gì, bất quá chắc hẳn là không để cho cha con Phương Hữu Kiệt được thoải mái rồi. Chỉ nghĩ đến điểm này mà trong lòng cô đã cảm thấy rất sung sướng.

“A, đúng rồi.” Lúc Hồng Dịch Vũ nói chúc cô ngủ ngon, Bình An mới nhớ còn có vài chuyện chưa hỏi Hồng Dịch Vũ, “Anh Hồng, gần đây ba em rất bận hả? Bận đến mức không xem báo luôn à?”

Hồng Dịch Vũ trầm mặc một hồi mới nhỏ giọng nói, “Ý em muốn nói đến xì căng đan của em cùng Nghiêm Túc sao?”

Bình An ngây ngẩn cả người, Hồng Dịch Vũ đọc được báo, không lý gì mà ba không thấy, “Ha ha, anh Hồng, ba em không nói gì sao?”

“Chủ Tịch không đọc được, anh giấu hết mấy thứ đó rồi.” Hồng Dịch Vũ dừng một chút, “Anh sợ Chủ Tịch xem xong sẽ tức giận, còn không bằng để lúc về tự em giải thích, miễn cho bị đám nhà báo viết lung tung.”

Thật ra thì những gì trên báo đưa tin không giống như tin giải trí bình thường, không nói quá sự thật lắm mà chỉ có sao nói vậy, nếu như ba nhìn thấy mà tức giận thì cô có giải thích hay không cũng vậy.

Hồng Dịch Vũ tiếp tục nói, “Bình An, sao em lại để có xì căng đan với Nghiêm Túc vậy, trước khi Chủ Tịch về nên tranh thủ thời gian mà phủi sạch quan hệ đi. Em vẫn còn là sinh viên, có xì căng đan không tốt.”

Nói những lời này với Bình An, Hồng Dịch Vũ không có một chút lòng riêng nào. Mặc dù anh có chút tình cảm khác thường đối với Bình An, nhưng anh đương nhiên tự hiểu, Bình An tựa như ngôi sao trên bầu trời, chỉ có thể thưởng thức xa xa chứ không thể mơ mộng viễn vông đưa tay hái xuống. Anh hy vọng cô gái đáng yêu hiền lành này cả đời sẽ sống trong yên bình vui vẻ, có thể tìm được một người thật lòng yêu thương cô. Nhưng người đó không phải là Nghiêm Túc hoặc Lê Thiên Thần, bọn họ đều không xứng với cô.

Nghiêm Túc khí thế quá mạnh mẽ, trước đây liên tục có xì căng đan không ngừng, ai biết liệu tương lai có bao dưỡng tình nhân bên ngoài hay không; còn Lê Thiên Thần thì hoàn toàn không xứng với Bình An.

Bình An nghe lời nói của Hồng Dịch Vũ, trong lòng thầm than, bây giờ cô làm sao phủi sạch quan hệ cùng Nghiêm Túc đây? Chỉ sợ càng phủi càng đen ấy chứ. Nếu thật sự sẽ chọc cho ba không vui, đành phải để anh uất ức làm nhân tình bí mật một thời gian vậy.

“Anh Hồng...” Bình An do dự mở miệng, “Ba em thật sự sẽ phản đối tình cảm giữa em và Nghiêm Túc sao?”

Hồng Dịch Vũ nghe xong, thanh âm càng thêm trầm xuống, “Bình An, em với Nghiêm Túc... không phải là xì căng đan, mà thật sự đến với nhau à?”

“Dạ.” Bình An nhỏ giọng trả lời.

“Vậy...” Hồng Dịch Vũ tức thời cũng không biết nên nói cái gì, “Không bằng chờ Chủ Tịch về rồi nói với ông ấy thôi.”

Cũng chỉ có thể như thế, Bình An âm thầm thở dài, chúc Hồng Dịch Vũ ngủ ngon.

Ngày hôm sau, sáng sớm Nghiêm Túc đã tới đón Bình An. Dì Liên cảm thấy Nghiêm Túc thập phần vĩ đại, quả thực là trời sinh một đôi với tiểu thư bảo bối của bà, sau khi mời anh vào trong nhà, bà liền đi siêu thị mua thức ăn, để lại không gian riêng cho bọn họ.

Nghiêm Túc được Dì Liên chỉ điểm liền lên lầu đến phòng Bình An, cửa phòng không có khóa, anh gõ mấy cái không thấy ai phản ứng mới đẩy cửa đi vào.

Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp từ cửa sổ thủy tinh lớn chiếu xiên vào, rèm cửa sổ điểm hoa phất phơ lay động theo ngọn gió lạnh, bàn con cạnh ghế salon còn dính vài hạt sương trong suốt. Tất cả ấm áp nhàn nhã như vậy, anh đột nhiên mong ngôi nhà rộng rãi vắng lạnh của mình một ngày nào đó cũng được rót vào sự ấm áp như vậy...

Anh đi tới chiếc giường lớn mềm mại màu trắng, ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt chứa chan tình cảm dịu dàng, nhìn cô công chúa nhỏ mỹ lệ đáng yêu của anh vẫn đang ngọt ngào ngủ say.

Nếu mỗi sáng sớm trước khi rời giường, điều đầu tiên mà anh nhìn thấy chính là gương mặt say ngủ ngọt ngào của cô thì tốt biết bao.

Nghiêm Túc cúi đầu mút cánh môi mềm mại của cô, nửa nằm trên người cô, ngón tay say mê lưu luyến dạo lướt trên gương mặt mịn màng của cô.

Đang say giấc nồng, Bình An cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, đôi mày thanh tú nhăn lại, đưa tay phẩy phẩy, rồi lại vùi mặt trong chăn tiếp tục ngủ, hoàn toàn không phát hiện bên cạnh đã có thêm một người.

Thật giống trẻ con mà, Nghiêm Túc cười khẽ một tiếng, nắm chiếc mũi thanh tú khéo léo của cô, cúi đầu hôn lên môi của cô.

Vốn chỉ định hôn nhẹ thôi, ai ngờ vừa chạm đến cô thì anh giống như bị nghiện, thế nào cũng không buông cô ra được.

Bình An đang mơ thấy mình cầm kiếm chém đôi nam nữ chó má Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, trong lúc đang khoái chí thì đột nhiên liền hô hấp không thông, cô dùng sức giãy giụa, mắt thấy sắp báo được thù...

Tỉnh mộng, cô mở đôi mắt buồn ngủ mơ màng ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú phóng đại ở trước mặt cô.

“Chào buổi sáng.” Nghiêm Túc nhìn đôi môi trơn bóng sưng đỏ của cô, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời.

Bình An vốn xấu tính khó chịu khi rời giường, đã vậy còn đang mộng đẹp báo được thù, giờ đột nhiên lại bị buộc thức dậy, sao cô có thể trưng một khuôn mặt tươi cười đón tiếp được cơ chứ, “Sao anh ở trong này?”

Nghiêm Túc cười thật khẽ, “Tới đón em, còn muốn tiếp tục ngủ nữa không?”

“Anh cút ngay khỏi người em, em sẽ tiếp tục ngủ.” Bình An tức giận nói.

“Anh muốn ngủ cùng với em.” Nghiêm Túc hôn trên mặt cô một cái, ngồi dậy một cách luyến tiếc.

Cô muốn một cước đá văng anh, Bình An hừ hừ, “Nghĩ hay quá nhỉ.”

Nghiêm Túc chôn mặt ở trước ngực cô, giọng trầm thấp, “Muốn mang em đi xem văn phòng một chút, buổi trưa anh tự mình xuống bếp nấu cơm cho em, được không?”

Bình An vò tóc anh đến rối tung mới thỏa tính xấu khi rời giường, “Anh còn biết nấu cơm à? Nghiêm đại BOSS, có cái gì mà anh không làm được không?”

“Có.” Nghiêm Túc lập tức đáp lại không chút nghĩ ngợi.

“Cái gì?” Bình An tò mò hỏi.

Nghiêm Túc ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng, “Sẽ không buông em ra nữa.”

Bình An bật cười, đấm một quyền vào lồng ngực anh, gương mặt ửng đỏ, mắt mang theo ngượng ngùng, “Em muốn đứng dậy.”

“Lúc nào Ba em trở lại?” Nghiêm Túc buông tay ra, ôm cô xuống giường.

Áo ngủ của Bình An là áo hai dây mát mẻ màu trắng cùng quần short, lúc ngủ cô có thói quen không mặc áo lót, hai cánh tay trơn bóng vòng quanh vai Nghiêm Túc, bộ ngực mềm mại đang dán sát vào lồng ngực của anh như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh đang dần dần tăng lên.

Đặt cô đứng xuống trên đất, ánh mắt của anh rơi vào mềm mại trước ngực của cô, con mắt dần dần tối xuống.

“Em đi thay quần áo.” Nhìn thấy dục vọng trần trụi không chút kiêng dè của anh, Bình An vốn còn định đùa giỡn liền lập tức gióng trống thu binh, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.

Nghiêm Túc dõi theo bóng lưng cô cưng chiều bật cười, “Anh xuống lầu chờ em.”

Bình An rửa mặt thay quần áo xong rồi mới xuống lầu. Thấy bóng dáng cao lớn anh khí bức người của anh đang đứng ở cửa sổ sát đất thưởng thức cảnh sắc vườn hoa bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ rơi vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh càng làm mặt anh thêm lấp lánh như ngọc, cao quý tao nhã, trái tim của cô liền nhảy thình thịch mấy cái. Thật không thể tìm được một người đàn ông nào có thể sánh ngang cùng Nghiêm Túc.

Nghe được tiếng bước chân, Nghiêm Túc quay đầu lại nhìn Bình An, lông mày giãn ra mỉm cười, “Ăn điểm tâm nhanh một chút, sắp mười giờ rồi.”

“Dạ.” Bình An ngoan ngoãn đáp một tiếng, vẫn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc vui mừng khi nhìn anh.

Nghiêm Túc hỏi vấn đề vừa rồi một lần nữa, “Ba em lúc nào thì trở lại?”

“Thứ hai, anh có chuyện tìm ba em à?” Bình An bất an hỏi.

“Dù sao cũng phải đến nhà chào hỏi một tiếng.” Nghiêm Túc cười nói.

Bình An ngớ ngẩn một lúc mới phản ứng hiểu được anh có ý gì, lập tức liền nói, “Chuyện của em và anh tạm thời đừng cho ba em biết.”

“Tại sao?” Nghiêm Túc cau mày nhìn cô, “Sợ ba em phản đối?”

“Dù sao cái gì anh cũng đừng nói, để cho em nói với ba.” Bình An nói.

“Ý em là muốn anh làm nhân tình bí mật không thể công khai?” Nghiêm Túc xếch một bên mày lên, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Bình An cười gượng mấy tiếng, “Anh ấm ức một chút trước đi.”

Nghiêm Túc cười cười, không nói.

Chuyện giữa hai người còn có thể là một bí mật sao? Phương Hữu Lợi không có ở thành phố G là một chuyện, chờ khi ông trở về rồi thì cho dù anh không nói, người khác cũng sẽ nói. Đến lúc đó nhóc con này muốn giấu làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.