Bình An Trọng Sinh

Chương 150: Một ngày vui vẻ



Về phần có nên nói rõ quan hệ giữa bọn họ cho Phương Hữu Lợi hay không, hai người đều không nhắc lại nữa, rất ăn ý mà cho qua phần ý kiến chỏi nhau về đề tài này.

Ăn bữa sáng xong, Bình An đi cùng Nghiêm Túc đến cao ốc mà Nghiêm thị chuẩn bị tung ra cho thuê. Cao ốc này có 22 tầng, là một khu chung cư cũ được Nghiêm thị mua lại, sau đó cải tạo lại thành khu kinh doanh văn phòng cao cấp, mãi đến hai tháng trước mới làm xong, rất nhiều tầng đã được người ta ký hợp đồng thuê.

Cao ốc này có tên là Tòa nhà Thiên Tuấn, nằm trên đường Đông ngay trung tâm thành phố, giao thông tiện lợi, đương nhiên tiền thuê mỗi tháng không rẻ. Đã có vài tầng lầu đang được trang hoàng, cũng có một số đã được chuyển bàn ghế vào để chuẩn bị hoạt động, xem ra nơi này tương lai sẽ làm cho khu vực nội thành này càng thêm phần phồn hoa.

“Vị trí lầu mười tám vừa đẹp, có thể thưởng thức được cảnh quan của Thành phố G, ánh mặt trời cũng đầy đủ.” Nghiêm Túc trực tiếp dẫn Bình An tới văn phòng của lầu mười tám, có ba hơn trăm mét vuông, không lớn không nhỏ, vừa vặn phù hợp với yêu cầu của Bình An.

Cao ốc văn phòng này rất phù hợp với sở thích của Bình An, cô cũng thích đứng ở chỗ cao thưởng thức phong cảnh bên ngoài, chẳng qua... Đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xéo sang tòa nhà đối diện, cô nghi hoặc nhìn Nghiêm Túc, “Đối diện hình như là công ty của anh nhỉ.”

Nghiêm Túc ôm eo cô từ phía sau, dựa cằm trên vai cô, thanh âm trầm ấm quyến rũ nói, “Bảo người ta trang hoàng lại cho phù hợp, chỗ này làm văn phòng của em, anh đứng bên công ty là có thể nhìn thấy em.”

Bình An chỉ xéo vào một văn phòng rất lớn có thể mơ hồ nhìn thấy ở đối diện, “Đó là chỗ của anh đúng không?”

“Ừ.” Nghiêm Túc thấp giọng đáp lời, biết cô muốn tìm văn phòng, anh lập tức nghĩ tới chỗ này. Vốn đã cho người khác thuê, nhưng anh tình nguyện bồi thường tiền vi phạm hợp đồng để giữ chỗ này lại cho cô.

“Nơi này vị trí tốt như vậy, sao vẫn còn chưa có người thuê nhỉ?” Bình An quay đầu lại chọc chọc bờ vai của anh, cười híp mắt hỏi.

Nghiêm Túc cười nói, “Đương nhiên là tại muốn để lại cho em rồi.”

“Vậy anh nghĩ em phải báo đáp anh thế nào đây?” Bình An hôn trên mặt anh một cái. Cô không muốn làm bộ làm tịch trước mặt anh, văn phòng này quả thật cô rất thích, nếu như chính cô đi tìm, vừa lãng phí thời gian và tinh lực, vừa chưa chắc có thể tìm được như ý thích.

“Lấy thân báo đáp.” Nghiêm Túc hôn lên đôi môi của cô, giọng trầm thấp chậm rãi nói qua.

Bình An tránh nụ hôn của anh, vùi trong ngực anh cười hắc hắc, “Anh nằm mơ đi.”

Nghiêm Túc ôm cô xoa nhẹ mấy cái, “Được rồi, nếu như em đã hài lòng chỗ này, ngày mai anh liền cho người làm thủ tục với em. Cần thiết bị gì thì cứ lên danh sách, gọi điện thoại cho nhân viên công ty văn phòng phẩm kêu họ mang đến đây.”

“Vâng.” Bình An gật đầu, “Vậy lúc muốn ký hợp đồng, anh gọi điện thoại cho em nhé, a, đúng rồi, thời hạn thuê là bao lâu thế?”

“Em muốn thuê bao lâu thì là bấy lâu.” Nghiêm Túc nói.

“Vậy chẳng khác nào anh cho không em.” Bình An cười nói, “Em muốn tự mình mở công ty chứ không phải để anh nuôi, nếu cái gì anh cũng lo hết vậy em còn cái gì để cố gắng.”

Biết ngay cô sẽ nói như vậy mà, nếu như cô thật sự nguyện ý để cho anh nuôi, vậy đó không phải là Bình An của anh rồi.

“Mai anh kêu người phụ trách nơi này liên lạc với em, giải quyết trên tinh thần dân chủ.” Nghiêm Túc hôn cô đầy yêu chiều. Anh có năng lực đem toàn thế giới đặt trước mặt cô, nhưng đáng tiếc, cô không cần người khác cho mình thế giới kiểu đó, vậy anh chỉ có thể giúp cô tạo dựng vương quốc thuộc về chính cô.

“Giải quyết trên tinh thần dân chủ là đúng, nhưng mà cũng phải giảm giá đấy nhé.” Bình An mặt mày hớn hở, mặc dù cô mở công ty đã dự toán tài chính đầy đủ, nhưng có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm chứ.

Nghiêm Túc nhịn không được bật cười, “Học cách tính toán tỉ mỉ nhanh thế.”

“Tất nhiên, phải luyện tập trước mà.” Bình An cười nói.

“Trưa rồi, chúng ta đến siêu thị mua đồ rồi về anh nấu cơm cho em ăn, được không?” Nghiêm Túc nhìn đồng hồ, phát hiện thì ra đã sắp giữa trưa.

Bình An giương cao cằm, ra vẻ đầy tự phụ, “Vậy em đành phải bất đắt dĩ thử tài nấu nướng của anh một chút thôi.”

Nghiêm Túc cười khẽ, hôn lên cánh môi cô một cái, ánh mắt nhìn cô tràn ngập cưng chiều. Anh thích nhìn thấy vẻ kiêu căng đáng yêu thế này của cô, đây mới là dáng vẻ cô nên có, mà anh cũng muốn để cô trở thành chính mình.

Lúc mới quen cô, cô luôn mang vẻ tĩnh lặng ngoan ngoãn y như đeo mặt nạ, làm cho người ta không nhìn thấy diện mạo vốn có của cô. Cô tĩnh lặng, cô ngoan ngoãn, cô lạnh lùng, cô xa cách... đều làm cho anh có nỗi kích động muốn lột bỏ lớp mặt nạ đó của cô bởi cảm thấy cô vốn không là như thế. Cá tính của cô thật ra hơi tùy hứng, có chút trẻ con, nụ cười tinh quái, khiến người ta cảm thấy cô không buồn không lo. Chứ không phải như anh đã nhìn thấy, toàn thân như tràn đầy mệt mỏi tang thương, cặp mắt trong sáng tinh khiết kia không hề có bóng dáng của vui vẻ.

Có lẽ bởi anh không thích nhìn thấy lớp mặt nạ đó, nên mỗi lần gặp đều khó nhịn mà cố ý muốn trêu chọc cô, để được nhìn mặt cô đỏ hồng xấu hổ. Nhưng rồi không ngờ, cuối cùng mình lại yêu thương tính tinh quái trẻ con của cô.

Nếu như không đi sâu tìm hiểu, anh cũng không thể phát hiện cô còn một mặt tính cách khác là trẻ con và bốc đồng, chỉ khi nào ở trước mặt người tin tưởng thì cô mới không cố kỵ mà bày tỏ suy nghĩ chân thật nhất của lòng mình. Anh thật cao hứng có thể nhìn thấy được vẻ chân thật của cô.

Hai người nắm tay nhau đến siêu thị mua thức ăn, sau đó quay lại nhà Nghiêm Túc, một khu biệt thự cao cấp gần công ty Nghiêm thị. Đây là lần đầu tiên Bình An đến chỗ ở của anh.

Căn biệt thự 160m2 thiết kế theo phong cách châu Âu, tường vàng nhạt, rèm cửa sổ màu trắng, vật dụng màu sắc ấm áp. Toàn căn nhà toát lên vẻ gần gũi, nhưng lại có chút vắng vẻ, lạnh lẽo.

“Ngồi xuống trước đi, anh rót cho em ly nước.” Nghiêm Túc mang mọi thứ trong tay vào gian bếp hiện đại, rót cho Bình An một ly nước chanh, sau đó về phòng thay một bộ y phục thoải mái ở nhà, vẻ nhẹ nhàng khoan khoái thanh thản làm anh thoạt nhìn tựa như trẻ hơn vài tuổi.

Người đàn ông này vóc dáng như người mẫu, mặc cái gì nhìn cũng đẹp, dù chỉ khoác một cái áo sơ mi trắng bình thường, anh cũng có thể nhìn rất cao lớn đẹp trai, khiến người khác động lòng.

Tay Bình An cầm ly nước chanh, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh.

Nghiêm Túc định vào bếp ướp gia vị cho món thịt bò bít tết, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được cười nói, “Chảy nước miếng rồi kìa.”

“Ah?” Bình An vội vàng sờ sờ lên cằm mới biết là bị lừa, hung hăng trợn mắt nhìn Nghiêm Túc.

“Ha ha.” Nghiêm Túc cười to lên.

Bình An chạy vào bếp, bàn ăn và bếp thiết kế kiểu mở, cô dựa vào bàn ăn bằng đá cẩm thạch trắng, nhìn Nghiêm Túc cúi đầu chăm chú ướp gia vị vào thịt bò bít tết.

Hóa ra dáng vẻ đàn ông khi chuyên chú nấu ăn trong bếp cũng rất mê người, ai nói đàn ông có khí chất thì không vào bếp chứ? Nếu muốn làm cho một phụ nữ động lòng với mình, tốt nhất hãy tự vào bếp làm một bữa cơm cho cô ấy, tuyệt đối dễ dàng cưa đổ cô ấy hơn hoa tươi hoặc nhẫn kim cương đấy.

“Tài nấu nướng là anh học được lúc đi du học nước ngoài hả?” Cô chống cằm nhìn khuôn mặt trông nghiêng đẹp trai của anh, nhỏ giọng hỏi.

“Làm phụ bếp ở nhà hàng Tây, học được mấy chiêu, nhưng anh cũng chỉ biết nấu cơm Tây, còn đồ ăn Trung Quốc anh không biết gì hết.” Nghiêm Túc không ngẩng đầu trả lời.

“Vậy về sau để em nấu đồ Trung Quốc cho anh ăn.” Bình An nói.

Nghiêm Túc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô, cô biết nói như vậy có ý nghĩa gì không?

“Nhìn cái gì, nhanh lên đi chứ, em đói bụng rồi.” Bình An bị anh nhìn thì hơi lúng túng, mồm năm miệng mười như muốn che giấu cái gì, trừng mắt liếc anh một cái rồi xoay người đi ra ngoài, “Em đi tham quan nhà anh một chút.”

Khóe miệng của Nghiêm Túc khẽ cong.

Nửa tiếng sau, Bình An nếm thử món thịt bò bít tết và súp rau củ cải tự tay Nghiêm Túc làm.

Thịt bò bít tết anh chiên óng ánh nhiều mật, mềm mại thơm nồng, có khi còn ngon hơn nhà hàng Tây.

“Thấy sao?” Nghiêm Túc hỏi.

“Ngoài cứng trong mềm, rất tuyệt, về sau người nào có phúc lắm mới được gả cho anh.” Bình An không keo kiệt khen ngợi.

Nghiêm Túc nhìn cô cười khẽ, giọng dịu dàng trầm thấp, “Em sẽ là cô gái có cái phúc đó.”

Bình An mỉm cười không nói, ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời rực rỡ, trong nhà cũng một bức tranh ấm áp ngọt ngào.

Ăn cơm trưa xong, Nghiêm Túc lấy tất cả các tư liệu anh tìm hiểu mấy ngày nay về xếp hạng các loại mỹ phẩm dưỡng da ở nước ngoài cùng giới thiệu chi tiết của các sản phẩm đó đưa cho Bình An xem. Bình An ngồi tại thư phòng của Nghiêm Túc vừa xem tài liệu vừa lướt web, cái gì không hiểu liền hỏi Nghiêm Túc đang đọc sách ở bên cạnh, một buổi chiều trôi qua rất nhanh.

Cơm tối là Bình An làm, ba món mặn, một món canh, đơn giản tinh xảo, mùi vị ngon miệng. Nghiêm Túc rất kén chọn đối với đồ ăn Trung Quốc nên thường chỉ ăn đồ ăn Tây, nhưng thức ăn Bình An làm lại rất hợp với khẩu vị của anh, điều này có lẽ là do có yếu tố tình cảm xen vào. Nhưng cho dù thế nào, hôm nay hai người trải qua vô cùng ấm áp tốt đẹp.

Ngày hôm sau là thứ hai, Bình An buổi sáng đến trường học hai tiết. Cô nhận được điện thoại của Đường Sâm, nói là đã thay cô hẹn gặp với trưởng thôn Đông An ở một quán rượu tại thôn Đông An, buổi trưa lại đó ăn cơm.

Bình An cố gắng xin nghỉ, khai báo một tiếng với bọn Kỷ Túy Ý, sau đó liền thu thập đồ đạc vội vàng lái xe rời đi.

Đường Sâm có công tác của riêng anh nên chỉ có thể hẹn người dùm Bình An chứ không có cách nào cùng đi ăn cơm, kế tiếp Bình An chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thôn trưởng thôn Đông An họ Hoàng, tên Duệ Thiêm, là một người đàn ông trung niên hơi mập, cao vừa phải, lúc cười híp mắt trông chất phác, nhưng ánh mắt lại rất khôn khéo, lúc nói chuyện thích đánh Thái Cực (*), thường kéo trọng điểm đến chỗ mơ hồ khác, không phải là người dễ nói chuyện.

(Ý nói hay đảo vòng hóa giải chủ đề chính)

Mười giờ Bình An xuất phát từ trường học, đến mười một giờ rưỡi mới đi đến quán bán hàng theo chỉ dẫn của Đường Sâm. Hoàng Duệ Thiêm đang ngồi một mình trên bàn lớn giữa nhà uống bia, trên đầu quạt gió kêu ken két ken két.

Tại sao cô có thể liếc mắt liền nhận ra người đang ngồi ở đó là Hoàng Duệ Thiêm? Không phải Bình An đã từng gặp ông ta trước đây, mà tiệm bán hàng này do chính Hoàng Duệ Thiêm mở, trong tiệm hiện tại chẳng có một người khách nào trừ hai người phụ nữ trung niên đang nói chuyện phiếm bên cạnh, căn cứ theo mô tả của Đường Sâm, chả cần nghĩ cũng biết ai là mục tiêu của cô.

“Xin chào, Hoàng chủ nhiệm phải không ạ?” Bình An dừng xe bên lề, mỉm cười bước thẳng vào. Hôm nay cô cố ý đổi một bộ y phục thành thục đoan trang bởi không muốn đối phương cảm thấy mình chỉ là một cô bé con.

Hoàng Duệ Thiêm vừa thấy chỉ là một cô gái trẻ xinh đẹp, chân mày đã nhíu lại, “Cô là Đường Sâm giới thiệu tới?”

Bình An gật đầu một cái, khách khí hỏi, “Tôi họ Phương, Hoàng chủ nhiệm, xin hỏi ngài có thời gian nói chuyện một chút không?”

“Cô muốn mua mảnh đất kia, thằng nhóc Đường Sâm đã nói với tôi rồi. Cô bé à, không phải là tôi không giúp cô, nhưng mình tôi không làm chủ được. Cô đến tìm bí thư thôn nói thử xem, nếu anh ta gật đầu, chúng ta hãy bàn tiếp.” Hoàng Duệ Thiêm dường như không có ý định bàn bạc với Bình An, mới nói mấy câu đã có ý muốn đuổi cô đi.

Bình An nói hết lời cũng không thể làm ông ta dao động, cũng vừa khéo có khách tới quán, Hoàng Duệ Thiêm để ly trà trong tay xuống, vào bếp làm việc.

Xem ra muốn mua mảnh đất này thật sự không dễ dàng như cô nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.